- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ
- Chương 54: Chén canh thứ ba (14)
Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ
Chương 54: Chén canh thứ ba (14)
Editor: Lạc Tiếu - 04/03/2019
"Hôm nay ta đến, không phải tới chơi." Lệ Vô Phố thở dài một tiếng, trường kiếm đặt trên yết hầu Kha Thục phi, "Là bó tay chịu trói, hay là ta tự tay trói nàng đây?"
Kha Thục phi trợn tròn mắt, nàng ta căn bản không kịp ý thức được đây là chuyện gì xảy ra: "Ngươi, ngươi......"
"Nàng thật sự cho rằng hành động của nàng không có người biết sao?" Lệ Vô Phố hơi hơi mỉm cười, trong lòng vẫn có chút cảm khái, chút mất mát, nữ tử đầu tiên mình động tâm lại có kết quả như vậy.
Bất quá cũng còn tốt, mặc dù hắn là người trong Ma giáo, cũng chưa từng nghĩ tới muốn lật đổ triều đình, chính mình làm hoàng đế. Ngược lại là Kha thị nhất tộc, mưu tính như đâu ra đó, đánh đến rất vang, cũng dự định đã lâu, đáng tiếc, chính là không biết tự mình hiểu lấy.
Chính thống hoàng đế chính là chính thống, mặc dù loạn thần tặc tử có bản lĩnh thông thiên, cũng bất quá là một con châu chấu trong tay người.
Trong mắt Lệ Vô Phố nhìn Kha Thục phi có thương hại, cũng có tiếc nuối cùng tiếc hận, duy độc không có điên cuồng vì nàng không màng tất cả.
Kha Thục phi cảm thấy toàn bộ thế giới đều thay đổi, bất quá trong một đêm, nàng ta từ Thục phi nương nương cao cao tại thượng, đại tiểu thư Định Quốc Công phủ, lại trở thành tù nhân!
Kha Thục phi, à không, Kha Mặc Lam không dám tin tưởng trừng mắt nhìn Lệ Vô Phố, giống như hành động của hắn đã vô tình mà thương tổn nàng: "Vô Phố, ngươi phản bội ta!"
Kha Mặc Lam rống khàn cả giọng, người không biết còn tưởng rằng Lệ Vô Phố đã làm chuyện gì có lỗi với nàng lắm. Ai có thể nghĩ đến hai người bọn họ từ đầu đến cuối đều chỉ gặp mặt không đếm đủ mười đầu ngón tay, mà mỗi lần gặp này, Lệ Vô Phố đưa lễ vật cho nàng tới giờ cũng đã đủ để mua một tòa thành trì cơ chứ?
Lệ Vô Phố nhún nhún vai: "Quan hệ giữa ta và nàng ra sao, làm gì tới mức phản bội như nàng vừa nói?"
Ờ ha, giữa bọn họ có quan hệ gì? Kha Mặc Lam bị vấn đề này hỏi ngây ngẩn cả người. Nàng ta ngơ ngốc nhìn Lệ Vô Phố, nghĩ thầm, bọn họ là có quan hệ gì đâu?
Đại khái... cái gì cũng không phải, "Ta xem ngươi là bằng hữu của ta, thân nhân của ta, nhưng hôm nay... ngươi lại lấy kiếm chỉ vào ta? Ngươi làm sao lại không làm ta thất vọng, giữa chúng ta đã từng thành thật, đã từng có tình ý cơ mà?!"
Cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, Kha Mặc Lam liền có quyết định. Đến bây giờ nàng ta cũng không biết chuyện là như thế nào, nhưng vô luận ra sao, quan trọng nhất chính là giữ được tánh mạng. Lưu đến thanh sơn ở không lo không củi đốt, nàng quyết sẽ không chết ở chỗ này, cũng quyết sẽ không ngồi chờ chết.
Bằng hữu? Ý cười của Lệ Vô Phố càng sâu: "Nhưng ta không muốn cùng nàng làm bằng hữu. Bất quá hiện tại cũng chả sao, nàng ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, nói không chừng bệ hạ còn có thể cho nàng một đường sinh cơ."
