Chương 46: Chén canh thứ ba (3)

Editor: Lạc Tiếu - 11/2/2019

Lãnh cung không có bao nhiêu người, cho nên, Thanh Hoan cùng Cảnh Hằng Đế làm bạn hơn ba năm cũng không ai phát hiện. Ngay cả nữ quan Dì Nhỏ của nàng, cũng chỉ cho rằng nàng thích chạy nhảy đi chơi.

Ba năm này, sự tiến bộ của Cảnh Hằng Đế có thể nói là thần tốc, dưới sự dạy dỗ chu đáo của Thanh Hoan, tuy rằng hắn còn có ý âm trầm khó nén, nhưng mặt ngoài không khác bao nhiêu so với người bình thường.

Bởi vì Thanh Hoan cố tình điều dưỡng, thân mình Cảnh Hằng Đế cũng dùng sức mà nghe lời. Bởi vì có đồ ăn sung túc, cho nên hắn cũng không có bộ dáng xanh xao vàng vọt như trước kia, trổ mã mặt như quan ngọc, tuấn mỹ vô cùng. Trong tròng mắt có tầng hơi mỏng màu trắng, làm hắn vừa tuấn mỹ lại vừa có thêm một loại quỷ dị đẹp mắt.

Nhưng đôi mắt của hắn lại vĩnh viễn chỉ đuổi theo Thanh Hoan. Đối với Thanh Hoan mà nói, Cảnh Hằng Đế chỉ là một đứa nhỏ đáng thương, bị đãi ngộ không công bằng, nhưng đối với Cảnh Hằng Đế mà nói, nàng là ánh nắng duy nhất trong cuộc đời hắn. Một người đã ở trong bóng đêm lâu như vậy, làm sao có thể buông tay ánh mặt trời đây?

Nhưng mà thế sự vô thường, vị trí tân Đế Đại Chu chung quy ngồi không quá lâu.

Một ngày kia, Định Quốc Công suất lĩnh trăm vạn binh mã đánh vào kinh thành, chém đi loạn thần tặc tử, thề muốn đoạt lại giang sơn Đại Ngụy. Tân Đế tự sát, một ngọn lửa thiêu đốt hoàng cung. Ánh lửa hừng hực thiêu đốt hơn nửa bầu trời, vô số cung nhân thét chói tai chạy trốn, hoả hoạn, sương khói tràn ngập. Ở nơi lãnh cung nhiều năm không người ở, cỏ cây mọc thành cụm, lửa cháy cũng vô cùng lớn.

Dì Nhỏ ban đầu vốn muốn mang theo Thanh Hoan bỏ chạy, nhưng nàng lại không chịu, Cảnh Hằng Đế còn ở dưới kia, nếu không cứu, hắn..

Nàng đẩy Dì Nhỏ ra, kêu bà đi trước.

Cảnh Hằng Đế đang ở phía dưới ngẩng mặt nhìn về phía cửa động. Thanh Hoan không chút do dự mà nhảy xuống, hắn lắp bắp kinh hãi, nói: "Sao ngươi lại xuống đây?"

“Định Quốc Công mang theo quân đội đánh vào, hiện giờ trong cung hoả hoạn, lửa ở lãnh cung lại lớn, ta không tới, chẳng lẽ mặc kệ ngươi bị thiêu chết hay sao?" Nàng vừa nói vừa dùng lưỡi dao sắc bén trong tay chém xiềng xích đen nhánh kia.

Vì thế không phát hiện trên đỉnh đầu mình, trong đôi mắt luôn có tấm màng mỏng của thiếu niên kia lại phá lệ nhu hòa, "Nếu có thể cùng Thanh Hoan chết một chỗ, cũng không uổng cuộc đời này."

"Nói bừa cái gì? Ngươi đã quên, ngươi nói nơi này không vây được ngươi sao?"" Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn hắn cười.

"Đây là chủy thủ ta thừa dịp lửa cháy mà trộm được, nghe nói chém sắt như chém bùn, chỉ mong có thể... A, đứt rồi!" Nàng vui sướиɠ vứt bỏ xích sắt trong tay, lôi tay kéo Cảnh Hằng Đế bò ra ngoài.

Vừa nãy Thanh Hoan có mang theo bó dây thừng cột lại ở núi giả, hiện giờ hai người đều có thể cùng dựa vào để trèo lên.

