Huống chi đây vốn là chuyện cá nhân của Thư Nguyệt.
"Việc này ngươi định làm thế nào?”
“Đương nhiên là tố cáo hắn. Con sâu làm rầu nồi canh như hắn không nên ở lại trong quân đội, sẽ gây nguy hại đến an ninh quốc gia.” Thư Nguyệt cố ý nói như chuyện này rất nghiêm trọng.
Trưởng thôn vốn cảm thấy đây chỉ là việc riêng của hai gia đình, chỉ cần Phương gia chịu đưa ra tiền bồi thường, Thư Nguyệt cũng chịu nhận thì chuyện này có thể giải quyết hoàn mỹ.
Nhưng bây giờ nghe Thư Nguyệt nói vậy, hắn bỗng ngẩn ra suy nghĩ, nếu người như Phương Húc ở lại quân đội, lỡ như đối mặt với lợi ích mà địch quốc đưa ra, liệu Phương Húc có dao động hay không?
Càng nghĩ vẻ mặt trưởng thôn càng trở nên nghiêm túc.
Người Phương gia cũng thấy vẻ mặt trưởng thôn đã thay đổi, cha Phương Húc vội vàng nói:
"Trưởng thôn, ngươi biết Phương Húc nhà chúng ta từ nhỏ tới lớn, hẳn là hiểu rõ cách làm người của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Trưởng thôn lại dao động.
Triệu An làm sao có thể để yên cho Phương gia thuyết phục trưởng thôn: "Trưởng thôn trước đó cũng đâu nhìn ra Phương Húc dám xúi giục người khác gϊếŧ người?”
Trưởng thôn lại ngẩn ra, cuối cùng nhìn về phía Thư Nguyệt. "Ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Thư Nguyệt gật đầu. "Ta sẽ tố cáo chuyện này lên Bắc Kinh, đến lúc đó nếu có người xuống điều tra, hy vọng trưởng thôn nói ra hết chuyện mình biết.”
Mẹ Phương Húc lập tức biến sắc:
"Nguyệt Nguyệt, nếu ngươi làm như vậy thì tương lai của Phương Húc sẽ bị hủy hoại mất. Nể tình hai đứa đã quen nhau từ nhỏ, ngươi tha thứ cho hắn lần này đi!"
“Tha thứ cho hắn? Để hắn có cơ hội hại ta thêm một lần nữa?” Thư Nguyệt bình tĩnh hỏi lại.
“Nguyệt Nguyệt, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy sao?” Mẹ Phương Húc đã vô cùng tuyệt vọng.
“Tuyệt tình? Ai tuyệt tình bằng Phương Húc nhà ngươi? Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn lại muốn dồn Nguyệt Nguyệt vào chỗ chết.” Có thím nhịn không được bực mình nói một câu.
Lời của thím như mở ra một cánh cửa, tất cả mọi người bắt đầu chỉ trích Phương gia.
Cha Phương Húc là Phương Kiến Quốc bị vợ đá một cái liền đứng dậy: “Chuyện này ta và vợ ta đều không biết.”
Sau đó Phương Kiến Quốc không biết nên nói gì nữa.
Nhìn bộ dạng này của hắn, con dâu cả Đàm Xuân Hoa sốt ruột không chịu được, cuối cùng tiến lên một bước nói với mẹ Phương Húc:
"Mẹ, tâm tư tiểu đệ tàn nhẫn như vậy, nếu cũng làm thế với người trong nhà thì vợ chồng tụi con làm sao còn đường sống nữa, mong mẹ cho chúng con một lối ra, để vợ chồng con được tách ra ở riêng.”
Lúc nhìn con dâu cả tiến lên, mẹ Phương Húc liền hiểu được nàng muốn nói cái gì, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng. Bây giờ con dâu cả thật sự nói ra lời này, trong lòng bà khó chịu vô cùng.
Bà không rõ tại sao đi lui hôn lại biến thành thế này.
Rõ ràng bà rất hài lòng về đứa con dâu tương lai Thư Nguyệt, thậm chí khi thấy trong thư con trai lộ vẻ muốn từ hôn bà còn viết thư mắng hắn một trận. Sau đó con trai nói đã báo cáo với cấp trên về việc kết hôn với vị thiên kim kia, bà mới bất đắc dĩ đi Triệu gia từ hôn.
Bà cho rằng Triệu Thư Nguyệt thi đậu đại học, hẳn là sẽ không quá coi trọng con trai út của bà, nhưng tại sao mọi chuyện lại thành thế này, Triệu gia muốn đi tố cáo con trai út, con dâu cả còn muốn ra ở riêng.
Ngắn ngủi chỉ hơn một giờ, nhà bọn họ đã sắp giải tán.
Mẹ Phương Húc không chịu nổi, dáng vẻ như sắp ngất xỉu.
Bà Triệu nhanh hơn một bước, run run nói với Thư Nguyệt: "Cháu ngoan của ta, ngươi vì muốn xứng đôi với tiểu tử này mới đi thi đại học, ai biết đậu đại học rồi thì tiểu tử Phương gia lại muốn từ hôn với ngươi, thiên lý ở đâu chứ! Về sau làm sao ngươi có thể đối mặt với những lời đồn đãi kia đây?”