Chương 6: Hồi ức chung
Niềm vui rời rạc nhưng cụ thể thế này, đặc biệt là còn liên quan đến bản thân, giống như một bàn tay đang nhẹ nhàng gảy những sợi tơ đàn trong tim, Lộ Phi rung động…
Tân Thần đã quen biết Lộ Phi từ rất lâu.
Lộ Phi là đàn anh kháo trên của Tân Địch và Tân Thần, và cũng là một nhân vật nổi tiếng từ tiểu học cho đến trung học. Cha của anh không phải là nguyên nhân khiến anh được mọi người chú ý - dù sao trường họ học là trường trọng điểm của thành phố, ngoài việc thi đậu vào với thành tích xuất sắc ra, những đứa trẻ khác đa số đều có mối quan hệ hoặc gia đình có thế lực. Mà gia đình của Lộ Phibình thường, người biết cha anh cũng rất ít.
Thành tích của Lộ Phi xuất chúng thì không phải nói làm gì. Từ nhỏ anh đã bắt đầu học violin, đồng thời còn là quán quân nhóm thiếu niên về thi cờ tướng quốc tế trong tỉnh. Anh đẹp trai cao ráo và luôn nho nhã, nhất cử nhất động đều toát ra vẻ được giáo dục tử tế. Trong trường có quá nhiều những đứa trẻ có gia cảnh đặc biệt nên kiêu ngạo, có một học sinh như Lộ Phi tất nhiên là niềm tự hòa của các thầy cô.
Nhưng cậu bé ở độ tuổi ấy, hiếm khi chú ý đến một cô bé nhỏ hơn bốn tuổi, học dưới đến mấy lớp, cho dù cô bé ấy rất xinh đẹp.
Hai người chính thức quen nhau vào kỳ nghỉ hè năm Tân Thần mười bốn tuổi.
Khi Tân Thần học năm lớp sáu, ông bà nội lần lượt qua đời, còn công ty nhà nước mà Tân Khai Vũ làm việc lại không mấy khả quan, thế là ông đã từ chức và lên tàu đi làm ăn. Ông luôn là người đàn ông thông minh nhưng ham vui, không chịu an phận, có lúc kiếm được nhiều tiền nhưng cũng có lúc thua lỗ. Khi có tiền, Tân Khai Vũ là một trong những người dùng di động sớm nhất thành phố này, còn đưa con gái và cháu gái đi ăn một bữa thịnh soạn ở nhà hàng cao nhất, đi trung tâm thương mại mua sắm quần áo; lúc thiếu nợ, ngay cả tiền sinh hoạt phí Tân Khai Vũ cũng không có, phải nhờ anh trai mình lén lút tiếp tế.
Lại dưới sự sắp xếp của bác mà Tân Thân đã theo học tiếp một trong những trường trung học tốt nhất của thành phố cùng chị họ. Cô bắt đầu đeo chìa khóa trên cổ, thường xuyên ở nhà một mình. Đến kỳ nghỉ hè bác cô có ghé đến đưa cô về ở cùng Tần Địch để tránh việc cô không có ai chăm sóc, thường xuyên đi ăn uống qua loa ngày ba bữa ở những quán ăn nhỏ gần nhà.
Hai chị em luôn sống với nhau rất hòa thuận. Đặc biêTân Địch, bị bà mẹ Lý Hinh mẹ cô quản thúc rất nghiêm ngặt, tan học xong phải về nhà đúng giờ, ngoài Lộ Phi quen biết từ nhỏ ra thì không còn bạn bè nào thân thiết. Tính cách cô phóng khoáng, cũng rất yêu mếm Tân Thần, tình nguyện chia sẻ phòng, thức ăn vặt và xách vở cho cô em họ.
Năm ấy Lộ Phi tốt nghiệp trung học, thi đậu vào chuyên ngành tài chính quốc tế của một trường đại học nổi tiếng. Lúc đó cha anh được thăng tiến sĩ, làm việc trên tỉnh, Tân Khang Minh không còn là thư ký của ông, chuyển sang lãnh đạo một khu nào đó trong thành phố, đường sự nghiệp cũng khá thuận lợi.
