Chương 34: Sắc Đảm Bao Thiên Đăng Đồ Tử

Nàng có chút cả giận nói: “Các ngươi không có đầu óc sao? Nàng nói cái gì chính là cái đó? Ta có bệnh sao, nửa đêm chạy tới nơi này phi lễ nàng? Ta mới tới nơi này bao lâu, sẽ biết tìm được nơi vắng vẻ như vậy sao?”

“Ta chỉ muốn nói lời xin lỗi vì đã từng vô lễ với Quý công tử, cho nên mới cố ý hẹn hắn tới, nào biết Quý công tử đã sớm ham muốn mỹ mạo của ta, hơn nữa ca ca ta đi rồi không ai có thể che chở ta, vì thế hắn liền muốn bá vương ngạnh thượng cung! Ô ô, đáng thương, ta thân gái mồ côi, trong trại cũng không có chỗ cho ta dung thân!”

Tôn Tĩnh đã sớm cùng Tiểu Lệ thương lượng lý do thoái thác hoàn mỹ, bất luận Quý Vân Sơ phản bác như thế nào, nàng ta đều tự tin đáp trả.

Lý Bính đứng ở trong đám người theo dõi hết thảy, nghe được nơi này hắn tức giận nói: “Không thể tưởng được ngươi lại là loại người này, Quý công tử, ngươi phía trước theo đuổi trại chủ chúng ta, không nghĩ tới thế nhưng phía sau lại dám làm ra chuyện!”

Quý Vân Sơ:?

Mẹ nó các ngươi sao lại thích chụp mũ loạn lên đầu ta thế hả? Chính ta còn không biết mình theo đuổi Trần Vọng như thế nào!

Quý Vân Sơ ở trong lòng rít gào, giờ phút này nàng thật sự cảm giác mười phần vô lực, rốt cuộc phải làm như thế nào nhóm người này mới có thể tin tưởng nàng?

Lý Bính vuốt râu, đề nghị: “Hiện tại quá muộn, không tiện quấy rầy trại chủ, không bằng trước tiên bắt hắn về bỏ vào địa lao, chờ ngày mai trại chủ tự mình tới thẩm vấn.”

“Không cần, hiện tại lập tức thẩm vấn.”

Thanh âm Trần Vọng thanh lãnh như ngọc, rất dễ để nhận ra.

“Trại chủ.” Mọi người cung kính hô.

“Trại chủ ca ca, cầu ngươi làm chủ cho ta!” Tôn Tĩnh khóc sướt mướt.

Trong lòng Tôn Tĩnh cho rằng bộ dạng mình khóc giống như hoa lê đái vũ, vừa nhìn đã thương, lại không nghĩ tới nàng ta mày rậm mắt to, lớn lên khí thế mạnh mẽ, thậm chí còn có chút nam tính, bộ dạng khóc sướt mướt này nhìn qua cực kỳ không phối hợp.



Trần Vọng nhíu mày, tránh bàn tay muốn kéo y phục mình, bĩnh tĩnh kéo ra khoảng cách nhất định với nàng ta.

“Ai da, thật là tạo nghiệt, trại chủ ngài nhất định trừng phạt tên Quý Vân Sơ thật nghiêm khắc, hắn chỉ vừa mới lên chức tổng quản nông nghiệp không lâu liền càn rỡ như vậy, thật là không được!”

Nghe được lời Lý Bính cảm thán, mọi người đều hợp lại.

Quý Vân Sơ một mình một người đứng đối diện bọn họ, nhìn mắt to, mắt nhỏ của Tôn Tĩnh và Tiểu Lệ đang đắc ý, không kìm được tức giận. Những người này sao có thể xấu xa như vậy, nhìn thấy nàng vất vả lắm mới có chỗ đứng, vốn tưởng rằng có thể thi triển bản lĩnh, kết quả lại bị đám người này tính kế, nói không chừng đã sớm muốn giải quyết nàng.

Trần Vọng nhìn Quý Vân Sơ đứng một mình, quần áo lung tung rối loạn, trên mặt trên cổ đều là vết cào màu đỏ, có chút không hiểu được người này sao có thể nhiều lần đều làm bản thân thành bộ dạng chật vật như vậy.

“Quý Vân Sơ.” Hắn nhàn nhạt mở miệng nói một tiếng.

Quý Vân Sơ nghe được Trần Vọng gọi mình, có chút mê man ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

“Ta cho ngươi cơ hội làm sáng tỏ.”

Quý Vân Sơ kinh ngạc, nhìn về phía Trần Vọng ánh mắt mang theo một tia không dám tin.

Nàng cho rằng Trần Vọng cũng sẽ giống như những người này, nhân cơ hội xa lánh người ngoài như nàng, lại không nghĩ tới Trần Vọng sẽ cho nàng cơ hội “thanh minh”.

Điều này có nghĩa là hắn tin tưởng mình sao?

Hốc mắt Quý Vân Sơ hơi hồng hồng, giờ phút này nội tâm nàng dâng lên vô hạn ủy khuất, ánh mắt Trần Vọng trầm tĩnh không một tia gợn sóng ánh mắt cho nàng tự tin.

“Tôn tiểu thư, ta hỏi ngươi, ngươi xác định là ta muốn phi lễ ngươi sao?” Quý Vân Sơ hợp lý hóa suy nghĩ, bình tĩnh mở miệng hỏi.



“Đúng vậy, ta sao có thể lấy thanh danh của mình ra nói giỡn.”

Tôn Tĩnh cảm thấy Quý Vân Sơ căn bản không có khả năng giải thích rõ ràng, cho nên nàng ta nhất định phải một mực khẳng định Quý Vân Sơ muốn phi lễ mình.

“Ta lại hỏi ngươi, ta lột y phục của ngươi sao?”

Mọi người có chút kinh ngạc, đây là có thể trước mặt mọi người hỏi vấn đề này sao?

Tôn Tĩnh có chút không đoán được suy nghĩ của Quý Vân Sơ, huống hồ vấn đề này nàng ta cũng không biết trả lời thế nào cho tốt, vì thế hướng ánh mắt về phía Tiểu Lệ.

Tiểu Lệ ngầm hiểu, kiên quyết nói: “Có, là đăng đồ tử nhà ngươi trực tiếp đi lên ôm lấy tiểu thư chúng ta, muốn cởi y phục, nhìn bộ dáng thất thố y phục không hoàn chỉnh của ngươi có thể thấy được tiểu thư chúng ta không nói dối.”

Quý Vân Sơ bất đắc dĩ nhún vai: “Được rồi, ta ngả bài.”

Trong lúc người xung quanh cho rằng nàng không thể phản bác lại, muốn nhận tội, Quý Vân Sơ ngay sau đó còn nói thêm: “Kỳ thật ta không thể nào làm chuyện đó.”

…… Gì? Không thể nào làm được?

“Đại vương có thể chứng minh cho ta.”

Quý Vân Sơ không cho mọi người cơ hội phản ứng, trực tiếp lại tung ra một quả bom.

Mọi người tỏ vẻ:?

Hình như bọn họ đã biết có chuyện gì rồi.