Chương 51: Chén canh thứ ba

Editor: Lạc Tiếu - 13/2/2019

Cảnh Hằng Đế đợi lâu không thấy Thanh Hoan, mày kiếm nhăn lại, hắn cũng mặc kệ trên người chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ, từ bình phong sau đi ra. Đối với chuyện này hắn không để bụng, năm đó ở hầm ngầm dưới lãnh cung, quần áo trên người hắn so với hiện tại còn rách nát lam lũ hơn, nàng cũng đã xem qua, hà tất để ý mấy cái này.

Hắn không để bụng, không có nghĩa là Thanh Hoan không để bụng. Mặc cho ai đang đọc sách đột nhiên bên cạnh xuất hiện một nam nhân nửa thân trần trụi, đều sẽ bị dọa đến nhảy dựng mà.

Thanh Hoan hít sâu một hơi, sách trong tay ""bang"" một tiếng rơi trên mặt đất. Nàng xấu hổ và giận dữ không dám nhìn mặt Cảnh Hằng Đế, tầm mắt chỉ dám dừng lại ở dưới miệng trên ngực. Tuy rằng hai chân của hắn đi cũng không tiện lắm, nhưng Cảnh Hằng Đế như cũ luyện tập ra một thân cơ bắp rắn chắc, cường tráng mà không hề có vẻ quá mức khoa trương.

Thanh Hoan lui về một bước, nghĩ thầm, tuy rằng hiện tại có khối băng giúp hạ nhiệt độ, nhưng sao nàng vẫn cảm thấy thời tiết này quá nóng.

"Vào đây."

Thanh Hoan liều mạng lắc đầu: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ta sẽ không."

Cảnh Hằng Đế nói: "Trên người ta có nơi nào nàng chưa nhìn qua?"

"Không cần nói nữa!" Thanh Hoan xấu hổ và giận dữ, "Đều là chuyện khi ngươi còn nhỏ... Hiện tại... Hiện tại không thể so với trước!"

Đối với sự kháng cự của nàng, Cảnh Hằng Đế lại trả lời đúng lý hợp tình: "Thì có sao đâu, nàng cũng không có lớn lên."

Nàng không trải qua chín năm lớn lên không sai, là nháy mắt đã từ tiểu cô nương biến thành thiếu nữ cũng không sai, nhưng người ở trong thân thể này vẫn nữ tử đã thành niên được không?

Thanh Hoan muốn phản bác, nhưng sau một lúc lâu, vẫn bỏ cuộc, chỉ liên tục xua tay: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi nếu còn như vậy, ta sẽ tức giận!"

Không nghĩ tới Cảnh Hằng Đế còn rất sợ uy hϊếp này của nàng, một lúc sau, hắn lại hừ một tiếng, tự mình bỏ đi. Hắn có chút giận dỗi, bởi vậy nện bước đi rất nhanh, làm lộ rõ đôi chân có chút thọt mà bình thường hắn vẫn cố giấu. Thanh Hoan đứng ở phía sau, nhìn dáng đi của hắn, trong lòng nàng lại có chút áy náy.

Lại nghĩ, từ sau khi nàng chết đến bây giờ, chỉ có Cảnh Hằng Đế là người duy nhất thật sự tốt với nàng, lại không cầu nàng hồi báo. Hắn chỉ đối xử tốt với nàng, cũng chỉ hy vọng nàng đối xử tốt với hắn, hoàn toàn không giống những người khác.

Thôi, việc hầu hạ nam nhân tắm gội cũng không phải nàng chưa từng làm qua, thêm một lần cũng không sao.

Cầm sách đặt lại lên bàn, Thanh Hoan đi qua, Cảnh Hằng Đế đang ở trong ao tắm hờn dỗi, thấy nàng tới, hừ một tiếng, bộ dáng không vui không thèm để ý đến nàng. Thanh Hoan cảm thấy hắn làm như vậy đặc biệt giống tiểu hài tử, không khỏi mỉm cười nói: "Nhìn ngươi kìa, đã lớn vậy rồi, còn có tính tình của tiểu hài tử. Tiểu hài tử như ta còn chưa có tức giận đâu."

Cảnh Hằng Đế nói: "Ta đối xử tốt với nàng, sao nàng tức giận được?"