Tân Địch khi ấy sắp lên lớp mười hai, cũng giống như những đứa trẻ được sinh ra trong hoàn cảnh đặc biệt, phải lao đầu vào học hành, thành tích môn toán không được tốt lắm. Tuy nhiên quyết định thi mỹ thuật từ lâu, nhưng để đỗ vào trường tốt thì điểm số các môn văn hóa cũng không thể kém được. Kỳ nghỉ ấy, Lộ Phi bạn cô đã đến nhà giúp cô ôn tập.
Có người gõ cửa thật mạnh. Lộ Phi ra mở, chỉ thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngực đứng trước cửa. Cô bé vác một chiếc ba lô to tướng, trán lấm tấm những giọt mồ hôi lấp lánh, tay trái đang cầm kem đút vào miệng, tay phải còn cầm một cây kem chua bóc giấy bọc. Thấy anh ra mở cửa, cô ngẩn người, cây kem quệt thành một đường trên khóe miệng. Đầu lưỡi hồng hồng của cô thè ra, liếm chút chocolate vừa dây ra đó rồi vòng qua anh để vào trong, đưa cây kem còn lại cho Tân Địch, “Địch Tử ăn nhanh đi, sắp chảy rồi, nóng quá”.
Tân Địch đang đau đầu với môn toán, ném bút đi rồi đón lấy cây kem và năn ngon lành. Tân Thần nhìn Lộ Phi, “Xin lỗi, Em không biết có anh ở đây, nếu không đã mua thêm một cây rồi”.
Lộ Phi đã nhìn thấy Tân Thần ở trường, cũng biết cô là em họ của Tân Địch, nhưng dù sao cũng học kém anh vài lớp nên trước kia chưa từng nói chuyện với nhau. Trong trường đâu đâu cũng có những cô bé nữ sinh hoạt bát sinh đẹp mong muốn anh được chú ý, nên anh cũng chẳng ấ tượng gì mấy với cô, “Cám ơn, tôi không ăn kem”.
Tân Thần bĩu môi, hẳn nhiên là thấy câu trả lời đó vô vị. Cô quay sang nói với Tân Địch: “Địch Tử, lát nữa em đến nhà sách để mua sách, chị đi cùng em được không? Lúc nãy có người theo dõi em”.
Tân Địch thấy mình đúng là phí hoài tuổi thiếu nữ mười bảy đẹp nhất chưa được con trai theo dõi bao giờ, thật quá mất mặt, “Tên con trai lớp nào thế? Em cứ bảo hắn cút đi là xong, theo cái gì mà theo!”.
Câu trả lời thô lỗ ấy khiến Lộ Phi cau mày, thế nhưng Tân Thần lại lắc đầu: “Không phải con trai, mà là phụ nữ, còn rất đẹp nữa. Em sợ là món nợ phong lưu mà bố em gây ra thôi”.
Câu nói ấy còn khiến Lộ Phi khó chịu hơn cả câu nói thô lỗ của Tân Địch. Nhưng Tân Thần không thèm nhìn anh, ngã ập xuống ghế sofa, lấy điện thoại gọi vào di động của Tân Khai Vũ, bắt đầu một đoạn đối thoại khiến Lộ Phi sững sờ hơn, “Bố, lần trước tờ báo con cắt xuống cho bố xem, bố đã xem chưa thế? Chính là bản tin về một người phụ nữ nào đó từ yêu sinh hận với tình nhân, lấy axit hủy diệt dung nhan của người yêu anh ta đó”.
Tân Khai Vũ cười lớn, “Xem rồi xem rồi. Ấn tượng sâu sắc. Phụ nữ hận thù thật đáng sợ! Thần Tử, con đừng làm chuyện ngốc nghếch như thế đấy chứ!”
