Chương 10: thập niên sáu mươi 7

Hai tên nhóc đồng loạt lắc đầu, "Chơi với bọn họ sao vui bằng đi theo chị hai, đi theo chị hai có thịt ăn nha.”

Thư Nguyệt: “…”

Thôi vậy, hai tiểu gia hỏa mà thôi, muốn đi theo thì đi theo đi!

Nhiệm vụ hôm nay của nàng vẫn như cũ là diệt cỏ, Thư Nguyệt dẫn theo hai tiểu tử đến khu vực ruộng mà nàng được giao.

Vốn định để cho hai tiểu tử kia tự mình chơi trên bờ ruộng, chờ nàng làm xong việc sẽ dẫn bọn họ đi lên núi.

Ai biết hai tiểu tử còn rất hiểu chuyện, chạy xuống đầu bên kia ruộng bắt đầu giúp nàng diệt cỏ.

Tiểu Tuyết thấy một màn này lập tức ghen tị đến đỏ mắt, em trai ruột nhà nàng bình thường không cướp đồ của nàng đã là may lắm rồi, nào dám mơ hắn giúp nàng làm việc.

Thư Nguyệt cũng mặc kệ Tiểu Tuyết nghĩ gì, chỉ chuyên tâm diệt cỏ. Rất nhanh đã hoàn ành nhiệm vụ hôm nay.

Tiểu Tuyết thấy nàng muốn đứng lên, lập tức nói: "Thư Nguyệt, tay ta bị cỏ vạch đau rát, có thể giúp ta một chút không?”

Thư Nguyệt quay đầu nhìn về phía vết thương đã sắp khép lại trong lòng bàn tay đối phương, cười nói:

"Thật ngại quá Tiểu Tuyết, buổi sáng ta đã hứa với hai tiểu tử này sẽ dẫn chúng lên núi, không thể nuốt lời, xin lỗi nha.”

Nói xong nàng nháy mắt với hai tiểu tử kia, sau đó dẫn đầu đi về phía núi.

Trên đường đi, hai tiểu tử nhìn Thư Nguyệt với vẻ kinh ngạc. Thư Nguyệt sờ sờ mặt mình, không cảm giác có dính cái gì.

"Làm sao thế?”

"Chị hai, hôm nay ngươi không giúp Tiểu Tuyết như mọi ngày?” Triệu Văn Hạo tò mò hỏi.

Thư Nguyệt gật đầu, "Ừm, về sau cũng sẽ không giúp nàng ta nữa."

Thư Nguyệt mặc dù vẫn đang duy trì hình tượng của nguyên chủ nhưng không có ý định bất biến, nàng vẫn muốn thay đổi một chút.

“Vì sao?” Triệu Văn Hạo lại hỏi.

"Bởi vì nàng ta nói với người khác ta là kẻ ngốc."

Thư Nguyệt không hề nói dối, quả thật có người đã nói cho nguyên chủ biết Tiểu Tuyết nói xấu sau lưng nàng, chỉ là nguyên chủ cố chấp không chịu tin mà thôi.

“Cái gì? Nàng ta dám nói như vậy? Em về sẽ mách với chị cả, để chị cả cho nàng ta biết tay!” Triệu Văn Thanh vừa nghe chị ruột mình bị người mắng là đồ ngốc, lập tức giận lên.

Thư Nguyệt sờ đầu hắn, "Được rồi, biết ngươi thương ta, nhưng lời này là người khác nói cho ta biết, nếu chúng ta đi hỏi tội Tiểu Tuyết thì có khác gì đã bán đứng người đó đâu.”

“Vậy chúng ta phải nhịn sao?” Triệu Văn Thanh rõ ràng là không muốn.

"Đương nhiên không phải, chỉ cần làm chuyện xấu là sẽ lộ dấu vết, chúng ta chờ sau này bắt được chứng cứ thì hỏi tội nàng ta cũng không muộn, bây giờ cứ tạm tha cho nàng ta đã." Thư Nguyệt dạy dỗ em trai.

Triệu Văn Thanh tuy rằng cái hiểu cái không nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của hắn, Thư Nguyệt không nhịn được lại sờ đầu hắn một cái.

Đến trên núi, chim chóc nhiều và đa dạng hơn hẳn, bọn họ thậm chí còn nhìn thấy gà rừng.

Nếu là ngày xưa thì ba chị em chỉ có thể thở dài bỏ qua gà rừng, nhưng lần này có Thư Nguyệt, một tảng đá bay vèo tới đập vào gà rừng khiến nó ngã lăn ra, hai chân đạp đạp nhưng không cách nào bay lên được.

Hai đứa nhỏ rất vui vẻ nhảy cẫng lên hoan hô.

Thư Nguyệt đặt ngón trỏ trên môi suỵt một tiếng ra hiệu cho chúng yên tĩnh lại, dù con mồi là mình bắt được nhưng nếu phơi ra cho người khác thấy mình đem gà rừng về nhà thì không tốt lắm, dễ gây chuyện thị phi.

Thư Nguyệt trói gô gà rừng rồi nhét vào đáy gùi giống ngày hôm qua cùng với vài con chim nhỏ. Gần đến trưa nàng gọi hai đứa nhỏ cùng nhau xuống núi.

Lúc xuống núi, trong tay hai đứa nhỏ đều cầm đầy dâu tây dại.

Đúng như Thư Nguyệt nghĩ, lúc xuống núi bọn họ lại gặp Tiểu Tuyết. Hai đứa nhỏ vì lời Thư Nguyệt nói nên ánh mắt nhìn Tiểu Tuyết đều mang theo địch ý.