Editor: Lạc Tiếu - 02/03/2019
"Hả?" Cảnh Hằng Đế nhất thời không phản ứng kịp Thanh Hoan có ý gì. Cái gì gọi là mỗi người nàng ta đều nhìn trúng, nhưng mỗi người nàng ta cũng nhìn không trúng?
Thanh Hoan mang theo ý cười liếc mắt một cái: "Chàng có hậu cung, sao nàng ta lại không được có nha?"
Cảnh Hằng Đế mặt trầm xuống: "Nàng ta có hay không ta mặc kệ, dù sao nàng cũng không thể có." Mẫu thân hắn còn không phải hay sao, sau khi trở thành Trưởng Công Chúa, dưỡng vô số trai lơ, không biết liêm sỉ.
Thanh Hoan mỉm cười: "Ta tất nhiên là không có, trừ phi chàng cho phép."
"Vậy nàng cứ chờ đến khi ta chết." Cảnh Hằng Đế hừ nói, ngữ khí giận dỗi, nhưng động tác như cũ thập phần dịu dàng.
Hắn chính là người như vậy, nhìn như lạnh nhạt, kỳ thật ôn nhu đến tận xương cốt, đương nhiên, chỉ dành cho người hắn thích.
Bên kia, sau khi Kha Thục phi giận dỗi rời khỏi đại điện, Hạ Tòng Hổ lặng lẽ đi theo, lại nhìn thấy nàng thất hồn lạc phách ngồi ở đình trong Ngự Hoa Viên hóng gió.
Tất cả chúng phi đều tham dự công yến, không tham dự cũng sẽ không đêm hôm chạy đến Ngự Hoa Viên hóng mát.
Hạ Tòng Hổ do dự có nên tiến lên hay không, cũng... rất lâu rồi hắn không cùng nàng nói chuyện, từ sau khi nàng quyết tuyệt hủy hôn, bắt đầu vào cung ngày đó, bọn họ đã trở thành người lạ. Cũng đúng, cần gì tái kiến, bất quá là tăng thêm phiền não mà thôi.
Hắn ở trong bóng đêm đứng lặng đã lâu, cuối cùng mới xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối, Kha Thục phi cũng không biết Hạ Tòng Hổ từng xuất hiện. Mà Kiếm Tu, cũng chỉ ẩn thân trong đêm tối, yên lặng nhìn nàng.
Hắn cùng Hạ Tòng Hổ, một người làm tướng, một người ở võ lâm, nhưng trong lòng bọn hắn đều có chuẩn tắc chung — bọn họ đều là con dân Đại Ngụy.
Thân là con dân Đại Ngụy một ngày, quyết không cho phép bản thân làm ra chuyện trái với kỷ cương phép nước. Kiếm Tu tuổi còn trẻ, nếu hắn không có đại công vô tư, chính trực và có chút cứng nhắc, sao lại có thể được đề cử làm võ lâm minh chủ?
Kha Mặc Lam hiện tại là phi tử của hoàng đế, cho dù bệ hạ không sủng ái nàng, nàng cũng là người trong hoàng thất, mà bọn họ, cần phải bảo trì khoảng cách với nàng.
Cách làm đúng nhất là vĩnh viễn không cần tái kiến, cũng không thể liên hệ, cho dù tương tư khiến người đoạn trường, bọn họ cũng bắt buộc phải học cách quên đi. Ngày mà Kha Mặc Lam lựa chọn vào cung, giữa bọn họ đã không còn khả năng rồi.
Kha Thục phi ở đình hóng gió đại khái nửa canh giờ, trước mắt nàng ta một lần lại một lần hiện lên hình ảnh Cảnh Hằng Đế săn sóc ôn nhu, nhưng không phải dành cho mình.
Trong lòng Kha Thục phi tuyệt vọng ghen ghét đến mức không thể nào dùng ngôn ngữ hình dung. Nàng lại nghĩ, có lẽ lời cha nói là đúng, dùng nước ấm nấu ếch xanh, vĩnh viễn cũng không chiếm được kết quả mình muốn, chi bằng buông tay, tử chiến đến cùng.
Cảnh Hằng Đế không phải không chịu thích Kha Mặc Lam nàng sao? Như vậy, nàng muốn hắn không thể không thích! Khi trở thành tù nhân của nàng, trong lòng hắn dĩ nhiên sẽ không còn nghĩ ả Thanh Hoan kia nữa!