"Ta đây đối xử với ngươi không tốt sao?" Thanh Hoan dùng ánh mắt lên án hắn không có lương tâm. "Ngươi có phải đã quên trước kia ta đối xử với ngươi ra sao?" Quần áo hắn mặc là nàng làm cho, đồ ăn là nàng đưa, ngay cả đọc sách viết chữ đều là nàng chỉ dạy. Trí nhớ của đứa nhỏ này không khỏi quá kém đi.

Nghe vậy, Cảnh Hằng Đế có chút giận nhưng lại không thể phản bác. Đối với tình yêu nam nữ hắn cũng cái biết cái không, chỉ cảm thấy Thanh Hoan đối xử với mình, tốt thì đúng là tốt đó, nhưng cái kiểu tốt này, cũng không thể làm hắn thỏa mãn. Cho nên hắn luôn muốn quấn lấy nàng, để nàng chú ý tới mình, để đôi mắt đẹp kia nhìn mình lâu hơn trong chốc lát.

Hắn cảm thấy mình đối với Thanh Hoan cùng những nữ tử khác không giống nhau. Có lẽ cũng bởi vì năm đó hầm ngầm mấy năm làm bạn.. Rốt cuộc mình muốn cái gì, ngay cả chính hắn cũng nói không rõ.

Cho nên, khi Thanh Hoan nguyện ý tới hầu hạ hắn tắm gội, ngược lại hắn lại tức giận. Dĩ nhiên không phải hắn giận Thanh Hoan, mà là giận bản thân mình. Chín năm qua không có lúc nào là hắn không nhớ tới nàng, còn không phải là hy vọng nàng có thể ở bên cạnh mình, cùng mình thế sự xoay vần hay sao? Hy vọng nàng có thể nhìn mình trở thành một thế hệ danh tướng, hy vọng có thể đem hết thảy những điều tốt đẹp trên đời này chia sẻ cho nàng..

Vậy mà, khi rốt cuộc hắn cũng như nguyện một lần nữa nhìn thấy nàng, tại sao lại nỡ làm nàng khó xử?

Cảnh Hằng Đế cảm thấy chính mình tựa hồ đang đi vào một cái ngõ cụt, vì thế, trước ánh mắt kinh ngạc của Thanh Hoan, hắn từ trong ao bò dậy, khoác long bào lên, nói cũng không nói liền bỏ đi thiên điện.

Để lại Thanh Hoan đứng ở bên cạnh ao nước ngạc nhiên không thôi.

Nhưng Hoàng Đế nhân gia cũng đi rồi, nàng ở lại đây làm gì? Tuy nói giờ phút này quan trọng nhất chính là phải chiếu cố cảm xúc Cảnh Hằng Đế một chút, nhưng Thanh Hoan lại nghĩ trước đó mình còn chưa kịp xem xong quyển sách kia, trong lòng có chút ngứa ngáy. Nghĩ qua nghĩ lại, thôi thì bây giờ hay ngày mai dỗ hắn cũng giống nhau, vẫn là nên xem xong quyển sách cái đã.

Nghĩ đến đây, dường như đã cho bản thân mình viên thuốc an thần, nàng cũng xoay người rời đi. Nhưng sau khi đến đại điện, nàng lập tức nhạy bén cảm giác được trong không khí nhiều ra hơi thở của một người khác.

Người tới không có ý tốt, nếu như nàng lớn tiếng kêu cứu, khó tránh khỏi mang đến cho Cảnh Hằng Đế tai ương. Hắn tuy rằng thân thể thon dài cao lớn, lại không biết võ công. Thanh Hoan liền ra vẻ không biết, trước hết ngồi xếp bằng, mắt tai lại cẩn thận cố gắng phân biệt phương vị của người kia.

Vừa nãyLệ Vô Phố thừa dịp Thanh Hoan đi hầu hạ Cảnh Hằng Đế mà phi thân tiến vào đại điện, ẩn thân với phía trên xà nhà. Đợi đến khi nàng trở về, hắn lập tức bị kinh diễm, mỹ nhân này không hề thua kém Kha Thục phi chút nào. Nếu nói Kha Thục phi là mẫu đơn kiều diễm bắt mắt, vậy thì Thanh Hoan là u lan thanh lệ tuyệt thế hãi tục, giữa hai người không thể so sánh được ai đẹp hơn, chỉ biết người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Mà Lệ Vô Phố, kỳ thật hắn thích nữ tử tiên khí thoát tục.

