Chương 49: Chén canh thứ ba

Editor: Lạc Tiếu - 11/2/2019

Sau khi xem qua thơ Kha Thục phi viết, Thanh Hoan thật sự không có biện pháp chán ghét nữ nhân này, nàng cảm thấy, có lẽ là nữ quỷ Chu Thải hiểu lầm, Kha Thục phi không phải là người như nàng ấy nghĩ. Nhưng mà khi Thanh Hoan chân chính nhìn thấy Kha Thục phi, nàng lại không hưng phấn như trong tưởng tượng.

Kha Thục phi mỹ mạo khuynh thành, đôi mắt hạnh kiều mị quyến rũ động lòng người, mày liễu phi dương, khác với Thanh Hoan đẹp thanh lệ, nàng ta đẹp đến vô cùng diễm lệ, môi đỏ mày xinh, thoạt nhìn cũng thật sự có thực lực trở thành một sủng phi.

Nàng ta tới cầu kiến Cảnh Hằng Đế, Cảnh Hằng Đế cũng muốn hỏi nàng ta muốn chút thơ mới làm để hắn lấy lòng Thanh Hoan, nên được một lần hiếm thấy bằng lòng gặp nàng. Kha Thục phi vốn trong lòng còn rất cao hứng, nhưng khi nhìn thấy Thanh Hoan bên cạnh Cảnh Hằng Đế, ánh mắt tức khắc thay đổi.

Dung mạo của nữ quỷ Chu Thải bất quá chỉ thanh tú, Kha Thục phi còn ghen ghét mà muốn gϊếŧ chết nàng ấy, huống chi là Thanh Hoan xinh đẹp không thua kém nàng ta?

Thấy Cảnh Hằng Đế ngồi ở trên long ỷ, mà Thanh Hoan đứng bên cạnh hắn, tuy rằng nàng chỉ ăn mặc xiêm y của nữ quan bình thường, tóc cũng đứng đứng đắn đắn búi lên, hơn nữa còn để mặt mộc, nhưng cái loại mỹ lệ này là từ trong xương cốt phát ra, làm cho người ta vừa thấy đã khó có thể quên.

Có mỹ nhân như vậy làm bạn, tâm của bệ hạ sao có thể còn vì nàng ta dừng lại chứ? Kha Thục phi trong lòng cáu giận không thôi, trên mặt lại không hiện sơn không lộ thủy, thi lễ với Cảnh Hằng Đế, kiều mị nói: "Bệ hạ, ngày mùa hè nóng bức, thần thϊếp cố ý vì ngài chuẩn bị nước ô mai giải nhiệt mát lạnh. Người đâu, đem canh trình lên."

Phía sau cung nữ lập tức tiến lên.

Kha Thục phi ngắm cụp mi rũ mắt liếc Thanh Hoan một cái, thầm nghĩ, nữ tử này thoạt nhìn không giống người tâm cơ thâm trầm, nhưng nữ tử ©υиɠ đình, có mấy ai là chân chính tâm địa thiện lương chứ? Nghĩ đến đây, nàng cố ý bưng chén canh lên, múc một muỗng, muốn đưa đến miệng Cảnh Hằng Đế.

Không nghĩ tới lại bị hắn đẩy ra: "Không có cho phép của trẫm, không được tới gần."

Kha Thục phi thấy mình bị mất hết mặt mũi ở trước mặt nữ quan kia, trong lòng sao có thể thoải mái? Chỉ là nàng ta không trách tội Cảnh Hằng Đế, ngược lại đỗ lỗi trên đầu Thanh Hoan. "Là thần thϊếp đường đột, mong bệ hạ thứ tội."

Nói xong, nàng ta lại nhìn Thanh Hoan một cái, thấy đối phương không nói một lời, chỉ là cung kính đứng, trong lòng có cỗ tức giận, vô cớ nổi lên tính đua đòi. Kha Thục phi ta sống đến hai mươi tuổi, từ nhỏ đến lớn, không ai có thể so sánh được về vẻ đẹp hay tài hoa, nữ tử trước mắt này không biết đến từ đâu, dựa vào cái gì mà giành với ta chứ? Bệ hạ là ta coi trọng trước, ai cũng đừng hòng đoạt!

Vì thế nàng ta mỉm cười nói: "Vị nữ quan bên cạnh bệ hạ thật lạ mặt, thần thϊếp cũng chưa gặp qua lần nào."