Dù sao đây cũng không phải thế giới của nàng, không phải quốc gia của nàng. Lại nói, phụ thân dưỡng dục nàng nhiều năm, hiện giờ nàng hồi báo hắn vài phần cũng là chuyện tất nhiên.
Hoàng đế thì ai làm chẳng được, nếu không thể thành nhất quốc chi mẫu, nàng cần gì phải một lòng nhào lên người Cảnh Hằng Đế chứ? Nếu hắn không chịu cho, vậy thì nàng liền trực tiếp đi đoạt lấy.
Kha Mặc Lam muốn, thì nhất định có thể có được, mặc kệ là nam nhân hay là thanh danh, ai cũng đừng mơ có thể tranh đoạt với nàng ta!
Vì thế, sang ngày thứ hai, Kha Thục phi liền bày mưu đặt kế, yêu cầu hạ nhân liên hệ Định Quốc Công, cha con hai mưu đồ bí mật một phen, định ra kế hoạch.
Trong ngự thư phòng có một phần bản vẽ nơi phân bố của quân doanh Đại Ngụy, được đặt ở phía dưới án thư của Cảnh Hằng Đế, ngăn bí mật thứ ba.
Trước giờ, mỗi ngày Kha Thục phi đều tự mình hầm canh cho Cảnh Hằng Đế, sau đó đưa đến ngự thư phòng, tuy rằng hắn không uống, nhưng nàng kiên trì thật lâu, sau này trực tiếp phân phó hạ nhân làm canh, nhưng mang đến lại là nàng!
Từ khi phát giác mình thích Cảnh Hằng Đế, Kha Thục phi đã đề ra kế hoạch công lược hắn thật tốt.
Vốn còn tưởng rằng, việc lâu ngày sinh tình là thích hợp nhất với Cảnh Hằng Đế, một người đã từng bị thương quá sâu trong lòng, nhưng nàng ta căn bản không nghĩ tới, đáng sợ nhất chính là, không chỉ không được hoàng đế yêu thích, còn rước lấy phiền chán của hắn!
Nhưng hiện tại, Kha Thục phi thực may mắn vì mình có thói quen này, nếu không, nàng ta làm sao tìm được lý do đi vào ngự thư phòng chứ?
Nhưng Kha Thục phi không thể tưởng được, khi nàng ta đang tìm kiếm trên án thư, ngoài cửa sổ, có mấy người yên lặng nhìn thấy hết thảy. Đợi sau khi Kha Thục phi tự cho là đắc thủ, hoả tốc rời đi, Cảnh Hằng Đế nhàn nhạt hỏi: "Nhị vị khanh gia nghĩ như thế nào?"
Thanh Hoan chưa bao giờ gặp qua có người sắc mặt có thể khó coi đến như thế. Đặc biệt là Hạ Tòng Hổ cùng Kiếm Tu, cả hai đều là người từ nhỏ tu luyện võ công. Nhưng hiện tại, nếu trước mặt có gương, cũng có thể cho bọn họ nhìn xem biểu tình kia có bao nhiêu buồn cười.
Hạ Tòng Hổ vốn là không tin. Kha Mặc Lam trong ấn tượng của hắn, vừa hoạt bát lại thẳng thắn, nhất tần nhất tiếu, vĩnh viễn chân thành nhất, thuần khiết nhất. Nhưng hôm nay, người trộm nhập ngự thư phòng đánh cắp cơ đồ quân sự kia, cũng là nàng ấy sao?
Trên mặt nàng kia đầy sự cảnh giác cùng khôn khéo, làm Hạ Tòng Hổ suýt nữa cho rằng mình nhận sai người, người nọ bất quá chỉ là có dung mạo tương tự với Kha Mặc Lam, kỳ thật căn bản là không phải cùng một người.
Nhân sinh trong thiên địa, đương nhiên phải biết tinh trung ái quốc, hiếu kính cha mẹ, hữu ái huynh đệ. Hết thảy tiền đề đều là trung quân ái quốc, quốc gia hai chữ, nếu là không có quốc, làm sao tới gia (gia đình)?