Kha Mặc Lam vô cùng sáng suốt mà lựa chọn bó tay chịu trói, bởi vì nàng ta rất rõ ràng mình chỉ có một lựa chọn. Không nói chuyện khác, chỉ riêng Lệ Vô Phố ở đây nàng đã không thể nào chạy thoát.
Vốn tưởng rằng trong lòng hắn còn sẽ có chút cảm tình, không nghĩ tới người này máu lạnh đến vậy, khi đoạn tuyệt quan hệ lại là không chút nào nương tay. Nghĩ đến đây, mắt Kha Thục phi tối sầm.
Nàng nghĩ mình rất nhanh sẽ thoát được ra ngoài, cho dù không thể, phụ thân cũng sẽ không thất bại thảm hại. Mà chỉ cần ông còn sống, chỉ cần binh quyền vẫn trong tay, nhà bọn họ còn có một ngày xoay người.
Hiện giờ đã tới lúc lửa sém lông mày, mặc kệ như thế nào, Kha Mặc Lam cũng phải phản, cùng phụ thân một lần nữa thành lập một đế chế mới, dân chủ, hoà bình. Mà để có thể đạt được mục đích này, nàng ta nhất định cần phải sống.
Nhưng nàng đã thất sách.
Cảnh Hằng Đế sai người đánh gãy gân chân, nhốt Kha Mặc Lam ở lãnh cung, xiềng xích rất dài buộc chặt vào chân nàng giống như một con giòi bọ.
Gia tộc sụp đổ, đế vương tuổi trẻ mà lại thâm tàng bất lộ này đã sớm thấy dã tâm của bọn họ, hơn nữa không chút nào để ý, vào lúc bọn họ gấp không chờ nổi muốn động thủ, lại đánh đòn phủ đầu, hoàn toàn áp chế.
Kha Mặc Lam vừa muốn cười, vừa muốn khóc. Hiện giờ ở hoàn cảnh này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của nàng.
Rõ ràng lúc ban đầu, hết thảy sự tình đều dựa theo hy vọng của nàng ta phát triển... Vì cái gì sau đó, hết thảy đều bị trật?
Hẳn là Lệ Vô Phố "yêu nàng muốn chết" kia không hề vì nàng không màng tất cả, thậm chí còn đầu phục bệ hạ, vì bệ hạ cống hiến. Biểu ca vì nàng có thể trả giá sinh mệnh cũng lựa chọn bệ hạ, không cùng cha kết minh.
Ngay cả Kiếm Tu cùng Hạ Tòng Hổ càng không cần phải nói, bọn họ rõ ràng đều ái mộ nàng, nhưng giữa nàng cùng quốc gia, bọn họ không hẹn mà cùng mà đều lựa chọn vế sau.
Chẳng lẽ Kha Mặc Lam nàng không quan trọng sao? Đối với bọn họ mà nói, nàng tính cái gì? Nàng so ra kém những thứ nhân nghĩa trung quân linh tinh cũ kỹ kia sao?!
Kha gia bị xét nhà diệt tộc, Kha Mặc Lam là người sống sót duy nhất. Mà nàng sở dĩ có thể may mắn còn tồn tại, là bởi vì tài hoa nổi bật bất phàm.
Cảnh Hằng Đế sở dĩ không gϊếŧ nàng, ngược lại nhốt ở lãnh cung, vì muốn nàng viết thơ cho Thanh Hoan đọc. Mà Thanh Hoan phóng ra oan hồn từng chết trong tay Kha Mặc Lam trong giếng cạn ra, nhưng lại cưỡng chế chỉ có thể ở trong lãnh cung không được bước ra một bước. Vì thế, mỗi đêm đều có thể nghe được tiếng nàng ta khóc la gào thét chói tai.
Nhưng không có người nào muốn đi nhìn một cái, bởi vì Kha Mặc Lam bất quá chỉ là loạn thần chi nữ. Không có người nào cho rằng Cảnh Hằng Đế làm như vậy quá mức tàn nhẫn, đây là thế giới thắng làm vua.