Không có cách nào khác, ai kêu hắn là giáo chủ Ma giáo chứ. Thân đang ở hắc ám, nhất định hướng tới quang minh. Kha Thục phi hấp dẫn hắn, là tài hoa của nàng cùng ánh mắt không vì người khác mà căm ghét hắn, còn Thanh Hoan... chỉ cần nhìn dung mạo, cũng đủ để cho Lệ Vô Phố sinh ra hảo cảm với nàng.

Nhìn thấy Thanh Hoan, hắn lại có chút không đành lòng xuống tay gϊếŧ chết vị mỹ nhân đang sống sờ sờ kia... Chi bằng đem nàng bắt đi, thứ nhất có thể hoàn thành yêu cầu của Kha Thục phi, thứ hai cũng không đến mức làm tổn thương đến tánh mạng của mỹ nhân. Lệ Vô Phố càng nghĩ càng thấy hợp khẩu vị.

Mắt nhìn thấy ánh sáng của dạ minh châu nhu hòa trơn bóng, chiếu vào dung nhan tuyệt mỹ của Thanh Hoan, làm cho mặt mày của nàng càng giống như họa, da thịt như ngọc, thật là làm người tâm động nói không nên lời. Đang muốn động thủ, đột nhiên lại truyền đến tiếng bước chân. Một mạnh một nhẹ, hiển nhiên là Cảnh Hằng Đế.

Lệ Vô Phố vừa nghe thấy, tay hắn chậm rãi rụt trở về, mà trong lòng Thanh Hoan lại kêu to không ổn. Giá trị vũ lực của hai người bọn họ cho dù có gộp lại cũng sợ là không bằng người kia, sao Cảnh Hằng Đế cáu kỉnh chỉ có một lát như vậy?

Bình thường khi tức giận hắn thường thích thu mình lại, ai nói gì cũng không phản ứng, phương thức cầu hòa cũng phải sáng tạo khác người. Đang tự hỏi trong lòng, Thanh Hoan bỗng thấy một cái khay đưa đến trước mặt, Cảnh Hằng Đế hỏi nhỏ: "Nho... Nàng ăn không?"

Những trái nho xanh tươi ướŧ áŧ trên khay bạch ngọc thoạt nhìn vô cùng mê người, phía trên còn điểm xuyết vài giọt bọt nước, ngẩng đầu lại thấy Cảnh Hằng Đế giống như tiểu động vật, đôi mắt long lanh ướt dầm dề nhìn nàng chăm chú, Thanh Hoan tức khắc mềm lòng.

Trên xà nhà, trong lòng Lệ Vô Phố cười nhạo: Vua của một nước có vẻ cũng là một tên nhóc ngu xuẩn, nào có ai đi lấy lòng cô nương kiểu như hắn. Một mâm nho? Dù sao đi nữa cũng phải là trang sức giá trị liên thành, hoặc là cho phong cho nàng làm phi tử chứ? Nếu vẫn vô dụng, cũng phải nói lời ngon tiếng ngọt mới có thành ý nha.

Vào lần đầu tiên hắn thấy Kha Thục phi, đúng là lúc nàng ta đang làm nũng với tên biểu ca kia rằng muốn một cái vòng tay phỉ thúy. Thiếu nữ nũng nịu, đôi mắt tựa hồ có ngàn ngôi sao lập loè, vô cùng linh động, làm tâm của hắn đều vì nàng mà run rẩy.

Từ đó về sau hắn cùng Kha Thục phi quen biết nhau, hắn cũng từng đưa không ít lễ vật cho nàng. Nàng dung mạo mỹ lệ, dĩ nhiên cũng yêu thích những gì đẹp mắt. Khi hắn cho rằng trò chơi nào thú vị hoặc là có ý nghĩa, ở trước mặt nàng, cũng bì không kịp một cây trâm vàng. Lệ Vô Phố cũng từng thử qua những nữ tử khác, hắn phát hiện nữ nhân trên đời này kỳ thật không khác nhau lắm, các nàng đều nhiệt tình yêu thương những thứ sáng lấp lánh còn hơn là giá trị ý nghĩa của chúng.