Cảnh Hằng Đế biết nghe lời mà nghe theo nàng phân phó, đầu tiên là nâng nàng lên miệng động, sau đó, nàng cố gắng lôi kéo dây thừng, hắn cũng dùng sức, tự mình cũng bò lên.

Hắn đã ở cái lỗ nhỏ này suốt mười một năm, lúc này đây mới chân chính lại thấy ánh mặt trời. Thanh Hoan cao hứng mà ôm hắn, nắm tay hắn bỏ chạy. Nhưng mà chân Cảnh Hằng Đế nhiều năm không đi lại, cơ hồ đã hòa thành một thể với xích sắt, không thể nào chạy nhanh.

Đúng lúc này, bỗng nhiên cả hai nghe được âm thanh đao kiếm vang lên. Cảnh Hằng Đế vẻ mặt nghiêm lại, nhanh chóng đẩy Thanh Hoan vào trong núi giả, đưa thân mình chắn phía trước, chuyển động cơ quan, thân ảnh Thanh Hoan trong nháy mắt biến mất không thấy.

"Nếu ta không chết, nhất định tới tìm ngươi." Cảnh Hằng Đế thấp giọng nói.

Người bên ngoài đã xông vào. Vào giây phút Cảnh Hằng Đế cho rằng mình hẳn phải chết không nghi ngờ, một người nam tử mặc giáp trụ đột nhiên hiên ngang tách giữa đội quân đi tới, lập tức đến trước mặt hắn, thẳng tắp quỳ xuống: "Mạt tướng bái kiến Hoàng trưởng tôn điện hạ!"

Bởi vì phụ vương của Cảnh Hằng Đế chỉ làm hoàng đế mấy ngày ngắn ngủi, cho nên Định Quốc Công còn thói quen mà xưng hô hắn là Hoàng trưởng tôn.

Cảnh Hằng Đế thần sắc đạm nhiên: "Ngài là người phương nào?"

Trong long Định Quốc Công đầy kỳ quái, tiện phụ kia nói Hoàng trưởng tôn bị nhốt tại đây hơn mười năm, theo lý thuyết đã sớm nên hóa thành xương khô, nhưng sao hiện tại lại còn sống? Một thiếu niên bị nhốt dưới nền đất, làm sao có thể phát âm từng câu từng chữ rõ ràng như thế? Hay hắn là giả mạo?

Không, không có khả năng. Không ai biết hôm nay hắn sẽ bức vua thoái vị, cũng không ai biết Hoàng trưởng tôn bị nhốt tại đây. Vì thế Định Quốc Công vẫn tin, dù trong lòng hắn cảm thấy tiếc hận, vốn còn tưởng rằng không còn hoàng tộc Đại Ngụy, mình sẽ có thể xưng Đế, lại không nghĩ rằng Hoàng trưởng tôn vậy mà còn sống!

Nghĩ đến đây, đáy mắt hắn hiện lên vẻ không cam lòng, nhưng vẫn muốn giữ thanh danh trung quân ái quốc. Ai kêu lúc hắn thảo phạt Chu thị, lại dung khẩu hiệu là "Nhân nghĩa ơn trạch, giúp đỡ Đại Ngụy" đây?!

Cảnh Hằng Đế vốn có tâm đề phòng rất nặng, quyết không có khả năng tín nhiệm Định Quốc Công. Hắn coi tánh mạng Thanh Hoan quan trọng mạng mình, làm sao có thể để nàng lâm vào hiểm cảnh. Hắn lập tức nghe lời Định Quốc Công, cùng hắn ta đi. Chỉ là trước khi đi, Cảnh Hằng Đế không tự chủ được mà nhìn thoáng qua núi giả. Trong lòng yên lặng nói: "Chờ ta, chắc chắn ta sẽ quay lại tìm ngươi, chờ ta."

Nhưng lần từ biệt này, lại là suốt chín năm.

Đợi cho xung quanh yên tĩnh lại, Thanh Hoan từ núi giả đi ra, thì đã phát hiện mình đã biến thành thiếu nữ, lớn hơn trước khoảng mười tuổi. Nàng ngạc nhiên mà nhìn tay mình, lại quay đầu lại nhìn nhìn núi giả, thật kì quái, không phải nàng vừa mới bị Cảnh Hằng Đế đẩy vào núi giả giấu đi sao? Sao chỉ chớp mắt đã biến thành người lớn rồi?!