Ngày qua ngày, năm sang năm bị sợ hãi hành hạ, Kha Mặc Lam rốt cuộc điên rồi. Thần trí nàng ta khi thì thanh tỉnh, khi thì hỗn độn, có đôi khi có thể nhận ra người, có đôi khi ai cũng không quen biết.
Vào một ngày, nhi tử được phong làm Thái Tử, Thanh Hoan cùng Cảnh Hằng Đế đến lãnh cung. Nàng chỉ là nghĩ muốn nhìn xem Kha Mặc Lam sống ra sao.
Tuy rằng Kha Mặc Lam làm người khắc nghiệt âm hiểm, nhưng tài hoa của nàng luôn được Thanh Hoan thập phần khâm phục. Bởi vậy, cho dù Kha Mặc Lam bị nhốt lại, Thanh Hoan vẫn phân phó các cung nhân hầu hạ cho tốt.
Nhưng hiện tại, Kha Thục phi nương nương diễm lệ phi phàm trước kia đã không còn, thay thế chính là một nữ nhân tiều tụy sắc mặt vàng như nến.
Nàng ta đang ngồi ở trên giường, hiện giờ nàng ta không còn viết thơ, trong miệng không được mà lẩm bẩm: "Không nên là cái dạng này, không nên là cái dạng này...... Đều là của ta, bọn họ đều là của ta! Đây là đặc quyền của ta, ta là người xuyên qua mà!!!"
Nói nói, Kha Mặc Lam đột nhiên đứng lên, thật dài xiềng xích phát ra thanh âm rối tinh rối mù, nhưng Kha Mặc Lam dường như hoàn toàn không có cảm giác, nàng ta gắt gao trừng mắt Thanh Hoan, giống như nhận ra nàng, lại giống như không.
"Ngươi thì biết cái gì! Các người thì biết cái gì?! Các ngươi chỉ là đám người cổ đại cổ hủ ngoan cố lại thông thái dởm thì biết cái gì?! Ở thế giới của ta, nơi đó tự do, có bình đẳng... Nơi đó có phi cơ, có đại pháo, còn có tàu ngầm..."
Thanh Hoan vẫn luôn nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng lại lộ ra thần sắc kỳ dị, cái gì gọi là "thế giới của ta"? Chẳng lẽ thế giới này cũng không phải là thế giới của Kha Mặc Lam hay sao?
Cái gì gọi là "Các ngươi đã là cổ nhân sớm nên qua đời", cái gì gọi là "Ta là người xuyên qua, ta có đặc quyền"? Những thứ này nàng đều nghe không hiểu.
Cảnh Hằng Đế lãnh đạm nhìn Kha Mặc Lam, căn bản là mặc kệ nàng, thấy Thanh Hoan tựa hồ đối với lời nói của Kha Mặc Lam rất có hứng thú, liền ôm lấy bả vai nàng, dịu dàng nói: "Nàng muốn biết cái gì? Chờ lát nữa ta sai người hỏi cho nàng."
Thanh Hoan dĩ nhiên không ở lãnh cung lâu, nàng cũng không nhiều thời gian rảnh rỗi mà nghe Kha Mặc Lam lẩm bẩm, liền gật đầu. Lúc hai người đang chuẩn bị đi, Kha Mặc Lam lại đột nhiên thần sắc biến đổi, ngữ khí cũng trở nên lạnh như băng: "Mày! Tiện nhân! Mày tới làm cái gì?! Tới xem tao bị chê cười sao?!"
Nghe ra dường như là đột nhiên khôi phục thần trí. Thanh Hoan không để bụng chuyện mình bị mắng cái gì, nhưng đôi mắt Cảnh Hằng Đế lại hơi hơi mị một chút. Khóe miệng giương lên, nhìn một cái, lập tức có người siết xích sắt lại một chút.
Hiện giờ xích sắt đã trộn lẫn vào da thịt Kha Mặc Lam, động một phát dắt toàn thân, chính là đạo lý này. Cảnh Hằng Đế nhìn nàng ta lảo đảo chật vật, cười tà ác: "Đã là như thế, Thanh Hoan, nàng cũng không cần khách khí với ả ta. Nếu ả không lãnh phân tình này của chúng ta, ta tới thu hồi là được rồi."