Nhưng ngoài dự đoán chính là, Thanh Hoan lại tiếp nhận khay, còn dưới ánh mắt chờ mong của Cảnh Hằng Đế cầm lấy một viên nhét vào trong miệng, sau khi phun ra hạt nhỏ, nàng mỉm cười dịu dàng: "Rất ngọt, ta thực thích."

"Vậy... Nàng sẽ không giận ta chứ?" Cảnh Hằng Đế có điểm bất an. "Mới vừa rồi ta lại nổi nóng với nàng..."

"Không sao." Thanh Hoan đứng lên, ôm lấy thắt lưng vững chãi. "Ta không phải đã đồng ý với ngươi sao, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi. Trừ bỏ trong lòng ngực ngươi, đi đâu ta cũng không đi."

Nghe vậy, đáy mắt Cảnh Hằng Đế chợt lóe vẻ mừng như điên. Vốn Thanh Hoan định mượn cơ hội kêu hắn đi ra đại điện, không nghĩ tới hắn lại kích động cầm tay, nhìn nàng chằm chằm, nói: "Thanh Hoan, ta, ta có lời muốn nói với nàng."

"Nói cái gì?" Ngoài miệng tuy rằng hỏi như vậy, nhưng căn bảnThanh Hoan không dụng tâm nghe, toàn tâm toàn ý của nàng đã đặt trên người tên giấu mình kia.

"Mới vừa rồi... Mới vừa rồi ta nghĩ tới, nếu trên đời này, ta chỉ còn lại có một khối bánh bột ngô, ta sẽ đều cho nàng!" Cảnh Hằng Đế có chút kích động mà rống lên.

Thanh Hoan sửng sốt. Trên xà nhà, Lệ Vô Phố cũng sửng sốt.

Sau một lúc lâu, thấy Thanh Hoan không phản ứng gì, Cảnh Hằng Đế liền hỏi: "Nàng, nàng cảm thấy như thế nào?"

Ngạc nhiên cũng chỉ một lát, Thanh Hoan rất nhanh hồi thần. Nàng biết Cảnh Hằng Đế có bao nhiêu chấp nhất đối với đồ ăn, có thể làm cho hắn nói ra câu chỉ có một khối bánh cũng đều cho nàng, dĩ nhiên đại biểu hàm nghĩa nào đó. Chỉ là xưa nay hắn không gần nữ sắc, đối với tình yêu nam nữ cũng là cái biết cái không, cho nên, lời nói thổ lộ khuynh mộ, cũng sẽ nói không hay.

Nhưng Thanh Hoan tâm lại vì vậy mà trở nên mềm mại: "Ngươi là hoàng đế, sẽ không chỉ có một khối bánh."

"Cho dù ta có nhiều hơn nữa, ta cũng đều cho nàng." Cảnh Hằng Đế theo bản năng trả lời.

Thanh Hoan nhìn nam nhân tuấn mỹ lại thiên chân trước mắt, mỉm cười. Trừ nàng ra, trước mặt người khác hắn đều biểu hiện mặt ngoài lãnh khốc, đều là để che dấu sự ôn nhu cùng thiệt tình của mình. "Ừ. Ta biết."

"Vậy nàng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta sao?" Cảnh Hằng Đế khẩn trương mà cầm đôi tay nhỏ của nàng. "Vĩnh viễn không xa rời nhau?"

Thanh Hoan gật đầu.

Cảnh Hằng Đế một tay ôm nàng, miệng dán bên tai người trong lòng, nhẹ giọng nói: "Có đôi khi ta rất muốn trở lại quá khứ."

Cho dù nơi đó không thấy ánh mặt trời, chân hắn bị xích sắt khóa trụ, chỉ có thể dựa vào rêu phong trên tường mà sống. Nhưng chỉ cần có thể gặp được nàng, có chịu bao nhiêu khổ cũng đều đáng giá. Quan trọng nhất chính là, bên cạnh ngày tháng gian nan đó, luôn có nàng làm bạn bên cạnh.

"Chuyện quá khứ đã qua, tương lai lại chưa tới, điều chúng ta nên làm là quý trọng hiện tại." Thanh Hoan ôm Cảnh Hằng Đế, tuy nàng đối với hắn không có tình yêu nam nữ, nhưng lại có sự yêu thích chân thành nhất.

"Ta sẽ luôn luôn bên cạnh ngươi."