Bên người Cảnh Hằng Đế trước này không hề có cung nữ hầu hạ, hiện giờ lại đột nhiên nhiều ra một vị nữ quan, nàng ta làm sao có thể không vội?

Cảnh Hằng Đế nói: "Không liên quan tới ngươi."

Kha Thục phi bị nghẹn một câu, cũng không tức giận. Vào cung mấy năm gần đây, nàng sớm đã bị Cảnh Hằng Đế làm nghẹn không biết bao nhiêu lần. "Thần thϊếp chỉ là quan tâm bệ hạ, không hề có ý đồ khác, thỉnh bệ hạ chớ nên trách tội."

Người khác nhìn không ra, nhưng Cảnh Hằng Đế, người đã từng sống dưới mặt đất mười một năm sẽ không nhìn lầm, khi một người nói chuyện với hắn là thiệt tình hay là giả ý, hắn có thể phân biệt rành mạch.

Trong lòng Kha Thục phi rõ ràng không thích Thanh Hoan, thậm chí hận không thể bầm thây nàng ra vạn đoạn, vậy mà trên mặt lại biểu hiện ra bộ dáng ôn nhu uyển chuyển, thật sự nghĩ hắn là ngốc tử hay sao? "Gần đây có sáng tác mới không?"

Nghe vậy, Kha Thục phi sửng sốt.

Sau khi vào cung nàng rất ít khi viết thơ, bởi vì Cảnh Hằng Đế đối với những thứ như thơ từ ca phú hoàn toàn không có chút hứng thú nào. Trên thực tế, căn bản là Kha Thục phi không biết Cảnh Hằng Đế thích cái gì, đối với mọi thứ hắn đều không để trong lòng, đều bộ dáng không sao cả, điều này làm nàng vô cùng ảo não. Nếu như hắn thích tài nữ, nàng sẽ gãi đúng chỗ ngứa, nếu hắn thích mỹ nhân, nàng cũng là mỹ nhân xuất sắc, nhưng tức giận chính là, nhiều năm trôi qua, vậy mà một chút nàng cũng không thể hiểu hắn muốn gì cần gì!

Nhiều nam tử thích nàng như vậy, người một lòng say mê nàng cũng không ít, nhưng lại cố tình, nàng chỉ ái mộ Cảnh Hằng Đế.

Một là bởi vì thân phận tôn quý của hắn, hai là vì thủ đoạn thiết huyết cùng năng lực cực cường, mà điều hấp dẫn Kha Thục phi nhất, chính là tầng màu trắng mỏng quanh con ngươi của hắn. Thế nhân đều nói Cảnh Hằng Đế là người có điềm xấu, nhưng nàng lại vô cùng mê luyến.

Đặc biệt, hắn lại có dung mạo tuấn mỹ, khí chất cao quý, thật là giống như một đóa cao lãnh chi hoa, mà Kha Thục phi mộng tưởng, chính là có thể ngắt lấy đóa hoa này xuống, làm hắn trở thành đồ chơi của mình.

Làm người ta ảo não chính là nàng lại nhiều lần ở trước mặt hắn thất bại. Những nam tử khác đều dễ như trở bàn tay, vì sao chỉ có Cảnh Hằng Đế khinh thường nhìn mình? Ca hát, khiêu vũ, ngâm thơ, làm phú nàng đều đã thử qua, cũng không thể làm hắn nhìn nàng với cặp mắt khác.

Kha Thục phi nỗ lực lâu như vậy, Cảnh Hằng Đế vẫn như cũ cự tuyệt nàng ở cự ly ngàn dặm, thật vất vả hạ quyết tâm chuẩn bị gạo nấu thành cơm, kết quả lại tiện nghi cho một tiểu cung nữ!

Tổng kết lại, Kha Thục phi làm sao có thể không hận?

Đặc biệt là vào lúc này, ngay lúc nàng chậm rãi muốn tiếp thu trận chiến này sẽ phải cần thời gian lâu dài, bên cạnh Cảnh Hằng Đế lại đột nhiên xuất hiện một nữ quan không rõ lai lịch! Nữ quan này có mỹ mạo không thua gì mình, làm sao có thể là nô tỳ! Mà điều làm nàng không thể chịu đựng được chính là, Cảnh Hằng Đế xưa nay không cho người khác tới gần, hiện giờ lại có thể cho nữ quan kia hầu hạ hắn hằng ngày!

