Nói đến đây bà Triệu im bặt, sau đó thẳng tắp ngã lên người Thư Nguyệt.
Thư Nguyệt theo bản năng ôm lấy bà Triệu, lảo đảo ngã về phía sau.
Bà Triệu choáng váng ngất xỉu, mẹ Phương Húc đang chuẩn bị ngất cũng không biết nên làm gì, kinh ngạc đứng bần thần ở đó.
Triệu An thấy mẹ già ngất đi, hai mắt đỏ lên: "Họ Phương kia, mẹ ta mà có chuyện gì thì lão tử không để yên cho các ngươi!”
Triệu Nguyên đỡ lấy bà Triệu, bây giờ ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, trước khi đi Triệu Nguyên còn nhìn đám người Phương gia một cái thật kỹ, trong mắt đều là sát ý.
Thư Nguyệt muốn mang thư của Phương Húc về, dù sao những bức thư này đều là do Phương Húc tự tay viết, chứng cứ rất chắc chắn.
Người Phương gia đương nhiên muốn ngăn cản, nhưng người Triệu gia cho dù thiếu bà Triệu và Triệu Nguyên thì vẫn đông hơn Phương gia, sức chiến đấu có thể nói là áp đảo.
Sau khi trở về, Thư Nguyệt sao chép toàn bộ những bức thư này thành ba phần, bản gốc thì nàng giữ lại, sau đó nàng gửi bản sao cùng đơn tố cáo đến quân khu của Phương Húc và thủ đô.
Còn lại một bản nàng gửi đến đại học thủ đô nơi nàng sắp nhập học. Sinh viên gặp phải vấn đề, xin trường học giúp đỡ cũng là chuyện thường tình.
Nửa tháng sau, Phương Húc rốt cuộc xuất hiện trong thôn.
Khi tiến vào thôn, thứ hắn phải đối mặt không phải là những tiếng khen ngợi như trước kia mà là sự khinh bỉ rõ ràng của mọi người.
Phương Húc âm trầm về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy mẹ mình sắc mặt tiều tụy.
Mẹ Phương Húc nhìn thấy con trai trở về, vội vàng bước nhanh đến trước mặt Phương Húc: “Con trai, ngươi đã trở lại.”
"Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Triệu Thư Nguyệt lại viết thư tố cáo lên quân khu của ta?”
“Cái gì? Nàng còn viết thư đến quân khu sao? Không phải nàng chỉ tố cáo lên thủ đô?” Mẹ hắn thất thanh kêu lên đầy sợ hãi.
Lần này Phương Húc càng thêm mất bình tĩnh. Tố cáo lên quân khu, y tá bây giờ khăng khăng một mực với hắn, tư lệnh có lẽ sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ hắn, nhưng nếu thủ đô bên kia cũng biết thì tư lệnh chưa chắc chịu bảo vệ hắn nữa, thậm chí có thể mặc kệ cả con gái mình.
“Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẹ nói lại từ đầu cho con nghe đi.” Phương Húc cảm thấy mình đã bỏ sót cái gì đó.
Vì thế mẹ hắn kể lại từ đầu tới cuối.
Phương Húc càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, chuyện này hoàn toàn không giống với tin tức hắn nghe được từ chỗ Dương Thi Di.
Thư Nguyệt hoàn toàn không giống như Dương Thi Di nói, hơn nữa nàng không chỉ làm trong xưởng may mà bây giờ còn là sinh viên đại học.
Đừng nói nàng xứng với một đoàn trưởng như hắn, dù có là sư trưởng thì cũng dư sức.
Phương Húc nhớ tới bởi vì mình phải trở về giải quyết chuyện Thư Nguyệt, trước khi đi còn bị thiên kim nhà tư lệnh náo loạn một trận, bỗng nhiên có cảm giác mình bỏ dưa hấu nhặt hạt mè.
“Sao mẹ không viết thư nói cho con biết những chuyện này?” Phương Húc bực tức hỏi.
“Mẹ viết cho ngươi nhiều thư như vậy, có lá thư nào mà không nhắc đến tình hình gần đây của Thư Nguyệt chứ?”
Mẹ Phương Húc ôm ngực không thể tin được con trai lại muốn đổ lỗi cho mình.
Phương Húc nhớ tới từ sau khi Dương Thi Di rời đi, hắn liền làm quen với thiên kim tư lệnh. Vì muốn lấy được sự tín nhiệm của y tá nhỏ nên hắn nói hết chuyện trong nhà từ bé tới lớn cho nàng ta nghe, thậm chí thư nhà gửi tới cũng để nàng ta ký nhận giúp, sau khi xem xong sẽ truyền đạt lại cho hắn.
Từ lúc ban đầu nàng ta đọc thư xong còn đưa thư cho hắn, về sau trực tiếp nói miệng cho hắn biết nội dung thư, bây giờ nghĩ lại mới biết hoá ra nàng ta cố ý giấu diếm mọi thông tin liên quan đến Thư Nguyệt.