Thanh Hoan lại có chút do dự, nàng trước sau đối với thơ từ này kia của Kha Mặc Lam nhớ mãi không quên. Cảnh Hằng Đế vừa thấy biểu tình của nàng đã biết nàng suy nghĩ cái gì, cười khẽ, hôn nhẹ lên gương mặt non mềm: "Đừng buồn, nàng muốn biết cái gì, ta đều có thể giúp nàng."
Kha Mặc Lam tuy rằng bị biếm lãnh cung, nhưng trừ chuyện đứt gân chân và xích sắt, kỳ thật vẫn chưa ăn qua khổ sở gì. Thanh Hoan yêu quý tài hoa của nàng ta, liền sai người lấy lễ tương đãi.
Nhưng không nghĩ tới, ôn nhu của nàng so với tàn bạo đơn giản của Cảnh Hằng Đế, thật là một cái trên trời một cái dưới đất, bởi vì rất nhanh, Cảnh Hằng Đế đã từ trong miệng Kha Mặc Lam biết được hết thảy chân tướng.
Thì ra, Kha Mặc Lam căn bản không phải là người thế giới này, mà là một cô hồn dã quỷ đến từ ba ngàn năm sau. Kha Mặc Lam sinh thời là một sinh viên ngành vũ đạo, (Thanh Hoan: ""Sinh viên là cái gì?""), lại xuất thân từ thư hương thế gia, cho nên đối với thơ từ cổ điển ngấm rất sâu.
Nàng ta từ thời cao trung đã thích xem tiểu thuyết xuyên không, đặc biệt thích những cuốn có nữ chính bình thường xuyên qua tới thời cổ đại, tìm cách trị bệnh nan y, sau đó ôm được hoàng đế, Vương gia, tướng quân, giáo chủ, minh chủ, biểu ca, vân vân..
Nghe nói sinh thời Kha Mặc Lam yêu thích nhất chính là một quyển tiểu thuyết gọi là《 Mười phu quân một kiều thê 》, kết quả khi xuyên qua chính là đại tiểu thư xinh đẹp như hoa của Định Quốc Công phủ, sau đó nàng ta nữ giả nam trang, dạo thanh lâu, mở cửa hàng, lại đạo rất nhiều cổ nhân thơ từ, tạo nên sự tỏa sáng rực rỡ trước đó...
Những chuyện khác Thanh Hoan không thèm để ý, điều duy nhất nàng chú ý tới chính là, những thơ từ kia vậy mà tất cả đều không phải do nàng ta sáng tác! Ngay cả một bài nguyên chủ cũng không có!
Nhưng mà, đối với thế giới bình đẳng mà lại thần kỳ ba ngàn năm sau kia, cũng chính là thế giới trong miệng Kha Mặc Lam, Thanh Hoan thật sự rất muốn đi nhìn xem.
Tuy trong lòng nàng có phản kháng, lại chưa từng nghĩ tới nếu là một ngày kia, nam nhân và nữ nhân có thể bình đẳng sẽ như thế nào. Nghe Kha Mặc Lam nói, ba ngàn năm sau, không có tam thê tứ thϊếp, mỗi người đều chỉ có thể cưới một người, gả cho một người.
Còn có phi cơ, xe lửa, các loại công cụ tự động, phương tiện di chuyển lại mau lẹ. Hơn nữa bọn họ không cần dạ minh châu cũng có thể làm đêm tối sáng lên, bọn họ còn có rất nhiều rất nhiều thứ tốt......
Mùa hè bọn họ có "Máy lạnh", mùa đông có "Máy sưởi", nơi đó nữ nhân cũng có thể đi học, rất nhiều nữ tử thậm chí còn có tiền đồ hơn so với nam nhân......
Thanh Hoan không tự chủ được mà vô cùng tràn ngập tò mò với thế giới chưa biết kia. Nếu là có thể, nàng cũng thật sự muốn đi nhìn một chút.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ
- Chương 54: Chén canh thứ ba (14)