Sự ôn nhu cùng cưng chiều của hắn là điều nàng muốn nhất!

"Hồi bệ hạ, có."

"Đã là có, liền lấy tới đây."

Trong lòng Kha Thục phi có chút cao hứng, chẳng lẽ là Hoàng Thượng rốt cuộc phát hiện điểm tốt của mình? Vì thế nàng vội vàng ra lệnh cho cung nữ bên người trở về cung, đem mấy bài thơ mình viết mấy ngày nay tới, sau đó dâng lên. Vào lúc nàng ta đang muốn cùng Cảnh Hằng Đế giảng thuật một chút linh cảm cùng ngụ ý của bài thơ, hắn lại xoay người đem giấy Tuyên Thành của nàng đưa tới trước mặt nữ quan kia!

Thanh Hoan thật cẩn thận mà tiếp nhận, nhìn nhìn, trên mặt lại nhịn không được lộ vẻ tán thưởng. Kha Thục phi thật sự là tài nữ khó gặp!

"Mây đen áp thành thành dục tồi, giáp quang ngày xưa kim lân khai" những câu thơ này, cho mấy chục năm mình cũng không viết ra được! Về mặt thơ từ trước nay đều là điểm yếu của Thanh Hoan, nhưng nàng lại yêu thích nó. Hiện giờ nhìn thấy những câu thơ tuyệt diệu, trong lòng hâm mộ không thôi, ánh mắt nhìn Kha Thục phi nhu hòa rất nhiều.

Thấy Thanh Hoan không chút nào che dấu ca ngợi chi sắc, Kha Thục phi không khỏi có chút đắc ý. Những thơ từ này, trừ bỏ nàng ta, trên đời này không bao giờ có người thứ hai có thể viết ra!

Sau khi cầm bản thảo thơ trong tay, Cảnh Hằng Đế không chút khách khí ngầm lệnh đuổi khách. Kha Thục phi nhịn rồi lại nhịn, ở trước mặt Cảnh Hằng Đế rốt cuộc nàng ta cũng không dám nói gì, vì bảo trì thái độ hiền huệ, đành phải hành lễ cáo lui. Nhưng nàng ta mới vừa được vài bước, Cảnh Hằng Đế lại gọi: "Buổi tối hôm đó, trẫm lâm hạnh cung nữ kia hẳn là người trong cung ngươi phải không? Mang nàng ấy tới gặp trẫm."

Nghe vậy, thân thể Kha Thục phi cứng đờ! Chu Thải vốn là cung nữ bình thường trong tẩm cung của nàng ta, sau khi bị Cảnh Hằng Đế sủng hạnh, nàng ta ghen ghét phẫn hận khó nén, liền sai người rót tránh tử canh, lại loạn côn đánh chết Chu Thải, ném vào giếng cạn ở lãnh cung. Hiện giờ vì sao đột nhiên bệ hạ lại muốn gặp nàng? "Hồi bệ hạ, cung nữ kia bị bệnh bất trị, mấy ngày trước đã bạo bệnh mà chết."

"Phải không?" Cảnh Hằng Đế nhìn nàng một cái, "Nếu đã chết thì thôi, ngươi về đi."

"...Dạ."

Sau khi Kha Thục phi đi rồi, Cảnh Hằng Đế chán ghét vẫy vẫy tay xua đi mùi thơm lạ lùng trong đại điện. Mỗi lần nàng ta đến đều đi cùng mùi hương liệu nồng nặc, thật sự không sợ huân chết hoàng đế như hắn sao? Đang chuẩn bị gọi người đem chút điểm tâm lên ăn, mùa này là mùa trái cây chín, đúng là thời điểm ăn ngon, nhưng khi quay đầu nhìn lại, hắn liền nhìn thấy tiểu thái dương của mình đang xem tờ giấy kia như si như say.

"... Một sớm xuân tẫn hồng nhan lão, hoa lạc người vong hai không biết..." Thanh Hoan nỉ non câu thơ trên giấy. "Từ này thật đúng là viết đến thật hay!"

Cảnh Hằng Đế khóe mắt trừu trừu, một tay giật lấy giấy trên tay Thanh Hoan, tay kia vò qua vò lại thuận tay ném ra phía sau: "Cái thứ này rốt cuộc có gì hay ho chứ?"

"A.." Thanh Hoan nôn nóng muốn chạy tới nhặt, lại bị Cảnh Hằng Đế kéo vào trong lòng ngực. "Không được đi."

