Chương 31: Cứu Mạng! Lưu Manh

Trần Vọng dừng lại một chút, hắn không ngừng vuốt ve nhẫn ban chỉ trên tay, ánh mắt nặng nề đảo qua đám người xung quanh, để một người nghẹn đến một bụng, hắn mới chậm mở miệng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, Quý Vân Sơ phụ trách quản lý tất cả công việc nông nghiệp trong trại, bất luận là khai hoang hay là làm ruộng, các ngươi đều phải nghe theo hắn an bài.”

Lời này vừa nói ra, đám người lập tức sôi trào, không lâu trước đây Quý Vân Sơ vẫn là một tên tù binh đáng khinh, hiện giờ lại nhảy lên thành quản lý của bọn hắn? Có người bất mãn, có người nghi ngờ, lại càng có nhiều đem lời nói của Trần Vọng tôn sùng là khuôn mẫu.

Nhưng Trần Vọng mới hạ lệnh xử phạt một đám phản đồ, giờ phút này không có người dám đưa ra nghi ngờ trong lòng mình, tuy rằng nội tâm rất nhiều người cực kỳ không muốn.

Ngay cả Quý Vân Sơ cũng bị dọa cho khϊếp sợ, nàng bây giờ đúng cá mặn xoay người khổ tận cam lai?

Trong lòng tràn đầy kích động, dõng dạc hùng hồn nói: “Đại vương ngài chính là Bá Nhạc của ta, là quý nhân đời ta! Ta nhất định sẽ không phụ gửi gắm của Đại vương, đem kiến thức suốt đời ta xây dựng Bạch Thạch Trại mỹ lệ, giàu có, ta muốn cho tất cả mọi người hằng ngày được ăn no mặc ấm, từ nay về sau, ta, Quý Vân Sơ, chính là người giám sát kim bài của Bạch Thạch Trại!”

Nói xong còn khom lưng cúi đầu cảm ơn trái phải như chào bế mạc sân khấu, sau đó mới phản ứng lại đây là cổ đại, vì thế Quý Vân Sơ sửa lại thành ôm quyền chào xung quanh, bộ dạng giống giang hồ hành tẩu vô cùng hào hiệp.

…… Xung quanh một mảnh yên tĩnh, mọi người yên lặng nghe xong bài phát biểu hào phóng của Quý Vân Sơ, lại nhìn hành động quái dị của nàng, trên đầu bọn họ đồng thời xuất hiện một dấu chấm hỏi thật lớn: Người này có phải đầu óc có bệnh hay không?

Tay Trần Vọng dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền, có chút hối hận làm trò tuyên bố quyết định trước mặt mọi người, hắn thật sự đã xem nhẹ chỉ số thông minh ít ỏi của Quý Vân Sơ rồi. Nhưng trên mặt hắn vẫn giữ vẻ lãnh đạm, gắng sức biểu hiện ra bộ dáng đã nhìn quen sóng to gió lớn.

“Bang, bang, bang” ba tiếng vỗ tay có lệ tiếng vang lên.

“Thật tốt, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.” Trần Vọng lạnh lùng nói xong liền nhanh chóng rời khỏi nơi làm hắn vạn phần xấu hổ này.

Có Trần Vọng bắt đầu, trong đám người cũng vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, Quý Vân Sơ cảm động mà nhìn về phía mọi người, giờ khắc này lệ nóng doanh tròng, nhìn những khuôn mặt chất phác này, nàng hạ quyết tâm, nhất định phải không phụ sự mong đợi của mọi người, muốn trở thành nông dân ưu tú nhất thế giới này, không phụ danh hiệu (tự phong) người quản lý kim bài của Bạch Thạch Trại.

Cho đến tận buổi tối lúc nghỉ ngơi, Quý Vân Sơ vẫn kiềm chế không được nội tâm kích động, cuối cùng nàng cũng sắp hết khổ rồi, nam nhân từng uy hϊếp muốn gϊếŧ nàng lại cho nàng sân khấu để nàng thể hiện, cho nàng nơi dừng chân.



Thân là người đầu tiên Quý Vân Sơ nhìn thấy khi xuyên qua, cũng là nam nhân nàng ôm đầu tiên, Trần Vọng quả nhiên không để nàng thất vọng, ánh mắt nhìn người của nàng luôn rất chuẩn!

Đang lúc Quý Vân Sơ đang ở trên giường mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa khe khẽ.

Ai mà nửa đêm còn đến đây tìm nàng? Quý Vân Sơ tùy tiện cầm áo khoác, khoác quần áo đi mở cửa.

Vừa mở cửa ra, liền thấy một cô nương mặc y phục xanh, tay cầm đèn đứng ở cửa.

Nhìn qua ánh nến mờ ảo, người này sao lại có chút quen mắt?

“Ngươi là?” Quý Vân Sơ có chút bối rối.

Tiểu Lệ không nghĩ tới Quý Vân Sơ nhanh như vậy đã không nhớ mình là ai, trong lòng không khỏi cảm thấy nàng không coi ai ra gì, lúc này mới vừa cá mặn xoay người, liền bắt đầu phô trương?

Nhưng trên mặt Tiểu Lệ vẫn ôn nhu cười, thanh âm ngọt ngào nói: “Quý công tử, tiểu thư nhà ta nói trước kia nàng không hiểu chuyện, đắc tội ngài, hiện tại nàng đã ý thức được sai lầm của mình, cho nên muốn mời Quý công tử uống ly trà, đặc biệt nhận lỗi với ngài.”

Tiểu thư? Tôn Tĩnh?

Quý Vân Sơ có chút mờ mịt mà nhìn nhìn sắc trời hiện tại, toàn bộ sơn trại yên tĩnh vô cùng, chỉ có đài quan sát đốt đuốc sáng lên. Hiện tại đã giờ Hợi, cổ nhân không phải đều đi ngủ sớm sao? Sao lúc này lại mời nàng tới uống trà?

Tiểu Lệ nhìn ra nghi hoặc trong lòng nàng nói tiếp: “Hôm nay Quý công tử cùng trại chủ cùng trở về, thật đúng là phong quang vô hạn, trong trại có rất nhiều người đều ngưỡng mộ Quý công tử, không chỉ có tiểu thư, còn có rất nhiều người đều muốn chúc mừng ngài, chọn ngày chi bằng đúng ngày, bọn họ đang bày yến hội, hiện tại chỉ chờ Quý công tử ngài đi qua!”