Chương 42: Chén canh thứ hai (11)

Editor: Lạc Tiếu - 20/1/2019

Thấy mẫu thân tức giận, Hướng Hòa An vội vàng ra tiếng trấn an: "Mẫu thân yên tâm, nhi tử biết. Chỉ là hôm nay đại hỉ, thấy máu không khỏi sẽ không may mắn, trước tiên, vẫn nên cấm túc Khiên Phương, đợi cho ngày sau rồi nói."

Lão phu nhân vừa nghe, cảm thấy cũng đúng. Không sai, hôm nay là ngày đại hỉ, nếu đổ máu cũng không tốt, bà vất vả tới bây giờ mới có một đôi bảo bối tôn tử, cũng không thể bởi vì tiện tì chuyên gia rắp tâm hại người này mà hủy đi tâm tình. Vì thế gật đầu nói: "Vậy cũng được, không có ta cùng lão gia cho phép, quyết không cho phép nàng ta bước ra khỏi sân một bước!"

Lời này của bà là nói với Phương di nương. Phương di nương dĩ nhiên biết, hiện giờ nàng ta có thể lưu lại, đã là không dễ, nàng ta đã sớm không dám nghĩ đến chuyện khác. Tục ngữ có câu, quân tử báo thù, mười năm không muộn, tạm thời cứ cho tiểu tiện nhân Hồng Loan kiêu ngạo mấy ngày, chuyện nhục nhã hôm nay, ngày sau nàng sẽ báo gấp trăm ngàn lần!

Bởi vì hài tử còn nhỏ, cho nên vẫn chưa đặt tên, lão phu nhân đặt cho nhũ danh Thuận Ca Nhi cùng Diệu Tỷ Nhi. Suốt ngày bà ôm hai cái oa oa mang theo bên cạnh, vô cùng luyến tiếc cho người khác ôm. Hai tiểu gia hỏa cũng thực đáng yêu, trừ bỏ ăn uống tiêu tiểu, bình thường đều an an tĩnh tĩnh mà tự chơi một mình, cũng không nháo không khóc, vô cùng dễ ôm.

Ngồi một tháng ở cữ trên giường, Thanh Hoan rốt cuộc đã tới ngày được gỡ lệnh cấm. Chỉ là tắm gội không thôi mà nàng tắm suốt hai canh giờ, gạt bỏ sạch bụi bẩn trên người, gội cả mái tóc dài kia, bước ra khỏi thau tắm, nàng mới cảm thấy mình như là một lần nữa sống lại.

Nàng ở cữ xong, ngày hôm sau vừa vặn là tiệc đầy tháng của Thuận Ca Nhi cùng Diệu Tỷ Nhi, bởi vì nàng lập công lớn cho Hướng gia, cho nên sau khi Hướng Hòa An thương lượng với lão phu nhân, quyết định nâng Thanh Hoan lên thành quý thϊếp, vừa vặn cùng với tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ, cũng coi như là song hỷ lâm môn.

Nghe được tin tức này, trong lòng Phương di nương phẫn hận vô cùng. Nàng ta sao có thể không oán không hận? Vốn những thứ này hẳn là phải thuộc về nàng ta! Kết quả lại bị Thanh Hoan nửa đường cướp đi, suốt một tháng, vậy mà lão gia không hề bước vào trong viện nàng ta một bước! Thanh Hoan không thể phụng dưỡng, hắn hoặc là đi đến chỗ Úy thị, hoặc là đến sân của hai cái di nương kia, cố tình đối với nàng ta mặc kệ! Lời ngon tiếng ngọt ân ái ngày xưa, giống như chỉ là gió thoảng mây bay!

Phương di nương là cái tâm tư lung lay, hơi chút cho nàng điểm mưa thuận gió hoà nhật tử, nàng là có thể chính mình đem chính mình đưa đến tìm đường chết hoạn lộ thênh thang thượng.

Úy thị đối với chuyện Thanh Hoan được nâng quý thϊếp cũng không ý kiến gì, nhân gia người ta đích xác là có công lao, hơn nữa, cho dù là quý thϊếp, cũng vẫn chỉ là thϊếp, làm sao có thể đánh đồng cùng mình, chính thất phu nhân danh chính ngôn thuận được.