Nàng quay đầu lại vỗ vỗ cánh tay hắn, vừa bực mình vừa buồn cười: "Đừng náo loạn được không? Cho ta xem đàng hoàng, hửm?"

"Không được." Cảnh Hằng Đế lời ít mà ý nhiều lắc đầu, lấy ánh mắt ý kêu thái giám tổng quản Vương công công đi chuẩn bị thức ăn.

Vương công công đã thực hiểu rõ ánh mắt thảo ăn của bệ hạ, nhanh chóng hành lễ, lui xuống. Chỉ chốc lát sau, điểm tâm trái cây đã để đầy trên bàn. Cảnh Hằng Đế lôi kéo Thanh Hoan đi đến bên cạnh bàn, đưa khối bánh hình hoa mai vào trong tay nàng, hơi ra lệnh nói: "Ăn."

Nhưng Thanh Hoan một chút cũng không đói bụng, nàng cho dù thật lâu không ăn cái gì cũng không sao hết. Đặc biệt là hiện tại thân thể nàng dùng để đến thế giới này không phải là người, càng không cần ăn cơm. Nhưng lo lắng Cảnh Hằng Đế nhìn ra được gì đó, cho nên nàng thường xuyên cùng hắn ăn chút ít.

"Đêm nay ta phải ở ngự thư phòng cùng vài vị trọng thần thương nghị chuyện quốc gia đại sự, lúc trở về sợ là đã khuya, Thanh Hoan ngoan, không cần chờ ta, nàng tự mình đi ngủ trước, được không?"

Thanh Hoan ngoan ngoãn gật đầu. Trong thế giới này cũng có rất nhiều thứ nàng muốn học tập, nếu như có thời gian để học, nàng đương nhiên là cầu còn không được.

Nhưng nàng không biết, giờ phút này có nguy hiểm rất lớn đang tới gần.

Kha Thục phi trở lại tẩm cung của mình, trong lòng tích tụ phẫn nộ thật sự không có chỗ phát tiết, nàng ta liền quăng ngã mâm, đá cái bàn. Đúng lúc này, nàng ta nghe thấy một giọng nói tà khí từ trên xà nhà truyền đến: "Là ai chọc Thục phi nương nương của chúng ta nóng giận quá vậy?"

Nghe được thanh âm này, Kha Thục phi ánh mắt sáng lên: "Vô Phố!"

Nam tử trên xà nhà mặc một bộ quần áo màu đen, tóc đen dài tận eo, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc, giờ phút này cười tủm tỉm: "Ta nói nàng đi theo ta, làm giáo chủ phu nhân, nàng lại muốn ở trong hoàng cung này làm đồ bỏ phi tử, hiện tại đã ăn đau khổ rồi sao? Nói ta nghe xem, sao lại tức giận?"

Lệ Vô Phố, đó là vị giáo chủ Ma giáo vừa gặp đã thương Kha Thục phi. Từ năm năm trước, sau khi nàng ta tiến cung, hắn thường xuyên lẻn vào hoàng cung gặp nàng, số lần cũng không nhiều lắm, một năm cũng duy trì hai ba lần như vậy.

Rốt cuộc, hứng thú lớn nhất của hắn vẫn là trêu đùa những người gọi là nhân sĩ chính phái, tuy rằng rất yêu thích Kha Thục phi, đáng tiếc đối phương lại vô tâm với hắn. Có lẽ nên nói rằng... là dã tâm nàng ta quá lớn, một Lệ Vô Phố căn bản là không thể mãn nguyện.

Gặp được người đã từng theo đuổi mình, Kha Thục phi vội vàng thêm mắm thêm muối kể lại sự tình trải qua một lần, trong miệng nàng ta, Thanh Hoan trở thành là ả tiện nhân đê tiện vô cùng, còn muốn Lệ Vô Phố nghĩ cách giúp nàng.

Lệ Vô Phố không hề nghĩ ngợi, lập tức nói: "Trực tiếp gϊếŧ không phải xong hết mọi chuyện rồi sao?"

Đúng vậy, trực tiếp gϊếŧ là được rồi, nàng hà tất cố kỵ cái này cố kỵ cái kia, người đã chết, Hoàng Thượng chẳng lẽ còn có thể không nể mặt mặt mũi Định Quốc Công phủ, vì một nữ quan hèn hạ lại trị tội nàng ư?