Chương 43: Tán Tỉnh

Quý Vân Sơ nhận khăn tay, xoa xoa miệng, cảm giác hòa hoãn không ít, nàng thuận miệng nói: “Cảm ơn ngươi tiểu tỷ tỷ xinh đẹp.”

Mặt Tiểu Điền lập tức đỏ bừng, đứng lên dậm dậm chân: “Ai là tiểu tỷ tỷ, không biết xấu hổ, đăng đồ tử!”

Nói xong liền bụm mặt nhanh chóng chạy đi.

Quý Vân Sơ có chút mờ mịt: “Ta như thế nào lại trở thành đăng đồ tử? Có đăng đồ tử nào soái như vậy sao?”

Thanh Thiên không biết chui ra từ chỗ nào, công kích: “Soái hay không soái không biết, nhưng bản lĩnh theo đuổi nữ hài tử của ngươi thật sự rất kém cỏi, có muốn ta chỉ cho ngươi vài chiêu không? Làm trao đổi đi, ngươi nói cho ta biết một chút về xe Long Cốt.”

Vũ Thiên đá một chân vào mông Thanh Thiên, có chút u oán mà nhìn Quý Vân Sơ: “Ngươi dễ dàng di tình biệt luyến quay đi yêu thích người khác như vậy sao? Vậy ngươi xem trại chủ chúng ta là cái gì? Bội tình bạc nghĩa phụ lòng người, ta khinh!”

Quý Vân Sơ: “......”

A này, ngày hôm nay, thân phận của nàng biến hóa cũng thật nhanh, lần lượt chụp mũ lên, sắp làm cong cả cổ nàng rồi.

Thiết Ngưu nghe thấy lời này, lập tức không làm, hắn buông chậu lớn xuống, hồi lâu mới ợ lên: "Nấc ~”

Sau đó nhìn về phía Quý Vân Sơ chỉ trích: “Ta nói cho ngươi biết, nam nhân chúng ta không thể như vậy, thích một người phải chuyên tâm, ngươi không thể vừa theo đuổi trại chủ đồng thời còn đi thông đồng với cô nương khác, nếu lần sau lại để ta phát hiện ngươi bất trung với trại chủ, ta Thiết Ngưu liền...... Liền bắt ngươi ăn một chậu rau thơm.”

“Ôi, ta cảm thấy rất được, đến lúc đó ta muốn đích thân giám sát.” Vân Thiên ngồi xổm một bên xem náo nhiệt, cười ha hả nói.

Quý Vân Sơ: “......”



Mẹ nó nhóm người thật đáng sợ, chẳng phải nàng chỉ gọi một tiếng tiểu tỷ tỷ xinh đẹp thôi sao, bọn họ sao lại giống như nhà mẹ đẻ của Trần Vọng lần lượt tới giáo huấn nàng? A, rõ ràng nàng và Trần Vọng không có gì!

Quý Vân Sơ tự ý thức được không thể trêu vào những người này, nàng u ám rời khỏi nơi thị phi này.

“Này, ngươi vẫn chưa nói xe Long Cốt cho ta nghe mà!”

Giọng nói lo lắng của Thanh Thiên từ đằng sau truyền đến, Qúy Vân Sơ bịt tai lại giả vờ như không nghe thấy, chạy nhanh trốn về phòng nhỏ của mình.

Nàng thắp một ngọn đèn dầu, ghé đầu xuống bàn nhỏ bắt đầu viết “Làm ruộng công lược”, hơn nữa thỉnh thoảng ở máy chỗ trống trên giấy bôi bôi vẽ vẽ.

Đây là Quý Vân Sơ tính toán muốn viết một quyển sách giản lược giới thiệu khí hậu thổ nhưỡng cùng cây nông nghiệp, nàng hy vọng sử dụng những từ ngữ dễ hiểu và những nét phác thảo đơn giản để dạy cho người dân Bạch Thạch Trại những kiến thức nông nghiệp được đúc kết bởi người hiện đại.

Quý Vân Sơ nghiêm túc cẩn thận biên soạn cuốn sách này, bất tri bất giác ngoài phòng đã yên tĩnh một mảnh, những tiếng ồn ào của mọi người lúc chạng vạng cũng dần biến mất.

Nàng duỗi người, lấy một ít quần áo trong tủ ra rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Ban đêm đồng ruộng im ắng, gió thổi trên cánh đồng rộng tạo nên tiếng sột soạt, bóng Quý Vân Sơ dần biến mất ở trong rừng rậm.

Trên bờ hồ Bạch Thạch phía tây cánh đồng, , bánh xe theo gió thổi tới“Kẽo kẹt kẽo kẹt” chậm rãi đong đưa.

Cách phía trên hồ nước không xa, một hòn ngổn ngang quần áo đầy đất. Quý Vân Sơ ngồi trên bờ, mái tóc dài buông xuống che khuất hơn phân nửa thân thể, nàng cởi xuống từng vòng khăn quấn chặt quanh ngực.

Mảnh khăn dài trượt xuống đất, lộ ra làn da trắng nõn của thiếu nữ, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống như một khối mỹ ngọc tuyệt phẩm.



Quý Vân Sơ làm ướt khăn bằng nước hồ, vắt nhẹ liền lau lên người.

Nước hồ lạnh lẽo kí©h thí©ɧ, làm Quý Vân Sơ nhịn không được run rẩy.

Nhà tăm đơn sơ dựng dưới chân núi chỉ phân tạm ra của nam nữ, cho nên ngày thường nàng muốn rửa sạch thân thể vô cùng bất tiện, nàng tình nguyện đi đường vòng tới bên hồ tắm nước lạnh, cũng không muốn đi theo mấy nam tử tắm chung.

Hoặc là đi đến phòng nữ tử bên kia xem có bị gọi là biếи ŧɦái lưu manh đuổi đi không.

Đang lúc Quý Vân Sơ chịu đựng dùng nước hồ ban đêm lạnh lẽo lau mình, trên mặt hồ lại nổi lên từng vòng gợn sóng.

Hồ trung tâm một bóng người chính triều bên bờ bơi tới, nàng trong lòng cả kinh, chạy nhanh đem trên tảng đá quần áo ôm vào trong ngực, tránh ở bên bờ trong bụi cỏ.

Bóng dáng trong hồ càng ngày càng gần, hắn ở trong vùng nước cạn chậm rãi bước đi..

Mái tóc đen dài ướt đẫm ngượng ngùng dán trên người hắn, nhỏ xuống từng giọt nước, theo động tác tới gần của hắn dáng người rắn chắc càng lộ ra.

Bọt nước theo xương quai xanh tinh tế rơi xuống, hắn vén tóc từ trán trán về phía sau, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen thâm thúy lúc này dưới ánh trăng tựa như thủy quang lưu diễm, nhưng lại không chứa một tia xúc động.

Đây là…… Trần Vọng?!

Quý Vân Sơ có chút khϊếp sợ, không cẩn thận giật mình, cỏ dại bên người phát ra tiếng “Sàn sạt”.

“Ai?”