Bất quá Úy thị rất yêu thích Thuận Ca Nhi cùng Diệu Tỷ Nhi, hai tiểu gia hỏa lớn lên, mỗi đứa đều phấn điêu ngọc trác, ngoan ngoãn nghe lời, cả người tìm không thấy tật xấu nào, đã vậy còn thích cười, ai ôm cũng cho, không sợ người lạ tí nào.

Nhưng bọn nhỏ thích nhất vẫn là Thanh Hoan. Có lẽ là bởi vì đây là người ban sinh mệnh cho bọn nhỏ, vừa ở trong lòng ngực Thanh Hoan, hai đứa nhỏ có vẻ phá lệ ngoan ngoãn nghe lời hơn bình thường. Lúc này Hướng Hòa An cũng sẽ đi qua, ôm ba mẹ con vào lòng, nhìn qua đúng là bốn người một nhà vui vẻ đầm ấm.

Một tháng này, Thanh Hoan vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, ngày đó khi nàng sinh con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nàng không tin có người giúp nàng, hơn nữa, cho dù chính xác có người hỗ trợ, cũng không có khả năng ra tay đúng lúc như vậy được!

Mặc kệ là Phương di nương cố tình đẩy ngã, hay là các bà mụ im lặng, Thanh Hoan đều cảm thấy trong chuyện đó có gì đó kỳ quặc lắm. Lại liên tưởng đến chuyện trước đó chén canh tổ yến bị hạ dược, Thanh Hoan càng nghĩ đến, có thứ gì đó nàng không rõ đang lặng lẽ phát sinh biến hóa. Mà loại biến hóa này ở trên người, trước mắt mà nói, tựa hồ là có lợi cho nàng.

Nếu là có lợi.. thì hiện tại nàng cứ mặc kệ hẳn là cũng không có gì xảy ra đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, nàng cũng không rối rắm nữa, mà là toàn tâm toàn ý đối đãi Hướng Hòa An. Một tháng qua nàng ở cữ không thể hầu hạ hắn, trên người không được chạm vào nước, mặc dù Hướng Hòa An không chê, Thanh Hoan cũng sẽ không nguyện ý cho hắn thấy mình như vậy. Sắc suy mà tình mỏng, mặc dù dung mạo của nàng trước sau như một, mỹ lệ vô cùng, nhưng một khi có chút bất nhã bị Hướng Hòa An thấy, hắn sẽ nhớ kỹ điều đó cả đời.

Đây cũng không phải điều mà nàng muốn. Nên nàng thà rằng cho Hướng Hòa An đi đến chỗ thê thϊếp khác phát tiết, cũng không muốn hỗ trợ.

Trước đó, nàng dùng thủ đoạn mê hoặc giữ Hướng Hòa An lại, mà hiện tại, nàng muốn có một chút thời gian giãn ra, để hắn biết được, trên đời này, trừ bỏ Thanh Hoan, không còn nữ tử nào khác càng hiểu hắn, càng thích hợp hắn hơn nàng.

Quả nhiên, Hướng Hòa An không đi sân của đám người Úy thị còn đỡ. Hắn càng đi, càng hồi tưởng về Thanh Hoan. Mặc kệ là dáng người hay làn da, hoặc tri kỷ hiểu ý hay kỹ xảo, Úy thị cùng Triệu di nương, Tiền di nương cho dù cùng lên cũng không địch lại một nửa Thanh Hoan.

Thân tại Tào doanh tâm tại Hán, tuy rằng hắn ở trong viện của người khác, nhưng tâm ý lại sớm bay đến bên người Thanh Hoan. Thượng thư đại nhân ngồi đại khái khoảng nửa canh giờ, thê thϊếp chạm vào tay hắn một chút hắn cũng cảm thấy phiền. Cuối cùng, kìm nén không được, hắn đi thư phòng, một mình đi vào giấc ngủ, cũng không chịu ngủ cùng phòng các nàng nữa.

Thanh Hoan ở cữ xong, người vui mừng nhất là Hướng Hòa An.

Hắn liên tục nhìn nàng, nếu nói từ khi nào nàng bắt đầu không giống trước, đó chính là từ khi nàng bắt đầu mang thai.

