“Đúng đúng, chính là như vậy!” Tôn Tĩnh vội vàng phụ họa.
“Ta cũng nghe qua, mọi người đều nói này trong hoàng cung có rất nhiều việc dơ bẩn!”
“Ngươi nghe qua thì tính là cái gì, ta đã từng đi qua kinh thành, địa phương đó đúng thật là hỗn loạn!”
“Ta đã nói người này sao có thể có ý tốt như vậy, lại quanh co lòng vòng mang chút tà khí kinh thành tới đây.”
…… Quần chúng ăn dưa xung quanh nghị luận bên tai không dứt, lại có chút giống chọc đúng thần kinh hưng phấn của bọn họ, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ Qúy Vân Sơ, đủ loại câu chuyện đều hướng về phía nàng.
Đám châu chấu này quá lợi hại, thay đổi nhanh chóng như vậy thật sự không cảm thấy bị vả mặt sao? Quý Vân Sơ có chút nói không nên lời, nhưng tình huống này nàng nên làm cái gì bây giờ đâu? Chẳng lẽ thật sự muốn thẳng thắn thừa nhận?
Không, không được, nếu là lúc này nàng thẳng thắn thừa nhận chuyện nữ giả nam trang, không chừng sẽ bị nghi kỵ đến mức nào, vạn nhất Trần Vọng cảm thấy mình lừa hắn, đến lúc đó giận dữ muốn gϊếŧ mình phải làm sao bây giờ?
Tưởng tượng đến cảnh tượng kia, Quý Vân Sơ nhịn không được run rẩy, nàng theo bản năng nhìn về phía Trần Vọng.
Nào biết Trần Vọng lại cho rằng Quý Vân Sơ cầu cứu hắn, tuy hắn đúng là biết Quý Vân Sơ thật sự oan uổng, nhưng hắn còn không muốn tay giúp nàng, nếu chỉ chút chuyện nhỏ nàng cũng không thể tự mình giải quyết, giữ lại người không có đầu óc còn có lợi ích gì?
Vì thế Trần Vọng lộ ra vẻ mặt đừng làm phiền ta, tự Qúy Vân Sơ nhà ngươi giải quyết chuyện của bản thân đi.
Đại gia hỏa, ta chỉ liếc mắt nhìn ngươi một cái, có cần phải tuyệt tình như vậy không? Chúng ta chẳng lẽ không phải huynh đệ tốt đồng sinh cộng tử sao? Đây quả thực chính là huynh đệ tình plastic!
Não Quý Vân Sơ nhanh chóng hoạt động, nghĩ nếu Trần Vọng đã tuyệt tình như vậy, nàng lợi dụng hắn một chút, hẳn là không quá phận?
“Khụ, cái kia……” Quý Vân Sơ lộ ra chút biểu tình ngượng ngùng, chính thức bắt đầu biểu diễn.
“Lúc trước ta không có mặt mũi nói ra, nhưng có lẽ mọi người đều đã nhìn ra, ta thật sự bị đoạn tụ.”
“Bí mật này ta vốn dĩ tưởng muốn giấu kín, nhưng hiện tại xem ra không thể không nói.”
“Nói vậy mọi người đều biết, Đại vương anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, văn thao võ lược, trí dũng song toàn……”
Nói tới đây Quý Vân Sơ cố ý ngừng lại, để lại cho mọi người không gian ảo tưởng, quả nhiên như nàng dự liệu, biểu tình trên mặt mấy người xung quanh đều thay đổi ngoạn mục.
Vì thế nàng tiếp tục nói: “Cho nên ta vẫn luôn ngưỡng mộ Đại vương tư thế oai hùng, trong mắt không dung được những người khác, vì thế, ta nguyện ý vì Đại vương ở vậy cả đời.”
Quý Vân Sơ nói xong, còn trộm liếc mắt nhìn thần sắc Trần Vọng, sợ hắn tức giận, nàng muốn chuyên môn vuốt mông ngựa một hồi, tục ngữ nói duỗi tay không đánh mặt cười, thành ý của mình đã rõ ràng như vậy, Trần Vọng hẳn là sẽ không trách tội chứ?
Trần Vọng vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra một tia cảm xúc, thậm chí còn có cảm giác như hắn vừa cười.
Không phải chứ? Người này còn cười? Quý Vân Sơ cảm thấy nhất định là mình nhìn lầm rồi, vì thế nàng dụi dụi mắt, nhìn kỹ, Trần Vọng vẫn giữ vẻ mặt vô cảm đó, quả nhiên, gia hỏa này là cái tên mặt than, căn bản không biết cười!
Mà giờ phút này trong lòng Trần Vọng thầm suy nghĩ, vì sao mỗi lần Quý Vân Sơ tìm lý do, đều đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm? Tuy rằng đúng là có thể thoát thân, nhưng đầu óc cũng không thông minh bao nhiêu, thật không biết với đầu óc đó nàng lớn lên như thế nào.
Thấy mọi người đã tiêu hóa hết những lời này, Quý Vân Sơ nhìn về phía Tôn Tĩnh, ngữ khí vững vàng hỏi: “Cho nên Tôn tiểu thư, ta đã nói đủ rõ ràng rồi chứ?”
Sắc mặt Tôn Tĩnh tái nhợt nói không nói nên lời, hiện giờ nàng ta cũng đã hết bản lĩnh, hiện tại thật sự không biết nên làm cái gì.
Rõ ràng đã cùng Tiểu Lệ lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ như vậy, nhưng cũng để Quý Vân Sơ phá được.
Đúng rồi, Tiểu Lệ!
Tôn Tĩnh nhìn về phía Tiểu Lệ, vô cùng tức giận, đều do nha đầu chết tiệt kia, đưa ra chủ ý ngu ngốc, lúc này mới làm mặt mũi của mình ném đi hết, xem trở về mình thu thập nó như thế nào!
Tiểu Lệ nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tôn Tĩnh về phía mình, thân thể có chút nhũn ra, không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy. Ả là người ra chủ ý người, thành có thưởng, bại đương nhiên là có phạt, xem ra đêm nay là trốn không thoát một trận đòn rồi.