Thanh Hoan nhìn quanh bốn phía, mọi thứ xung quanh càng thêm đáng sợ so với trong trí nhớ của nàng. Cỏ dại sinh trưởng tốt, cỏ cây mọc lan tràn, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc than. Thanh Hoan đi từ núi giả ra, tiện tay vặn khởi động cơ quan, hầm ngầm mở ra, bên trong không khác gì so với trước, nhưng sợi xích sắt nàng tự tay chém kia giờ cũng đã biến thành một đống sắt vụn.

Thoạt nhìn, giống như thật sự đã qua rất lâu.

Còn đang nghi hoặc, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng động hướng về phía mình. Thanh Hoan rùng mình, hoảng sợ lại trốn vào trong núi giả, nhưng khoảng cách có hơi xa, nàng nhanh chóng quay người lại nằm sấp xuống nơi cỏ dại cao đến hơn nửa người bên cạnh.

Chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, truyền đến tiếng bước chân "Bịch bịch bịch", hai tên thái giám nâng vật thể dài được bọc trong miếng vải đen, một tên thái giám khác cầm phất trần trong tay đứng ở một bên chỉ huy: "Mau mau mau, mau đem qua bên kia đi, đem qua chỗ giếng cạn đó đi! Mau!"

Đến bên cạnh giếng cạn, bởi vì vật thể quá nặng, cho nên một trong hai tên thái giám trẻ không cẩn thận làm vật thể kia rơi xuống đất, miếng vải đen bị xóc ra, một cái đầu chết không nhắm mắt lộ ra. Tuy rằng dung mạo hoàn toàn thay đổi, nhưng Thanh Hoan vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra, chủ nhân cái đầu kia thuộc về nữ quỷ Chu Thải!

"Mau mau, đem cái xác ném vào giếng đi rồi về, ta đi trước đây!" Sau khi bố trí xong nhiệm vụ, thái giám già liền nhanh chóng rời đi.

Hai thái giám trẻ còn lại không nhịn được oán giận: "Thật là, đêm hôm khuya khoắt lại kêu chúng ta đi quăng xác! Trách không được người xưa nói người chết oan thường sẽ nặng hơn bình thường, người chết này đúng là rất nặng."

"Thôi! Đừng nói nữa!”Tên thái giám kia nhìn bốn phía, cảm thấy nơi rách nát này thật sự có chút khϊếp người. "Ai kêu nàng ta lại đắc tội với Thục phi nương nương chứ? Nương nương của chúng ta thật vất vả mới làm cho Hoàng Thượng đến cung, ngài làm sao nghĩ tới chuyện cuối cùng lại tiện nghi cho tiểu cung nữ này?! Ngươi nói xem, nàng ta không chết, thì ai chết?"

"Cũng đúng." Thái giám khác gật gật đầu. "Chỉ có thể nói mạng nàng ta không tốt. Chúng ta vẫn là nên nhanh chóng ném nàng ta vào đi, rời đi lẹ lẹ! Chỗ này rất tà môn." Nói đoạn, hai người một người nâng đầu một người nhấc chân, đem thi thể ném vào bên trong giếng cạn. Chỉ giây lát, đã truyền đến một tiếng trầm vang, hai người liếc nhau, rời khỏi nơi đáng sợ này.

Đợi cho bọn họ đi rồi, Thanh Hoan mới bò dậy từ trong đám cỏ dại. Nàng chậm rãi tới gần giếng cạn, còn chưa tới, đã cảm giác được một cổ oán khí tận trời. Thanh Hoan khẽ nhíu mày, nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, mặc niệm vài câu kinh Phật, bên trong giếng cạn kia liền an tĩnh xuống. Nương theo ánh trăng bước tới gần, cái giếng sâu không thấy đáy, cũng không biết đã mai táng bao nhiêu oan hồn.

Lại tới cái đêm Chu Thải chết đi.

Thanh Hoan cũng từng gặp qua không ít người tàn nhẫn độc ác, nàng cũng từng đi đến chiến trường, từng thấy cái gì gọi là nhân gian địa ngục. Nhưng cái giếng cạn nho nhỏ này, chẳng hiểu sao lại có chút khí chất lạnh lẽo tương tự với chiến trường.