Từ ngày ấy, hắn mở to mắt mà nhìn nàng, cảm thấy mình chỉ muốn một mình nàng, người khác dù là trăm triệu người cũng không thể thay thế. Lúc ban đầu, hắn thật tình chỉ xem nàng là di nương bình thường, dung mạo có, lại không có thủ đoạn tâm cơ. Đối với nàng, xưa nay hắn đều yên tâm, đối xử giống như những thê thϊếp khác.

Nhưng từ khi nàng có thai, bất giác, hắn bắt đầu thân cận với nàng hơn, phảng phất trong vô số thế giới, bọn họ đã từng gặp qua nhau vô số lần. Cái loại cảm giác này, Hướng Hòa An chưa bao giờ có, nhưng hắn không muốn truy cứu.

Hướng Hòa An càng thêm mê muội Thanh Hoan, nên hai đứa nhỏ của nàng cũng được hắn thập phần coi trọng. Thuận Ca Nhi mới một tháng, hắn cũng đã bắt đầu suy tính ngày sau. Hướng Hòa An hiện tại xem như hiểu rõ, chỉ có Thanh Hoan có thể thỏa mãn sở thích ăn uống điêu ngoa của hắn. Nói cách khác, sau này, hắn đối mặt với các nữ nhân khác cũng sẽ không si mê như đối với Thanh Hoan, sinh ra đứa con khác hay không, điều đó cũng không nhất định. Mặc kệ nói như thế nào, hết thảy của hắn, trăm năm sau, đều là thuộc về Thuận Ca Nhi.

Ý niệm này hắn chỉ nghĩ trong lòng, không nói cho ai, ngay cả Thanh Hoan cũng không. Hiện tại, Hướng Hòa An kiều thê mỹ thϊếp đều có, tuổi còn trẻ đã có chức Thượng thư, có thể nói tiền đồ vô lượng, cố tình vào lúc này, hắn lại cùng Thanh Hoan sát ra ngọn lửa tình yêu.

Mỗi ngày hắn đều cảm thấy, nếu có thể cùng nàng bên nhau lâu dài, không biết có bao nhiêu sung sướиɠ vui vẻ, đứa trẻ liên quan đến nàng, do nàng sinh ra hắn cũng đặc biệt thiên vị. Thuận Ca Nhi cùng Diệu Tỷ Nhi lại đều đứa nhỏ đầu tiên của Hướng Hòa An, bản thân bọn nhỏ đã có ý nghĩa đặc biệt, dù là sau này đám người Úy thị cũng có thể sinh con cho hắn, địa vị Thuận Ca Nhi và Diệu Tỷ Nhi ở trong lòng hắn cũng là không thể thay thế.

Sau tiệc đầy tháng, địa vị Thanh Hoan ở trong phủ thẳng tắp bay lên. Bọn hạ nhân xem như đều hiểu rõ, trong phủ Thượng thư, được sủng ái nhất không phải tiểu thiếu gia cùng tiểu tiểu thư, mà là Loan di nương!

Không, không đúng, hiện tại không nên gọi nàng là di nương, hẳn là phải đổi giọng gọi phu nhân.

Triệu di nương cùng Tiền di nương ghen ghét đến mắt đầy tơ máu, nhưng các nàng lại không có biện pháp nào, không ai có dung nhan đủ xinh đẹp, không ai biết hầu hạ sở thích của lão gia, càng không ai lấy được lòng lão phu nhân. Chênh lệch giữa người với người, rất khó mà kéo trở lại.

Cho nên, các nàng cũng chỉ có thể vào lúc đêm khuya phẫn hận mà cắn cắn góc chăn, trong lòng mắng vài câu là được. Cũng may Hướng Hòa An cũng không độc sủng một mình Thanh Hoan, mỗi tháng vẫn sẽ có mấy ngày ở trong viện các nàng, tuy đại đa số thời điểm cũng không phiên vân phúc vũ, nhưng ít ra vẫn có chút mặt mũi.

Lại nói, các nàng thì tính là đáng thương, vậy còn Phương di nương cho đến bây giờ vẫn bị cấm túc có đáng thương không?

