Chương 19: Đẩy Ngã Đại Vương

“Khụ.” Trần Vọng nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, ho khan một tiếng che giấu, hắn rất nhanh đã điều chỉnh lại thần sắc, mắng: “Cả đám ngu xuẩn các ngươi, nhàn nhã không có chuyện gì làm đúng không? Ngày mai huấn luyện tăng thêm bốn canh giờ.”

Lời này vừa ra, ở đây mọi người đều kêu lên ai oán, cũng không còn tâm tư đi quản chuyện Qúy Vân Sơ khinh bạc trại chủ bọn họ.

“Còn không mau cút đi?”

Nghe được thanh âm lạnh lùng của Trần Vọng, mọi người sợ hắn tức giận lại tăng thêm trừng phạt, vì thế vội vàng chạy trốn ra ngoài.

Thanh Thiên lưu luyến không muốn đi, bị Vân Thiên và Vũ Thiên kéo hai cánh tay ra bên ngoài.

Vừa bị kéo đi còn không ngừng kêu to: “Trại chủ, ngài nhất định phải bảo vệ tốt chính mình a!”

Trần Vọng:…… Đau đầu quá, hắn thật sự đánh cho một đám ngu ngốc này một trận.

“Ách, cái kia……” Quý Vân Sơ nhìn ba thiếu niên lớn lên giống nhau như đúc, nhịn không được tò mò hỏi: “Bọn họ là tam bào thai sao?”

Trần Vọng liếc xéo nàng một cái, mở miệng không mang theo một tia tình cảm: “Là ba tên ngốc.”

“Phốc.” Thật ra Quý Vân Sơ lại cảm thấy ba thiếu niên mười bốn lăm tuổi kia thật ngốc cũng thật đáng yêu, trong trại mấy người đều mang bộ dạng không quá thông minh giống nhau sao, là bởi vì thổ phỉ tứ chi phát triển đầu óc đơn giản sao?

“Cười cái gì, ngươi cũng là đồ ngốc.” Trần Vọng không lưu tình chút nào đánh gãy suy nghĩ miên man của Quý Vân Sơ.

Không hiểu sao lại bị mắng, Quý Vân Sơ dám phản bác sao? Không, nàng không dám, nàng chỉ dám kẹp chặt cái đuôi mới giữ được mạng nhỏ này.



Quý Vân Sơ lén lút đem cuốn sách nhỏ trên bàn nhét vào trong lòng ngực, sắc mặt thấp thỏm liếc Trần Vọng hỏi: “Đại vương, ngày mai chúng ta……”

“Sáng mai xuống núi, ngươi nếu dám chạy trốn bất cứ lúc nào ta cũng sẽ gϊếŧ ngươi.”

Quý Vân Sơ gật đầu như giã tỏi, hoàn toàn không thèm để ý đến lời đe dọa của Trần Vọng, nơi này trời xa đất lạ dù sao nàng cũng không tính toán chạy trốn. Được Trần Vọng khẳng định, Quý Vân Sơ nói một tiếng “Đại vương ngày mai gắp” liền vội vã chạy về phòng.

Trần Vọng nhìn thân ảnh Quý Vân Sơ rời đi, cho đến khi ngọn nến cháy hết phát ra tiếng tí tách, hắn mới hồi phục tinh thần, sau đó nhẹ giọng cười một tiếng: “Thực sự có ý tứ.”

Ngày hôm sau.

Quý Vân Sơ sảng khoái, ôm cuốn sách nhỏ bước lên xe ngựa của Trần Vọng, còn một bên cảm thán: “Xe ngựa này thật lớn, chúng ta ngồi xe ngựa xuống núi sao? Người cổ đại cũng rất biết hưởng thụ.”

Bên trong xe ngựa Trần Vọng đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được mấy lời của Quý Vân Sơ, Trần Vọng trợn mắt nhíu mày nhìn về phía nàng.

Quý Vân Sơ ngồi trong xe ngựa sờ chỗ này này nhìn chỗ kia, rất giống đồ quê mùa chưa hiểu việc đời, thấy Trần Vọng trợn mắt, tâm tình nàng cũng vui vẻ chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, Đại vương.”

“Cút đi.”

“Được rồi!” Quý Vân Sơ lưu loát mà ôm sách chui ra khỏi xe ngựa.

Quý Vân Sơ ngồi phía trước xe ngựa, tâm tình không bị Trần Vọng làm ảnh hưởng chút nào, cười hì hì cùng Tiểu Lục nói chuyện: “Tiểu lục ca, một đêm không gặp ngươi lại càng soái, kỹ thuật đánh ngựa của ngươi cũng thật lợi hại! Không hổ là ngươi!”



Tiểu Lục phớt lờ bộ dạng nịnh nọt của nàng, hết sức chuyên chú đánh ngựa xuống núi, tuy rằng không hiểu mới sáng sớm tinh mơ sắc mặt của Tiểu Lục lại đen xì như thế, nhưng chuyện nhỏ nhặt này hoàn toàn không thể ngăn cản tâm trạng vui vẻ của Qúy Vân Sơ.

Nhất thời nàng khen không khí cổ đại trong lành không bị ô nhiễm, chốc lát khen rừng rậm cây tươi tốt chưa bị chặt phá, chốc lát lại khen con sông trong vắt nhìn thấy đáy có cá bơi lội tung tăng, tóm lại nơi thâm sơn cùng cốc này đều có thể được nàng khen đến mỹ lệ.

Đi được nửa đường, Quý Vân Sơ mới chậm rãi dừng lại, nàng lười nhác mà dựa vào thùng xe sau lưng, ngắm nhìn phong cảnh núi non trùng điệp.

Tiểu Lục ngồi một bên nhẫn nại hồi hầu, rốt cuộc không nhịn được nữa, thấp giọng nói: “Tiểu tử thối, chuyện tối hôm qua ta đều đã biết, ta cảnh cáo ngươi, về sau ngươi còn dám bất kính với trại chủ, ta liền đánh chết ngươi!”

Nghe được lời này, Quý Vân Sơ tức khắc tinh thần tỉnh táo: “Ngươi ở đó nói hươu nói vượn cái gì, ta bất kính với Đại Vương lúc nào?”

“Ngươi đừng cố phủ nhận, tối hôm qua ngươi lợi dụng lúc ta không có ở đó làm chuyện bất kính với trại chủ, mấy trò ngươi muốn làm trong trại có ai không biết, nếu không phải bọn Thanh Thiên kịp thời đuổi tới, ta…… Ta thật sự không dám tưởng tượng!” Tiểu Lục tức giận bất bình.

Quý Vân Sơ:?

Vậy ngươi đừng nghĩ nữa.

Quý Vân Sơ thực sự không nói nên lời, chỉ giải thích: “Chúng ta thật sự thảo luận trồng trọt mà, chỉ là ta không cẩn thận bị ngã mà thôi.”

Tiểu Lục đầy vẻ không tin: “Lại trùng hợp ngã trúng vào người trại chủ như vậy sao?”

Quý Vân Sơ:…… Chính ngươi cũng nói, thật sự là trùng hợp.

“Tình cờ mã ngã tới hai lần sao?”