Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Con Đường Dưỡng Thành Áp Trại Phu Nhân

Chương 30: Cứu Mạng! Lưu Manh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quý Vân Sơ ngồi trên lưng ngựa một đường chạy như bay trở về Bạch Thạch Trại, gió mạnh thổi tan sợ hãi suốt một ngày, những chuyện xảy ra ngày hôm nay còn phong phú hơn nhân sinh suốt hai mươi mốt năm qua của nàng.

Tâm trạng của nàng ngày hôm nay cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc không ngừng lượn lên lượn xuống, chỉ một khoảng thời gian ngắn đã trải qua biết bao tình huống sinh tử, Quý Vân Sơ cảm giác hiện giờ mình đã không phải Qúy Vân Sơ chỉ biết vâng vâng dạ dạ mặc người khi dễ như trước kia nữa.

“Đại vương, Đại vương!” Ngữ khí Quý Vân Sơ có vẻ vô cùng nhẹ nhàng.

“Chuyện gì?” Có lẽ là bị ảnh hương bởi tâm trạng tốt của Qúy Vân Sơ, Trần Vọng rõ ràng kiên nhẫn hơn rất nhiều, giọng nói cũng lộ ra một chút vui sướиɠ.

“Chúng ta lần này xem như đồng sinh cộng tử có phải không?”

“Ừm…… xem như là vậy.”

“Hắc hắc.”

Quý Vân Sơ mừng thầm, nếu đã cùng nhau đồng sinh cộng tử, vậy thì mối quan hệ giữa nàng và Trần Vọng chính là không bình thường, nàng không cần phải lo lắng cho vấn đề sống chết của mình nữa, nếu có thể làm huynh đệ tốt với Trần Vọng thì đúng là không thể tốt hơn, có cái danh huynh đệ của Đại vương sơn trại có bao nhiêu mặt mũi!

Trần Vọng không hiểu được Quý Vân Sơ lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì, trải qua chuyện hôm nay, hắn không nhìn ra Quý Vân Sơ có ác ý gì với hắn hay hay sơn trại nơi đây.

Có thể là Quý Vân Sơ vốn chính là tên ngốc đầu óc đơn giản, hoặc là do nàng ngụy trang quá tốt.



Thẳng đến khi trở lại sơn trại, tâm tình Qúy Vân Sơ vẫn phấn khởi như cũ, nàng ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu ưỡn ngực, cho dù trên người mặc bộ y phục xám xịt cũng che giấu không được vẻ mặt xuân phong đắc ý.

Người trong trại đều đi tới nghênh đón trại chủ, nhưng nhìn đến Quý Vân Sơ cùng trại chủ bọn họ ngồi chung một con ngựa, nhất thời bị dọa cho ngây người.

Đây là, công bố ra bên ngoài?

Tôn Tĩnh trốn trong đám người nhìn vẻ mặt như gió xuân ngồi trên lưng ngựa của Quý Vân Sơ, âm thầm cắn chặt hàm răng, ánh mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm Quý Vân Sơ, hận không thể lập tức đem Quý Vân Sơ ăn tươi nuốt sống.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì trong vòng một ngày nàng ta liền trở thành muội muội của phản đồ, mà Quý Vân Sơ lại có thể ở cùng trại chủ cùng nhau khải hoàn trở về?

Rõ ràng lúc trước Quý Vân Sơ mới là tên tù nhân hèn mọn!

Càng ngày càng nhiều người nghe được tin tiến lại vây xem, Quý Vân Sơ hưởng thụ sự chú ý của mọi người, nàng cố tình ngẩng cao đầu, sợ người khác nhìn không thấy mình..

Trần Vọng không thèm quan tâm tới ánh mắt xung quanh, hắn xoay người xuống ngựa, lập tức liền có người tới bẩm báo tình hình.

“Khởi bẩm trại chủ, lần này đao sẹo trốn chạy, trại ta tổng cộng giảm bớt 632 người, ngoài ra còn có mười chín tên phản đồ nghe theo lời đao sẹo đốt kho lúa và nhà kho bị bắt sống.”



“Hắn cũng rất biết chọn thời cơ.” Vẻ mặt Trần Vọng vẻ mặt thờ ơ, đối với sự tình xảy ra hôm nay không ngoài ý muốn chút nào, hỏi: “Kho lúa cùng nhà kho thế nào, có tổn thất gì không?”

Nhà kho và kho lúa hắn đã sớm an bài người âm thầm tăng mạnh phòng hộ, chưa tính đến chuyện đao sẹo an bài phản loạn, bọn họ cũng có thể phòng ngừa tai nạn bất ngờ xảy ra, không đến mức quá mức bị động.

Đám thủ hạ không giấu nổi kính nể cùng vui sướиɠ, bẩm: “Trại chủ thần cơ diệu toán, chúng ta đã sớm bắt được mấy người trước khi bon hắn xuống tay, sau đó đốt rơm rạ làm bọn chúng hiểu lầm, kho lúa và nhà kho không có tổn thất, hiện giờ những người bị giam giữ đang ở địa lao, chờ trại chủ xử lý.”

Trần Vọng quét mắt nhìn vòng người chung quanh, ánh mắt ẩn chứa vài phần cảnh cáo, nhân cơ hội này gϊếŧ gà dọa khỉ, cảnh tỉnh những người nội tâm giao động, lãnh khốc vô tình nói: “Nếu đã là phản đồ, không cần lưu tình, trực tiếp xử tử.”

“Đúng vậy.”

Quý Vân Sơ thật cẩn thận bò xuống ngựa, liền nghe được xử trí của Trần Vọng, trong lòng âm thầm cảm thán thời đại này quả nhiên tàn khốc, sinh tử của một con người trực tiếp được xác định vì một lời nói của bề trên.

Nàng thở dài, trong lòng nghĩ quả nhiên về sau phải cố gắng hết sức lấy lòng Trần Vọng, chỉ có ôm lấy cái đùi to lớn nhất, về sau mới có thể sống tốt được.

Có lẽ do Quý Vân Sơ thở dài quá rõ ràng, Trần Vọng nghiêng đầu khó hiểu nhìn về phía nàng: “Như thế nào, xử trí của ta ngươi có ý kiến?”

Quý Vân Sơ nào dám có ý kiến, nàng vội lắc đầu xua tay, cười ha hả vuốt mông ngựa nói: “Không có không có, ta cảm thấy Đại vương cương trực công chính, thưởng phạt phân minh!”

“Nếu ngươi nói ta thưởng phạt phân minh, hiện tại phạt, vậy cũng nên thưởng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »