- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ
- Chương 50: Chén canh thứ ba (7)
Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ
Chương 50: Chén canh thứ ba (7)
Editor: Lạc Tiếu - 12/2/2019
"Vô Phố, chàng thật thông minh! Ta hiện tại lập tức sai người đi làm!" Kha Thục phi cao hứng nói, đôi mắt hạnh mỵ thái lan tràn, làm như lốc xoáy có thể đem người tâm hồn hút đi.
Lệ Vô Phố không sao cả cười cười: "Đây là chuyện nhỏ, hà tất nàng phải tự mình tìm người khác, lại nói, nếu hoàng đế rất coi trọng nàng ta, bên người nhất định sẽ có ám vệ võ công cao cường bảo vệ, hữu hộ pháp của ta đang ở kinh thành, khinh công của hắn xuất thần nhập hóa, kêu hắn đi là được, bảo đảm về sau nàng sẽ không nhìn thấy người làm nàng phiền lòng nữa."
Kha Thục phi cao hứng muốn điên, nếu không phải nàng ta không biết võ công, hận không thể bay lên xà nhà, ôm lấy Lệ Vô Phố hung hăng hôn một cái!
Nhìn nàng tươi cười, Lệ Vô Phố cười đến càng thêm tà khí.
Đêm hôm đó, Thanh Hoan ngồi ở trên long sàng Cảnh Hằng Đế, lật tay xem sách. Sách trên giường nàng chỉ mới nhìn vài quyển, thật sự là bởi vì mỗi ngày Cảnh Hằng Đế đều quấn lấy nàng, phiền gần chết.
Trước kia hắn ở trong động, nàng trên mặt đất, hai người tuy rằng thường xuyên ở bên nhau, nhưng cũng không có tứ chi động tác gì. Mà hiện tại không giống nhau, mặc kệ ở nơi nào, hắn đều phải mỗi giờ mỗi khắc nhìn nàng, ôm nàng. Nếu Thanh Hoan bởi vì đọc sách hoặc làm gì khác mà xem nhẹ hắn, Cảnh Hằng Đế tuyệt đối sẽ nháo đến khi trong mắt nàng chỉ thấy được hắn mới thôi.
Trang đầu quyển sách này viết chính là về lịch sử Đại Ngụy, trong đó ghi lại không ít kỳ văn dị sự, là Cảnh Hằng Đế cố ý tìm cho nàng xem, ngôn ngữ dí dỏm hài hước, văn tự dễ hiểu, Thanh Hoan thật sự rất thích.
Hiện tại tri thức của nàng trên cơ bản đã đạt tới một cảnh giới nhất định, nhưng nàng vẫn như cũ cảm thấy không đủ. Nàng cảm thấy hứng thú nhất chính là những chuyện xưa kỳ quái trong dân gian, nhưng hễ là truyện có quan hệ với cầu Nại Hà, Thanh Hoan đều xem vô cùng nghiêm túc. Lý do? Những thứ phát sinh trên người mình khiến nàng không thể nào giải thích.
Vào lúc nàng đang đắm chìm trong sách vở, đột nhiên một trận âm phong đánh úp lại, quyển sách trên tay bởi vì thình lình xảy ra tập kích mà rớt xuống đất, cả người Thanh Hoan cũng bị đánh gục ở trên giường, một đôi bàn tay to lạnh lẽo gắt gao bóp lấy cổ nàng.
Đây là cảm giác Thanh Hoan chưa bao giờ trải qua. Hít thở không thông, tuyệt vọng, sợ hãi...
Nàng vốn tưởng rằng mình không còn tình cảm, là ai? Là ai ở ngay lúc này muốn gϊếŧ chết nàng?
Tất nhiên là Kha Thục phi, trừ nàng ta thì còn ai vào đây nữa. Chỉ là Thanh Hoan không nghĩ tới lá gan của nàng ta lại lớn như vậy. Gϊếŧ chết Chu Thải, bởi vì đối phương bất quá là tiểu cung nữ không có tiếng tăm gì, nhưng thân phận của mình là nữ quan mà Cảnh Hằng Đế thập phần sủng ái tín nhiệm, nàng ta vậy mà cũng dám xuống tay!
Đêm nay Cảnh Hằng Đế muốn cùng trọng thần nghị sự, sợ nàng đi theo bên người nhàm chán mệt mỏi, cố ý muốn nàng ở lại nghỉ ngơi, mà đối phương lại cố tình chọn thời điểm ngay lúc này! Đôi bàn tay trắng của Thanh Hoan gắt gao nắm chặt bàn tay đang bóp cổ mình, đôi mắt nàng trừng to, nhìn chằm chằm vào người nam nhân.
Dựa vào cái gì mỗi lần đều là người khác tới khinh nhục nàng?
Dựa vào cái gì mà mạng của nàng đều luôn nhỏ bé đê tiện như con kiến, mặc sức cho người giẫm đạp?
Dựa vào cái gì mà nàng không phải thanh lâu nữ tử thì là di nương, dựa vào cái gì nàng luôn phải bị nam nhân quyết định vận mệnh của mình?
Trong lòng Thanh Hoan bi phẫn đến cực điểm, tròng mắt gắt gao khóa trụ người mặc y phục dạ hành đang che mặt. Sát khí trong mắt hắn làm nàng kinh hãi, tựa như dã thú. Nam tử tâm tính kiên định như vậy, nàng vô pháp khống chế, chính là, chẳng lẽ hiện tại nàng phải chết sao?
Nàng không cam lòng! Không cam lòng!
Đôi mắt muốn nhỏ ra máu, tròng mắt Thanh Hoan vẫn trừng mắt nhìn chằm chằm người nọ, tựa hồ muốn đem bộ dáng của hắn khắc vào sâu trong tâm khảm. Cảm giác hít thở không thông càng lúc càng nặng, trong lòng nàng cũng càng lúc càng không cam lòng!
Cả người vô lực, buồn phẫn với cuồng nộ lại không cách nào ngăn chặn. Cuối cùng, nam nhân kia đột nhiên kêu lên một tiếng, xoay người đảo đi, té lăn quay trên mặt đất, phát ra âm thanh trầm đυ.c.
Luồng không khí mới mẻ được đi vào yết hầu, làm Thanh Hoan không ngừng ho khan. Nàng vỗ về cổ mình, hít hà hô hấp, sau đó, run rẩy nhìn về phía nam nhân nằm ngã trên mặt đất. Nhìn qua nhìn lại, cũng không có người khác. Vậy.. Nam tử này chết như thế nào?
Thanh Hoan cũng không sợ hãi người chết, đôi khi người sống còn đáng sợ hơn nhiều. Vô số quỷ hồn sông Vong Xuyên kính sợ nàng, sao nàng lại có thể sợ hãi một người vừa mới chết được?
Thanh Hoan đứng dậy, thân thể như cũ bủn rủn vô lực, bởi vì vừa rồi liều mạng giãy giụa nên có chút hư thoát. Nàng tới gần tử thi, thấy đối phương trừng to hai mắt, trên khóe mắt là hai hàng huyết lệ, Thanh Hoan hơi hơi nhíu mày, nàng duỗi tay gỡ mặt nạ của hắn xuống.
Đây là một khuôn mặt đoan chính, thoạt nhìn như một người tâm địa tốt lành nhân hậu, nhưng Thanh Hoan nhớ lại bộ dáng ngoan tuyệt lãnh khốc của hắn khi ra tay với mình, chắc chắn tên này quyết không đơn giản như bề ngoài của hắn.
Thất khiếu đổ máu, cũng không biết đến tột cùng hắn chết là do nguyên nhân gì. Thanh Hoan há hốc mồm, nàng đột nhiên nhớ tới, trước đó dường như mình nhìn chằm chằm đối phương rất lâu, chẳng lẽ vấn đề ở trên người mình? Nàng vội vàng chạy vội tới trước gương đồng. Nữ tử trong gương gương mặt có chút kinh hoảng, nhưng vẫn tú mĩ thoát tục, nhìn không ra vừa rồi nàng vừa mới gϊếŧ chết một tên thích khách võ công trác tuyệt.
Ngày thường bên người Thanh Hoan có ám vệ, nhưng người này lẻn vào mà ám vệ cũng không phát hiện, đủ thấy người này không phải là thích khách bình thường. Kha Thục phi có thể điều động người như vậy, có lẽ là những kẻ ái mộ nàng ta?
Hiện giờ năng lực của Thanh Hoan còn chưa đủ mạnh. Nếu như Chu Thải không biết hoặc không nói ra, nàng cũng chỉ có thể xem trên Nhân Quả thạch, như ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy bề nổi của tảng băng chìm. Ẩn ẩn biết Kha Thục phi còn chơi trò ái muội với mấy người trước khi vào cung, chỉ tiếc, nàng không biết được bọn họ là ai, cũng như nhược điểm là gì.
Nhân Quả thạch là vật thông thiên, hiểu thế gian trăm sự, nhưng nàng căn bản không phát huy được một phần ngàn vạn công dụng của nó. Hiểu rõ điểm này, Thanh Hoan nhàn nhạt thở dài, hiện tại tuy mình đã hơi mạnh, nhưng nếu đối mặt với tuyệt thế cường giả, chỉ có mặc người định đoạt số mệnh.
Cảnh Hằng Đế sau khi trở về, trên đất đột nhiên nhiều ra một khối thi thể làm hắn kinh sợ không thôi. Hắn ôm Thanh Hoan vào trong ngực tỉ mỉ kiểm tra một phen, đến khi thật sự xác định là nàng lông tóc không tổn hao gì, lúc này mới bỏ qua, xoay người điều động ám vệ đem thi thể đi điều tra.
Thanh Hoan gác cằm lên vai Cảnh Hằng Đế, trong lòng có chút giãy giụa. Nữ quỷ Chu Thải nói muốn đoạt đi hết tất cả thuộc về Kha Thục phi, nói cách khác, bao gồm cả những kẻ ái mộ cường đại khó địch lại của nàng ta ư? Nếu mình lại không ra tay, Kha Thục phi nhất định sẽ không tha cho mình con đường sống nào, giữa hai người nhất định phải xảy ra cảnh cá chết lưới rách.
Thôi thôi, đã là như thế, nàng cũng không cần khách khí.
Thứ Kha Thục phi muốn nhất là gì?
Cảnh Hằng Đế.
Mà trong lòng nam tử này lại cố tình chỉ đối xử đặc biệt với nàng, đây là ưu thế lớn nhất của Thanh Hoan. Nàng tin tưởng rằng, giả sử hôm nay mình thật sự bị gϊếŧ chết ở nơi này, Cảnh Hằng Đế chắc chắn không tiếc hết thảy đại giới vì nàng báo thù, làm mọi người phải chôn cùng nàng.
Có nam tử tôn quý nhất thế gian này làm hậu thuẫn, chống lưng cho, thì có gì nàng phải sợ chứ?
Kha Thục phi tặng nàng đại lễ này, để nàng ngẫm kỹ lại xem, sẽ hồi báo nàng ta thế nào..
Vốn tưởng rằng sáng sớm hôm sau có thể thu được tin Thanh Hoan đã chết, nhưng Kha Thục phi lại nghe ngóng không thấy gì, điều này làm cho nàng ta vô cùng không cao hứng. Nàng lập tức sai người đưa bồ câu đưa thư cho Lệ Vô Phố.
Sau khi hắn đến, Kha Thục phi cố nén phẫn nộ cùng bất mãn, hỏi: "Vô Phố, ngươi không phải nói là sẽ giúp ta sao? Vì sao tiện nhân kia còn sống tốt sống khỏe? Chẳng lẽ những lời ngươi đã nói đều là gạt ta?!"
Lệ Vô Phố cũng thấy kỳ quái. Hữu hộ pháp của hắn võ công cực cao, đặc biệt là một thân khinh công có thể cuồng ngạo khắp võ lâm, hiếm khi gặp được địch thủ. Cho dù hắn gϊếŧ Thanh Hoan không thành công, cũng quyết không đến mức vô pháp thoát thân. Nhưng chuyện khó tin là hắn không thể thoát được, qua một đêm tựa như đá chìm đáy biển, không có tin tức gì.
Lại nói, Lệ Vô Phố giúp Kha Thục phi, đó là bởi vì Kha Thục phi tương đối hợp với tâm ý của hắn. Đã nhiều năm trôi qua, hắn chứng kiến rất nhiều nữ tử, chỉ có nàng là chân chính tài hoa hơn người, lại có ánh mắt không nhiễm thế tục, không giống những kẻ gọi là chính đạo, suốt ngày kỳ thị khinh thường Ma giáo bọn họ.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn có thể chịu đựng nàng ta đối xử không khách khí với mình. Trong lòng khó chịu, nhưng Lệ Vô Phố cũng không biểu hiện ra ngoài, mà là tà tà nhìn Kha Thục phi: "Chắc là có chuyện gì chậm trễ, buổi tối hôm nay, ta tự mình giúp nàng đi làm chuyện này còn không được sao?"
Nghe xong lời này, Kha Thục phi tức khắc chuyển giận thành vui, cười nói: "Ta biết mà, lúc này cũng chỉ có Vô Phố là tốt nhất!"
Lệ Vô Phố trêu đùa: "Đã biết chỉ có ta đối xử với nàng tốt nhất, sao lại không cùng ta rời khỏi hoàng cung, lưu lạc thiên nhai? Trước kia không phải nàng nói nàng hướng tới nhất là ngày tháng không có thù hận, phóng ngựa khắp giang hồ hay sao? Theo ta đi."
Kha Thục phi làm sao có thể bỏ được vinh hoa phú quý trước mắt! Chỉ cần được Cảnh Hằng Đế sủng ái, nàng liền có cơ hội trở thành Đại Ngụy Hoàng Hậu! So với làm hiệp nữ dãi gió dầm sương, nàng càng muốn làm nhất quốc chi mẫu!
Kha Thục phi gượng cười nói: "Đó là dĩ nhiên, chỉ là... Hiện tại còn không phải lúc."
Nghe vậy, Lệ Vô Phố khẽ cười một tiếng, cũng chưa nói gì, cũng không vạch trần lời nói chột dạ cùng thấp thỏm của nàng ta.
Nữ nhân...
Đa số đều giống nhau, mặc dù là hắn cho rằng Kha Mặc Lam không giống những người khác, cho rằng nàng là một người độc lập, người có thể viết ra câu "Trên đời toàn đυ.c ta độc thanh, mọi người đều say ta độc tỉnh", kỳ thật, nàng ta cùng những nữ tử bình thường khác cũng không có gì khác nhau.
Sở dĩ hắn tiếp tục vì nàng bôn tẩu làm việc, bất quá là hắn muốn biết tâm ái mộ của mình với nàng còn nhiều bao nhiêu, còn có thể bị tiêu xài bao lâu.
Cảm tình chỉ có một bên trả giá, lại không chiếm được hồi báo, hắn cần sao? Còn không bằng không có việc gì làm thì đi phá bọn danh môn chính phái, làm cho bọn họ nghe được tên của hắn là đau đầu, hơn nữa hắn còn muốn quậy cho võ lâm giảo hợp long trời lở đất, như vậy nghe có vẻ thú vị hơn nhiều.
Thôi thì nể tình hắn từng vì Kha Thục phi động tâm, lần này giúp nàng đi một chuyến là được.
Ánh nến lay động, quang mang ôn nhuận của dạ minh châu chiết xạ trên mặt Thanh Hoan, càng làm cho nàng đẹp đến kinh người. Nàng ngồi ở trước bàn đọc sách, Cảnh Hằng Đế thì đang ăn trái cây tại long sàng. Hắn vừa ăn vừa nhìn nàng, thấy nàng tập trung tinh thần, căn bản không có tâm tư quan tâm mình, tức khắc có chút thương cảm: "Thanh Hoan?"
"Ừm?"
"Nàng ăn quả vải không?"
Thanh Hoan lắc đầu: "Không ăn."
"... Dâu rượu thì sao?"
"Không ăn."
"Quả nho?"
"Không ăn."
....
Hỏi cái gì cũng không ăn, Cảnh Hằng Đế rõ ràng không cao hứng, hừ một tiếng, đi ra sau bình phong định tắm gội, còn không quên muốn Thanh Hoan hầu hạ hắn thay quần áo.
Thanh Hoan: "...." Sao ban đầu hắn nói chỉ gọi nàng là nữ quan để làm bộ làm dáng, vì sao ngay cả loại sự tình này hắn cũng muốn nàng tới hầu hạ?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ
- Chương 50: Chén canh thứ ba (7)