Phương di nương ngay từ đầu còn nghĩ muốn trả thù Thanh Hoan, mà nàng ta thật sự đã làm như vậy. Nhưng mặc kệ nàng ta dùng biện pháp gì, cuối cùng cũng như là đá chìm đáy biển, Thanh Hoan một chút thương tổn không bị, ngược lại là nàng ta, lại bị trả thù càng sâu! Dần dà, nàng ta cũng cảm thấy tiểu tiện nhân kia thật tà môn, hơn nữa Hướng Hòa An bỏ qua nàng ta, dần dần, tâm tư của Phương di nương đối với Hướng Hòa An cũng phai nhạt đi.

Vốn dĩ Khiên Phương cũng đâu có thích Thượng thư đại nhân mấy, bất quá bởi vì hắn là thiếu niên đầy hứa hẹn, địa vị tại thân lại cao, cho nên nàng mới muốn mưu hoa thôi. Nếu Hướng Hòa An đối với nàng vô tình, nàng cần gì phải chú ý hắn chứ.

Cuối cùng cũng đã đến lúc Thuận Ca Nhi và Diệu Tỷ Nhi ba tuổi, Thanh Hoan rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nàng là chờ đến lúc này.

Lúc này đúng là lúc nữ quỷ Hồng Loan lần thứ hai thụ thai, sau đó bị Phương di nương vu oan hãm hại nàng cùng người thông da^ʍ, cuối cùng bị buộc đá ném xuống sông. Sống ở thế giới này bốn năm, đúng là vô cùng chính xác. Ít nhất nàng từ Hướng Hòa An học được rất nhiều thứ.

Phương di nương bị cấm túc suốt ba năm, nhưng nàng ta lại hành xử một cách an tĩnh trong viện, ngoan ngoãn vô cùng, không giống như bọn hạ nhân lén lút đánh cuộc, rằng nàng ta sẽ khóc kêu xin tha hoặc là đại náo một hồi. Nhưng sự thật thật là vậy ư?

Trước đây, sau khi Thanh Hoan được nâng làm quý thϊếp, nàng đã nhìn trúng một người. Đó là gia đinh tên Trần Bình, năm nay vừa mới hai mươi, huyết khí phương cương, có gương mặt vô cùng uy vũ tuấn tú, thân hình lại cao lớn, là một người trông giữ hộ viện, trên cơ bản không có bọn đạo chích nào dám tự tiện xông vào.

Bởi vì đẹp trai, lại anh dũng uy vũ, trong phủ có không ít nha hoàn động tâm với hắn, nhưng Trần Bình lại là tên háo sắc, trên cơ bản chỉ cần là nữ nhân, ai đến hắn cũng không cự tuyệt, có đôi khi thậm chí hắn còn cố tình đi câu dẫn nữ tử mà hắn cảm thấy hứng thú.

Vì thế vào lúc Úy thị phân phối gia đinh cho các sân, Thanh Hoan ra vẻ lơ đãng phân Trần Bình tới sân viện của Phương di nương.

Đúng vậy, Thanh Hoan dùng ba năm thời gian, rốt cuộc minh bạch mình có khả năng thao túng nhân tâm, đương nhiên, hiện tại nàng còn chưa đủ cường, cho nên nhiều lắm có thể thao túng người có ý chí không kiên định. Nếu là người như Hướng Hòa An, có tâm chí kiên định lại thông minh tuyệt đỉnh, thì không được.

Bất quá đối với Úy thị có thể có tác dụng, Thanh Hoan đã thật cao hứng.

Trần Bình nhìn như cao lớn cường tráng, thâm trầm ổn trọng, kỳ thật trong xương cốt vô cùng ngả ngớn. Hắn đã sớm nghe nói trong phủ bàn về Phương di nương, nhưng chưa bao giờ gặp qua, chờ đến thấy được nàng, Trần Bình mới biết cái gì gọi là trăm nghe không bằng một thấy.

Phương di nương dung mạo không tầm thường, mấy năm gần đây tuy không có mưa móc dễ chịu, nhưng vẫn không thể che lấp nhan sắc diễm lệ, làm cho Trần Bình xem đến tâm ngứa.