Hạ Tòng Hổ ái mộ Kha Thục phi, một là bởi vì sự ưu tú của nàng, hai cũng là vì nàng hiểu hắn, sẽ không làm hắn thất vọng. Nhưng mà trước mắt thấy vậy, xem ra, Kha Thục phi còn không bằng một bá tánh bình thường, họ đều biết bốn chữ trung quân ái quốc.
Khi ở biên cương, thường xuyên sẽ có chuyện quân địch bắt bá tánh ở gần biên cảnh. Tuy rằng người bán nước không phải không có, nhưng càng nhiều người lựa chọn giữ vững nguyên tắc, đến chết cũng chưa từng nói qua một câu tổn hại quốc thể.
So với những người dân bình thường kia, Kha Thục phi từ nhỏ lớn lên trong cẩm y ngọc thực lại được phủng ở lòng bàn tay cỡ nào hẹp hòi cùng ích kỷ!
Hạ Tòng Hổ cực kỳ thất vọng, cả người thất hồn lạc phách.
Ngay cả Kiếm Tu, hắn vốn dĩ chỉ có hảo cảm với Kha Thục phi, cũng không đến sinh tử tương hứa, hiện giờ thấy nàng ăn trộm cơ đồ quân sự, trong lòng chấn động lớn hơn thất vọng, nhưng trên mặt cũng là không hiện sơn lộ thủy.
Tiểu cô nương nữ giả nam trang ra cửa chơi đùa, thấy hắn trừng trị ác bá liền cường ngạnh muốn cùng hắn kết bái kia, tựa hồ hoàn toàn dừng lại ở lúc đó, sẽ không bao giờ quay trở lại.
Thanh Hoan nhẹ giọng nói: "Dưới tổ lật không có trứng lành, nếu Kha Thục phi hôm nay thật sự đánh cắp cơ đồ quân sự, giao cho Định Quốc Công, nhị vị có từng nghĩ tới, sẽ có bao nhiêu sinh linh chịu khổ đồ thán, bao nhiêu người gia thê ly tử tán, trôi dạt khắp nơi?""
Thanh âm Thanh Hoan mềm nhẹ chân thành, làm người ta như tắm mình trong gió xuân, cực kỳ có lực thuyết phục. Trong chuyện quốc gia đại sự, Hạ Tòng Hổ cùng Kiếm Tu vẫn là người ổn trọng tinh tế, nếu như Định Quốc Công không hề có ý mưu phản, Kha Thục phi trộm cơ đồ quân sự làm gì chứ?
Thanh Hoan nhẹ giọng nói tiếp: ""Định Quốc Công khí lượng nhỏ hẹp, lòng nghi ngờ rất nặng, bổn cung cũng biết nhị vị cùng Định Quốc Công phủ giao hảo, nhưng đối mặt với tình huống như vậy, chẳng lẽ nhị vị còn muốn tiếp tục trợ Trụ vi ngược hay sao?"
Khi nói chuyện, thanh âm Thanh Hoan lỗi lạc, nói năng có khí phách, tuy rằng bụng to, lại không hề có cảm giác liên lụy, ngược lại càng cảm thấy nàng đẹp đến phá lệ động lòng người.
So với người tài hoa hơn người vàng danh khắp thiên hạ như Kha Thục phi, nữ tử ôn nhuận như ngọc, lại tế thủy trường lưu như Thanh Hoan kỳ thật càng dễ dàng khiến người khác tâm sinh tín nhiệm.
"Bệ hạ đã đem sự tình điều tra rõ. Bên trong Định Quốc Công phủ, vàng bạc châu báu vô số, càng có long bào kim ốc. Binh khí lương thảo, càng là nhiều vô số kể, đây là lúc sinh tử tồn vong, mong rằng nhị vị góp sức tương trợ, vì bá tánh nhiều ra một phần lực."
Định Quốc Công sợ là nằm mơ cũng không nghĩ tới, hai đại trợ lực hắn tự cho là nắm chắc thắng lợi trong tay, cứ như vậy bị xúi giục.
Thật ra dùng hai chữ "xúi giục" kỳ thật không đủ thỏa đáng, bởi vì bản thân Hạ Tòng Hổ cùng Kiếm Tu chính là nhân vật cực kỳ trung quân ái quốc, bọn họ cùng Định Quốc Công giao hảo, đều là bởi vì Kha Thục phi.
