Lời Quý Vân Sơ còn chưa nói xong, cánh cửa đang khép hờ bỗng bị “Phanh” một tiếng đẩy ra, Trần Vọng đứng ở cửa, thân ảnh cao lớn đứng kéo thành cái bóng thật dài trong phòng.
Hắn trực tiếp xem nhẹ Thiết Ngưu đang trong phòng, ném một bình thuốc về phía Quý Vân Sơ, sắc mặt lãnh đạm mà nhìn chằm chằm nàng, thanh âm trầm thấp: “Buổi chiều cùng ta đi ra ngoài.”
Nói xong liền biến mất ngoài cửa, chỉ dư lại hai khuôn mặt ngơ ngác nhìn nhau.
Vốn dĩ uống xong một chén thuốc Quý Vân Sơ đã cảm thấy bản thân tốt hơn rất nhiều, hơn nữa được Trần Vọng cho thuốc viên, nàng rất nhanh đã khỏe lại, nhưng lúc này ngồi trên xe ngựa xóc nảy, chỉ cảm thấy dạ dày đang một trận sông cuộn biển gầm.
Đầu óc choáng váng một hồi, trong lòng không khỏi cảm thán Trần Vọng là nhà tư bản tàn nhẫn vô tình, không biết thông cảm cho nhân viên chút nào, thậm chí còn không cấp phép nghỉ bệnh.
Một đường xóc nảy, xe ngựa lập tức tiến vào Minh Nguyệt thành.
Một căn nhà ẩn trong đó.
Quý Vân Sơ không khống chế được thượng thổ hạ tả, sau khi phun xong liền suy yếu nằm liệt trên ghế giả chết.
Trần Vọng chậm rãi đi tới trước mặt Quý Vân Sơ, vóc người thon dài, mặc trường bào xanh, thắt lưng đeo mặt ngọc bội Lưu Vân, trên tay cầm một chiếc quạt trúc.
Bề ngoài quân tử nho nhã, lại xứng với khuôn mặt mỹ nhân thanh lãnh, thật sự là lang diễm độc tuyệt, tuyệt thế vô song.
Quý Vân Sơ nhìn đến ngây người, mặt đỏ lên, nhìn không chớp mắt ngẩng đầu nhìn Trần Vọng, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Tại sao lại đột nhiên ăn mặc hoa hòe lộng lẫy như vậy cơ chứ?” Nói xong cảm thấy không thích hợp, vì thế lại cúi đầu ra vẻ thẹn thùng nói: “Ý của ta là ngài quá đẹp, khiến người khác có phần cảm thấy ngượng ngùng!”
Trần Vọng:?
Hậu quả của việc nhiễm phong hàn tác dụng chậm sẽ lớn như vậy sao? Nếu không phải vậy thì là làm đầu óc cháy hỏng luôn rồi?
Lười không muốn nói lời vô nghĩ cùng Quý Vân Sơ, Trần Vọng gọn gàng dứt khoát nói: “Cho ngươi hai lựa chọn, một là cùng ta đi Phong Nguyệt Lâu, hai là chờ đao sẹo tới bắt ngươi.”
Lợi và hại rõ ràng như vậy có là đứa ngốc cũng biết phải chọn cái nào! Quý Vân Sơ không chút do dự nói: “Ta chọn thứ hai!”
Tiểu Lục vừa đổi xong sang y phục dạ hành vừa vặn nghe được lời đối thoại, trên đỉnh đầu hiện ra dấu chấm hỏi, có chút không dám tin: “Tiểu tử ngươi không phải là đầu óc bị cháy hỏng chứ? Bị đao sẹo bắt đi ngươi nhất định phải chết đó ngươi biết không?”
“Chuyện này ta đương nhiên biết.” Quý Vân Sơ nằm liệt ghế trên tỏ vẻ không sao cả: “Các ngươi không cần khi dễ ta thiếu kiến thức, Phong Nguyệt Lâu? Tên này vừa nghe qua đã biết không đứng đắn, nếu ta đoán không sai, hẳn là thanh lâu đúng không?”
“Tuy rằng đúng là vậy, không phải lúc trước ngươi ở nơi này sao có cái gì mà đoán? Sẽ không phải là ngươi tự cảm thấy bản thân mình thật thông minh đó chứ?” Tiểu Lục vô tình trào phúng.
Quý Vân Sơ bị Tiểu Lục nói đến nghẹn họng, cũng lười giải thích cho Tiểu Lục nghe mình không phải là quân sư Quý Vân Sơ trước kia, nàng quay đầu đi, tiếp tục nằm liệt trên ghế, bày ra bộ dáng muốn gϊếŧ muốn chém tùy các ngươi.
“Nếu các ngươi tính toán bán ta vào thanh lâu, còn không bằng để đao sẹo gϊếŧ ta, sĩ khả sát bất khả nhục, ta còn có tôn nghiêm của mình.”
Giờ phút này trong lòng Quý Vân Sơ vô cùng lạnh lẽo, nàng tới nơi này vẫn luôn cố gắng kéo dài hơi tàn, nỗ lực lấy lòng Trần Vọng, không nghĩ tới hắn biết được mình là nữ nhi chuyện đầu tiên là chuẩn bị bán mình đi. Quên đi, thế giới này ai muốn ngốc cứ ngốc tiếp đi, nàng tình nguyện nằm im chờ chết.
Nghe được lời này Tiểu Lục cười đến cong eo không đứng dậy nổi: “Ai nói muốn bán ngươi? Chỉ với cái tư sắc này của ngươi có tặng không chắc cũng không có ai muốn đâu? Ha ha ha ha ha, ngươi đúng là quá hài hước rồi.”
Trần Vọng cũng không nhịn được cười, mở quạt che nửa khuôn mặt, lộ ra một chút ý cười trong mắt:
“Phong Nguyệt Lâu không nhận tiểu quan.”
“Kia, vậy các ngươi muốn ta tới đó làm gì?” Quý Vân Sơ có chút xấu hổ, lập tức lật nồi nói: “Ai bảo các ngươi không nói rõ ràng, nói nữa, ta một là thanh niên năm tốt sẽ không đi tới loại địa phương kia đâu!”
“Ai, này không phải đi làm việc sao, vừa vặn ngươi cũng có cái đó, có bệnh kín, cũng không sợ chuyện xấu.” Tiểu Lục liếc mắt đánh giá trên dưới Quý Vân Sơ, cười như trêu chọc: “Loại chuyện tốt này trại chủ chỉ mang ngươi đi, ngươi không nghĩ muốn ra mắt sao? Nga, nhìn bộ dạng bệnh tật ốm yếu của ngươi, hẳn là sợ mất tôn nghiêm trước mặt mấy cô nương đi!”
Quý Vân Sơ làm sao chịu đựng được loại cười nhạo này, nàng nhanh chóng quyết định: “Đi thì đi, ai sợ ai, ta đây phong độ nhẹ nhàng anh tuấn tiêu sái như vậy có cô nương nào nhìn thấy mà không muốn bò lên người ta? Hôm nay cho ngươi được thưởng thức cái gì gọi là mị lực nam nhân!”