Về sau mỗi khi máy móc trong xưởng có vấn đề, hắn tìm không thấy nguyên nhân sẽ nhờ Thư Nguyệt đến kiểm tra. Thư Nguyệt luôn có thể tìm ra chỗ bị hỏng hóc rất nhanh, giảm bớt rất nhiều phiền toái cho thợ sửa chữa.
Chuyện này rất nhanh đã bị phó xưởng biết được, hắn cảm thấy việc Thư Nguyệt làm khiến mình nở mày nở mặt.
Cho nên trong cuộc họp của cấp lãnh đạo, phó xưởng cố ý khen ngợi việc này khiến cô út cảm thấy cực kỳ hãnh diện.
Ngược lại Phạm Lệ càng thêm tức giận không chịu được, có cảm giác trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Sau khi hội nghị kết thúc, Thư Nguyệt được sắp xếp đến bộ phận sửa chữa, đi theo thợ sửa chữa làm công tác hỗ trợ tìm ra chỗ hỏng hóc.
Tiền lương cũng từ cấp học việc nhảy lên cấp công nhân chính thức, mỗi tháng còn được hưởng đủ loại phúc lợi.
Người khác muốn thành công nhân chính thức cũng phải mất ba tháng, Thư Nguyệt thì không cần tới một tháng, hơn nữa tiền lương công nhân sửa chữa còn cao hơn tiền lương công nhân dệt may 12 đồng.
Vì thế Thư Nguyệt vừa được nghỉ phép trở về liền nói tin tức tốt này cho người nhà biết.
Đương nhiên người nhà chỉ bao gồm Triệu An và Hà Đại Nha, về phần có nói cho những người khác hay không là việc của hai vợ chồng họ.
Đúng như suy đoán của Thư Nguyệt, cha mẹ nàng quyết định giấu chuyện này, nói với Thư Nguyệt phần tiền lương dư ra nàng cứ tự giữ lấy, về sau chính là của hồi môn của nàng.
Bên phía cô út, Triệu An lại đưa tặng một con thỏ để cảm ơn cô út bảo vệ Thư Nguyệt, đồng thời cũng nói cho cô út biết quyết định của mình.
Cô út hiểu tình huống trong nhà bèn gật đầu hứa với Triệu An nàng sẽ không nói gì.
…
Lần thứ hai Thư Nguyệt nghỉ phép chính là lúc nông thôn đang bận rộn nhất, Triệu An không có thời gian tới đón Thư Nguyệt nên nàng chỉ có thể tự mình đi bộ về nhà.
Xưởng may cách thôn khoảng mười lăm cây số, Thư Nguyệt chậm rãi đi trên đường.
Đến một chỗ rừng cây nhỏ, một nam nhân từ trong rừng cây vọt ra chặn đường Thư Nguyệt.
Ánh mắt nam nhân rất ghê tởm, đánh giá Thư Nguyệt từ trên xuống dưới vài lần. Thư Nguyệt nhíu mày, kềm chế cảm giác khó chịu trong lòng.
"Ngươi là ai? Muốn làm gì?”
“Ta là chồng tương lai của ngươi nha!" Người đàn ông cười bỉ ổi trả lời.
“Ngươi muốn phá hoại hôn sự của quân nhân?” Thư Nguyệt hỏi.
"Cái gì mà phá hoại hôn sự của quân nhân, ngươi đừng có nói lung tung, đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, hơn nữa không phải hai người vẫn chưa kết hôn à?”
"Ngươi cảm thấy lời nói của loại như ngươi sẽ có người tin?” Vẻ mặt Thư Nguyệt không chút thay đổi.
"Đến lúc đó ngươi đã thành người của ta, còn không phải ta nói cái gì thì là cái đó sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn để cho nam nhân của ngươi đi lao động cải tạo?”
Nam nhân không nhịn được nở nụ cười vui sướиɠ giống như Thư Nguyệt đã trở thành vợ của hắn.
Nói xong hắn liền vươn tay muốn tóm lấy Thư Nguyệt.
Thư Nguyệt lạnh lùng đá một cước vào ngực nam nhân, trực tiếp khiến hắn lui lại mấy bước.
Nam nhân không tức giận mà càng cười tươi hơn.
"Khoẻ như vậy, xem ra sau này chuyện trong nhà đều có thể giao cho ngươi làm hết, lão tử chỉ cần ngồi hưởng phúc là được.”
Nam nhân càng nghĩ càng thấy tốt đẹp, lại nhào về phía Thư Nguyệt.
Lần này Thư Nguyệt không muốn nghe hắn nói nhảm nữa, trực tiếp tay đấm chân đá.
Nam nhân ban đầu còn không ngừng chửi rủa, về sau không còn hơi sức đâu để kêu đau.
Cuối cùng Thư Nguyệt kéo nam nhân tới cục trị an giống như kéo một con chó chết.
Nhân viên trị an hẳn là cả đời cũng không quên được cảnh tượng này. Một cô gái mảnh mai nhỏ nhắn kéo một người đàn ông cao lớn hơn mình rất nhiều đến cục trị an, còn nói:
"Chú à, người này muốn giở trò lưu manh với ta, bị ta đánh, ta lôi hắn tới đây để báo án.”