Nàng thở dài, siêu độ vong hồn xong, khi xoay người định đi, đột nhiên Thanh Hoan ý thức được một vấn đề: Hiện tại nàng có thể khống chế quỷ hồn ư? Nhớ tới khi còn ở trên cầu Nại Hà, đám quỷ hồn trong dòng sông Vong Xuyên dường như cũng rất sợ nàng.

Thanh Hoan càng nghĩ càng không rõ. Nàng dùng thân thể tiểu nữ hài làm bạn bên cạnh Cảnh Hằng Đế năm năm, sau một lúc lại biến thành thiếu nữ, trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng căn bản một chút cũng không hiểu được.

Tay trái nâng nhẹ, Nhân Quả thạch tức khắc hiện lên, chỉ là cục đá trở nên mỏng rất nhiều cũng nhỏ đi nhiều, Thanh Hoan lẳng lặng nhìn. Một lát sau, có chút hiểu ra, tay nắm lại, Nhân Quả thạch nháy mắt biến mất.

Đêm qua, Kha Thục phi hạ dược Cảnh Hằng Đế, ai ngờ Cảnh Hằng Đế tránh thoát, không những như thế, hắn còn sủng hạnh Chu Thải. Kha Thục phi vừa mất phu nhân lại thiệt quân, ngược lại còn "giúp người khác may áo cưới", tức khắc ghen ghét không thôi, lập tức trút giận lên người Chu Thải. Chu Thải đáng thương vừa được ân sủng, liền đi đời nhà ma, Kha Thục phi lại sai người đem thi thể nàng kia ném vào giếng cạn, lúc này mới có chuyện Chu Thải đến cầu Nại Hà.

Chỉ là vì sao thời gian trở nên kỳ quái như vậy? Thanh Hoan không rõ. Nhưng nàng ẩn ẩn cảm thấy, thời gian thay đổi có quan hệ gì đó với nàng, chỉ là đạo lý trong đó nàng còn chưa nghĩ ra, cho nên chỉ có thể chấp nhận.

Thôi thôi, chắc chắn có một ngày nàng có thể minh bạch mọi chuyện, cũng không vội nhất thời. Quá khứ đều đã qua đi, tương lai lại chưa tới, hà tất nghĩ nhiều như vậy.

Chỉ là hiện tại mình có dáng vẻ này, lại không có thân phận gì, làm sao đi gặp Cảnh Hằng Đế?

Không biết đứa nhỏ kia hiện giờ trưởng thành như thế nào- Thanh Hoan nghĩ.

Còn chuyện khi mình xuất hiện có thay đổi gì hay không, hoặc là có đại biểu ngụ ý đặc thù nào đó hay không, Thanh Hoan đều không nghĩ tới, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, chẳng lẽ nàng còn phải sợ điều gì nữa sao?

Lại lặng lẽ đến nơi trước kia mình từng ở, nơi đó vốn là chỗ ở của nữ quan kia, hiện giờ lại trống không, như thể là đã trống trải thật lâu. Thanh Hoan nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bài trí trong phòng dĩ nhiên khác với trước kia. Ngôi nhà trước đây ở đã sớm bị lửa lớn cháy đến không còn gì.

Đối với những người khác, đó là chuyện chín năm trước, nhưng đối với Thanh Hoan, cùng lắm chỉ mới một canh giờ trôi qua. Trước sau có sự chênh lệch quá lớn, nàng khó tránh khỏi có chút không thể tiếp thu.

Trước kia, khi ở hoàng cung, trên cơ bản đã học thuộc kỹ đường đi nước bước cung điện này, cho nên Thanh Hoan biết được tẩm cung Hoàng đế ở đâu, chỉ là nàng không biết mình đi đến đó bằng cách nào. Nàng, một là không có võ công, hai là không biết khinh công, vậy làm sao tới được Kim Loan Điện nơi Cảnh Hằng Đế đang ở, hơn nữa còn phải bảo đảm trên đường đi không bị thị vệ phát hiện? Còn có một chuyện rất trọng yếu nữa là, Cảnh Hằng Đế vẫn có thể nhận ra Thanh Hoan nàng sao?