Chương 6
Cả 2 tức tốc chạy đi thật nhanh.Mỗi bước chân của họ như có ngọn gió đẩy rất nhanh bây giờ thì họ giống như vận đông viên thể thao cấp quốc gia hơn và người thắng trong cuộc thi này là...........Lập khiêm. Anh bế nhỏ lên thật nhanh đến phòng y tế tuy có chút thất vong nhưng Thiên minh vẫn đi theo.
sau khi khám xong.cả 2 cùng đồng thanh
-Cô ấy có sao không?
-hình như là quá sốc việc gì đó thêm vào việc bị thương ngoài da nữa nên mới ngất. nhưng 2 em yên tâm sau khi ổn định và truyền thêm bình nước này là không sao rồi!
-cảm ơn cô
Cô y tá thì bước ra ngoài cùng lúc cả bọn kia vừa chạy đến.Thiên Minh và Lập Khiêm ngồi xuống ghế 4 người kia cũng ngồi theo
- Ngọc hân có sao không?
-Chỉ là chấn động nhẹ thôi một lát nữa sẽ tỉnh
Thiên minh lên tiếng để trấn an mọi người.1 tiếng trôi qua môi của nhỏ mấp máy
-Anh Lập...........kh.... khiêm.........đừng..........đi....mà
Lập khiêm và thiên minh vội chạy tới
-Anh........... Lập.......... Khiem đừng....đi
-Anh biết rồi anh sẽ không đi đâu hết
Lập khiêm nắm chặt tay nhỏ và đâu đây có một đôi mắt tràn đầy sự thất vọng.Thiên minh bước ra ngoài đi đâu đó một lát sau 4 người kia cũng lên lớp.
Ổ một góc sân thể dục thiên minh đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đá
-Là mùa đông rồi
Hắn cười nhẹ nụ cười buồn. Thật sự bây giờ chính hắn cũng không hiểu rõ chính bản thân mình nữa. Tại sao lại lo lắng cho đứa con gái mà hắn nghĩ là ghét nhất trên đời? Sao phải quan tâm cho ngọc nát luôn cãi nhau với hắn?Sao phải đau lòng khi người bế ngọc hân không phải là hắn mà là lập khiêm? Sao lại bỏ đi khi nhỏ gọi tên lập khiêm?
-Taiiiiiiiii.....................saoooooooooooooooo.............
hắn hét lớn