Hiện giờ Kha Thục phi đã hiện nguyên hình, hai người nay sao lại có thể nguyện trung thành với Định Quốc Công? Cho dù là lúc quan hệ giữa bọn họ tốt đẹp nhất, lẫn nhau chi gian cũng là bằng hữu mà không phải chủ tớ.
Có lẽ Kha Thục phi cũng không thể tưởng tượng được, hai nam tử ưu tú nàng ta cho rằng đã sớm bị mình nắm giữ ở lòng bàn tay cứ như vậy dễ dàng "thay đổi".
Muốn ngăn chặn Định Quốc Công, trước tiên phải diệt trừ vây cánh của hắn, sau đó thừa dịp hắn bị trói tay trói chân, hoả tốc xuất kích, bắt giặc trước bắt vương. Định Quốc Công vừa chết, thủ hạ quân đội của hắn tất nhiên như rắn mất đầu. Đến lúc đó, một đám ô hợp, thì có gì đáng sợ đâu?
Kể từ đó, thậm chí có thể không uổng phí một binh một tốt nào, tránh cho bá tánh bởi vì chiến loạn mà ly tán lầm than, cũng có thể bảo đảm địch quốc sẽ không mượn cơ hội tiến công.
Định Quốc Công đang ở trong mộng khoác hoàng bào, nhưng mộng này rất nhanh đã phải tỉnh. Hắn thậm chí cũng chưa minh bạch là chuyện xảy ra như thế nào, đã bị bỏ đi quan bào ô sa, trói gô nhốt đánh vào thiên lao.
Từ sau khi cứu thoát Cảnh Hằng Đế, giúp hắn tiến lên hoàng vị, Định Quốc Công vẫn luôn cho mình là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng, nhưng Cảnh Hằng Đế căn bản không phải nhân vật hắn ta có thể bắt chẹt, chỉ trong vài năm ngắn ngủn đã chậm rãi nắm chắc triều chính trong tay.
Hiện giờ Định Quốc Công lại tự cho là mình nắm giữ toàn bộ, kỳ thật bất quá là Cảnh Hằng Đế cố ý buông tay chơi thôi. Nếu không, sao đế vương có thể tìm được lý do tiêu diệt nịnh thần lòng mang ý xấu, ý đồ mưu quyền đây?
Sở dĩ còn giữ lại Kha Thục phi, cũng bất quá là vì huyễn hoặc Định Quốc Công, làm hắn cho rằng hắn thật sự đem hết thảy khống chế ở trong lòng bàn tay.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, đạo lý này tiểu hài tử bi bô tập nói cũng nói được, đáng tiếc, Định Quốc Công lại không hiểu. Đại khái là có tuổi rồi, lại cả đời nắm quyền, cho nên tự mình bành trướng.
Chỉ sợ Định Quốc Công vĩnh viễn cũng không rõ, vì cái gì Hạ Tòng Hổ cùng Kiếm Tu sẽ đột nhiên "phản bội" hắn, ngay cả Hàn Lăng cũng không chịu đứng ở bên trận doanh của hắn.
Người nhu nhược trong mắt không có anh hùng, tựa như tiểu nhân trong mắt không hề có quân tử. Hai loại người này, vĩnh viễn cũng sẽ không ý thức được bản thân mình sai ở đâu.
Kha Thục phi đang ngủ mơ làm công chúa chưa bao lâu lại bị người ta từ trên giường kéo xuống, còn đang tức giận, nhưng khi nàng vừa mở mắt, nhìn thấy người nọ, đầu tiên là cả kinh, sau là vui vẻ, rồi sau đó giọng điệu mang theo oán trách: "Đã trễ thế này chàng còn tới tìm ta? Đã hơn nửa đêm, quấy nhiễu mộng đẹp, hại ta mất ngủ, chàng mau phụ trách."
Lệ Vô Phố cười ngâm ngâm nhìn Kha Thục phi, thật không nghĩ tới, cuối cùng có một ngày hắn có thể hợp tác với tên Kiếm Tu chính nhân quân tử kia.
Hừ, ai kêu tên quái thai ngồi ở trên long ỷ lại đáng sợ như vậy? Điểm uy hϊếp bị niết ở trên tay người khác cảm giác cũng thật không tốt, Lệ Vô Phố thề, đời này hắn không muốn lại cảm thụ lần thứ hai.