Chương 9: “Anh yêu em”

Lâm Thư bừng tỉnh vì cái lạnh thấu tim. Hàn khí cuồn cuộn không ngừng xâm nhập cơ thể cậu, cảm giác này khiến cậu như rơi vào động băng, dường như đang cận kề cái chết.

“A…” – Cậu kêu một tiếng yếu ớt, miễn cưỡng mở hai mắt ra, lọt vào tầm mắt cậu là màn đêm đen tối. Cậu muốn tránh thoát, nhưng cả người như đang bị ngâm trong nước, mềm nhũn bất lực, cả dây thanh quản cũng không thể hoạt động bình thường, cậu không nói được một lời hoàn chỉnh.

Cố Hạc Viễn nghe được tiếng thở của Lâm Thư, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, răng nanh cắn sâu, pheromone lạnh lẽo bùng nổ ngay lập tức trong cơ thể cậu.

“Á!” – Lâm Thư đột nhiên kêu một tiếng, dường như cậu không thể chịu nổi, cả người cứng đờ muốn được chạy thoát.

Cố Hạc Viễn không màng cậu giãy dụa, cường ngạnh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu như con dã thú đang áp chế con mồi, khóa chặt cậu dưới thân mình dễ như trở bàn tay.

Hắn lại cắn mạnh một cái, Lâm Thư lập tức nhũn người, mơ màng nói mớ, thân thể cậu cũng run lên trong vô thức, một hương hoa chợt ập đến — cậu động d*c bị động.

Mùi hoa ngô đồng bay trong căn phòng lạnh lẽo, pheromone của Lâm Thư bây giờ nhạt nhẽo gần như không tồn tại. Mấy ngày trước cậu vừa trải qua kỳ động d*c quá lâu, giờ phút này lại động d*c lần nữa khiến cơ thể bị thương tổn không hề nhẹ.

Nhưng Cố Hạc Viễn mặc kệ, hắn nhất định phải đánh dấu Lâm Thư, đánh dấu hoàn toàn, khiến cậu không thể rời xa hắn, khiến cậu phải mang theo mùi hương của hắn mãi mãi.

Giờ phút này mức độ chiếm hữu của Cố Hạc Viễn vô cùng mãnh liệt, hắn cởi qua loa quần áo của hai người, không đợi Lâm Thư làm quen, hắn lập tức đâm vào.

“Đau… Đau quá……”

Lâm Thư nhíu chặt mày, trên trán bắt đầu túa ra mồ hôi, cậu muốn tránh về phía trước, nhưng eo đã bị kẻ nào đó nắm thật chặt không thể động đậy.

“Bỏ ra… Bỏ em ra…” – Lâm Thư cố nhịn mở hai mắt ra, cơn đau giúp cậu lấy lại một chút lý trí: “Hạc Viễn, anh đang, cưỡиɠ ɠiαи.”

Cậu run rẩy lên án kẻ đã phát điên, nước mắt nóng bỏng không ngừng trào ra bên mi mắt, trong ánh mắt ngập tràn đau lòng và tuyệt vọng.

Cố Hạc Viễn bị ánh nhìn chằm chằm của cậu làm đau lòng, hắn cúi người hôn lên dòng nước mắt bên má cậu, tay hắn tùy tiện xé một mảnh vải, nhẹ nhàng che đi đôi mắt cậu.

“Sao lại gọi là cưỡиɠ ɠiαи được? Đây là l@m tình.” – Cố Hạc Viễn ghé sát vào tai cậu nói, hơi thở nóng bỏng phả lên tai cậu, hắn triền miên nói: “Bé Thư không nghe lời, phải bị phạt. Sau này không được nói những lời sẽ bỏ anh đi nữa, hiểu chưa?”

Nói xong, hắn thẳng lưng húc một cái, cả cây hoàn toàn đâm vào sâu trong tiểu huy3t khô khốc của Lâm Thư.

Tầm mắt chỉ toàn màu đen khiến cảm giác của Lâm Thư càng thêm rõ ràng, cậu bất lực lắc đầu, nức nở không rõ lời: “Hức hức… Anh, hu hu… Anh, không yêu…”

“Anh yêu em.” – Sao mà anh không yêu em được?

Sự chiếm hữu điên cuồng gào thét dữ dội trong cơ thể Cố Hạc Viễn, hai mắt hắn nhìn gắt gao Lâm Thư đang nằm dưới thân mình, khóe môi cong lên hài lòng: “Anh yêu em nhất.”

Nói xong, hắn cúi người hôn lên đôi môi không ngừng run rẩy của Lâm Thư, cẩn thận cảm nhận hương vị của nó. Đầu lưỡi li3m láp nước mắt đã thấm ướt cánh môi, hạ th@n điên cuồng đâm sâu về phía trước.

Khoang sinh sản của Lâm Thư thấp hơn các Omega bình thường, bình thường Cố Hạc Viễn không cần tốn sức cũng đủ đâm vào miệng khoang. Lúc này miệng khoang sinh sản bị Cố Hạc Viễn đâm thọc liên hồi, huyệt đạo vốn khô khốc bỗng xoắn chặt vì Lâm Thư đang sợ hãi hắn.

Cố Hạc Viễn cũng không thèm để ý áp bách bất thình lình ấy, hắn ngồi dậy, bẻ đùi Lâm Thư sang hai bên, hai tay bóp chặt đùi cậu, tấn công mãnh liệt cơ thể cậu.

Gi@o hợp quá nhanh khiến huyệt khẩu của Lâm Thư càng thêm hỗn loạn, cơn nóng do động d*c yên lặng đột kích, tràng đạo dần dần phân bố một chút chất lỏng giúp làm giảm ma sát kịch liệt trong cơ thể.

“Ưm ưm… A….”

Kh0ái cảm che kín não bộ, giọng Lâm Thư dần biến thành tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.

Cố Hạc Viễn quá hiểu cơ thể của Lâm Thư. Chỉ chốc lát sau, Lâm Thư như biến thành con búp bê tình d*c chủ động ôm lấy bờ vai hắn.

……

Quấn quanh hồi lâu, Cố Hạc Viễn cuối cùng cũng bắn hết trong cơ thể Lâm Thư như ý muốn.

Trận l@m tình tra tấn Lâm Thư khiến cậu mỏi mệt vô cùng. Khi Cố Hạc Viễn gỡ mảnh vải xuống, cậu thậm chí còn không thể cử động dù chỉ một chút.

Tay Cố Hạc Viễn du tẩu trên người cậu, nương theo ánh trăng khẽ sờ lên hai mắt nhắm chặt của đứa nhỏ này.

Mí mắt hơi mỏng, lông mi cong vυ"t, đôi môi đỏ tươi làm người ta nổi lên d*c vọng dâʍ ɭσạи.

Hắn trân trọng hôn lên đôi môi kia, trong lòng thầm nói: “Em không cần biết những chuyện dơ bẩn ấy.”

“Em chỉ cần làm bông hoa ngô đồng của anh là được.”