Nhưng rất nhanh sau đó trong thôn vẫn có tin đồn nhảm truyền ra, thậm chí Phương gia cũng nghe thấy tiếng gió bèn chạy đến Triệu gia hỏi thăm tình hình.
Hà Đại Nha nghe bà thông gia tương lai hỏi xong, mặt lập tức tức đỏ bừng:
"Tên khốn nạn đáng chết nào dám đi rêu rao bậy bạ như vậy! Con gái ta trở về nhà giữa ban ngày ban mặt, cho dù thật sự có người tâm địa xấu xa muốn làm cái gì thì hắn dám ra tay giữa ban ngày sao? Không sợ bị bắt?”
Đây là đối sách mà người trong nhà đã thương lượng với nhau, để bảo vệ thanh danh Thư Nguyệt, bọn họ tuyệt đối không thể thừa nhận Thư Nguyệt từng gặp phải lưu manh. Cũng may tên khốn kia lá gan quá lớn, ra tay giữa ban ngày, người bình thường làm gì có ai sẽ làm như hắn.
Mẹ Phương Húc nghe xong thấy cũng có lý, Thư Nguyệt về lúc ban ngày, người xấu làm sao dám động thủ. Mà buổi tối nha đầu này đều ở Triệu gia không đi đâu cả, làm sao có thể gặp phải lưu manh.
"Không biết là đồ khốn nạn nào đố kỵ con gái của ta rồi truyền ra lời đồn như vậy, ta mà biết là ai, ta xé nát miệng nó!”
Hà Đại Nha nghĩ tới trong khoảng thời gian này trong thôn truyền ra tin đồn xấu về con mình liền giận không chịu được.
Hà Đại Nha không có đầu mối gì, mẹ Phương Húc lại có một ít suy đoán.
Sau khi nàng trở về đã nhìn thấy trong viện nhà mình có người đang ngồi chờ, thấy nàng trở về người đó còn lập tức đi ra nghênh đón.
"Bá mẫu, thế nào? Triệu Thư Nguyệt có phải bị tên đàn ông khác làm bẩn rồi không?”
Mẹ Phương Húc nhìn cô gái trước mắt hồi lâu mới lên tiếng:
"Không có, ngày Nguyệt Nguyệt trở về một mình là ban ngày, lúc về đến nhà trời vẫn còn sáng, căn bản không thể xảy ra chuyện như vậy."
"Sao có thể, nam nhân kia còn bị nhân viên trị an bắt, nói hắn phạm tội lưu manh, Triệu Thư Nguyệt không có bị làm bẩn thì nhân viên trị an bắt hắn làm gì?”
"Thư Nguyệt về nhà trước, nhân viên trị an kia thật lâu sau mới áp giải nam nhân đó đến thôn, nếu nạn nhân thật sự là Thư Nguyệt thì sao nhân viên trị an không đưa nàng về nhà?”
Đương nhiên chuyện này cũng là nhân viên trị an cố ý làm ra, lúc trước hắn chờ Thư Nguyệt về đến nhà một lúc lâu rồi mới áp giải phạm nhân đi, chính là muốn ngăn chặn những lời đồn thổi không đúng sự thật.
Điểm này Dương Thi Di cũng biết.
Nhìn Thư Nguyệt không tổn hao gì xuất hiện ở trong thôn, lúc ấy nàng suýt chút nữa đã cắn nát môi mình.
Sau đó khi nhân viên trị an áp giải nam nhân đi tới viện thanh niên trí thức, nàng cực kỳ hoảng sợ, cũng may nàng không tự mình ra mặt nên mới tránh được một kiếp.
Về sau nàng bắt đầu nói mấy lời nửa thật nửa giả về Thư Nguyệt, quả nhiên trong thôn rất nhanh đã truyền ra lời đồn đãi, nàng liền tìm tới mẹ của Phương Húc đặt điều nói xấu, mẹ Phương Húc lập tức đi tìm người Triệu gia đúng như dự liệu của nàng.
Chỉ là Dương Thi Di không ngờ lão thái bà này vô dụng như vậy, nói dăm ba câu đã bị người Triệu gia thuyết phục, thậm chí còn chất vấn ngược lại mình.
“Bác gái, ta không có ác ý, chỉ là không muốn danh dự của Phương Húc bị Triệu Thư Nguyệt ảnh hưởng mà thôi.” Dương Thi Di ra vẻ ấm ức, ánh mắt ngấn lệ.
Nếu người đối diện là nam nhân hẳn sẽ đau lòng muốn chết, nhưng Dương Thi Di đang đối mặt với một người đàn bà, còn là người đàn bà không ưa nàng.
Mẹ Phương Húc cau mày, "Cô Dương, ta biết ngươi thích Phương Húc nhà chúng ta, vì nó mà ngươi còn đến nơi này làm thanh niên trí thức, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Phương Húc không thích ngươi, mà ta trước nay cũng chưa từng nghĩ tới việc để người nào khác ngoài Thư Nguyệt làm con dâu mình. Cho dù Thư Nguyệt xảy ra chuyện gì, ta tin tưởng Phương Húc nhà ta cũng sẽ không để ý, cho nên ngươi có thể đi được rồi.”