“Còn dạy dỗ con à. Con đã bảo bố đừng bao giờ dây vào những loại người đó mà. Con sợ bị người ta tạt axit!”.
“Nói bậy! Bố là loại đàn ông ngu ngốc đó à?”.
“Chắc không phải. Nhưng hôm nay con về lấy quần áo, khi ra khỏi nhà thì cứ thấy có một người phụ nữ bám theo. Con đi cô ta cũng đi , con dừng cô ta cũng dừng. Lạ quá. Gần đây bố có đòi chia tay ai không?”
Tân Khai Vũ có vẻ cảnh giác, nghĩ ngợi rồi vẫn không dám chắc chắn lắm, “Thôi mấy hôm tới con đừng ra ngoài một mình, ở nhà bác đi. Hôm sau nữa bố về rồi”.
“Nhưng con còn chưa mua sách tham khảo nữa, chẳng lẽ phải trốn trong nhà mãi à?”. Tân Thần bĩu môi cáu kỉnh, “Bố, bố về nhanh nhanh đi, được không?”.
“Được, được, được. Bố sẽ cố về sớm. Được chưa? Thần Tử con không được chạy lung tung, phải cẩn thận đấy”.
Tân Địch đã quen với giọng điệu trò chuyện của hai bố con họ nên không ngạc nhiên, nhưng lại có hứng thú với nội dung họ nói - cô có một sự tò mò của con trẻ với đời sống riêng tư phong phú của chú mình - đợi Tân Thần cúp máy xong liền hỏi: “Tình nhân cũ của chú theo dõi em thật hả, Thần Tử?”.
“Chưa thấy bao giờ, em không quen”. Tân Thần nhún vai, tỏ vẻ thờ ờ, “Đợi bố em về là biết ngay ấy mà”.
“Chúng ta ra ngoài xem thế nào đi”. Cuộc sống của Tân Địch luôn sóng yên bể lặng, lần này quá tò mò nên làm sao ngồi yên được? “Bọn chị lấy ô che nắng, đi cách xa một tí, chắc không sao đâu”.
Lộ Phi hoàn toàn không tán thành thái độ tự kiếm chuyện phiền phức như thế, nhưng anh tự biết không thể ngăn cản được sự bồng bột của Tân Địch cũng không thể yên tâm để hai ngươi họ đốmặt với người phụ nữ được xem là tình nhân cũ và thứ axit chết người kia, đành theo chân hai cô gái ra ngoài.
Bên ngoài nắng chói chang. Trong khuôn viên khu nhà hàng cây hợp hoan đang đúng mùa hoa, chi chít những cánh hoa nửa đỏ nửa trắng xem kẽ, Tân Thần dừng chân, ngẩng lên nhìn, “Thơm thật! Có ngửi thấy không, Địch Tử”.
Nghe cô nói thế, Lộ Phi cũng chú ý, trong không khí quá thực có một mùi hương thanh khiết phảng phất. Nhưng Tân Địch hiện giờ chỉ có một lòng một dạ nghĩ đến người phụ nữ bí ẩn kia, lại thúc giục, “Có phải lần đầu thấy hoa đâu, nhanh lên! Có lẽ cô ta đã bỏ đi rồi”.
Ra khỏi khu nhà, không cần Tân Thần chỉ, Lộ Phi và Tân Địch cũng đã nhìn thấy. Một phụ nữ mặc váy liền đứng dưới bóng râm hàng cây bên kia đường, đang nhìn về phía họ một cách lộ liễu.
Tân Địch phân tích về hình dáng của cô ta trước rồi đúc kết: Đôi giày sandal thắt dây hơi cao gót màu trắng, chiếc váy liền màu vàng phủ lên đầu gối, chắc là bằng lụa thật, cắt cúp rất hợp với dáng người, tôn lên vóc dáng mảnh mai và làn da trắng muốt. Tuy nhiên đeo kính râm to nhưng cũng thấy cô ta rất xinh đẹp. Xem ra mắt nhìn người của chú cô không tầm thường tí nào.
Tân Thần chỉ thờ ờ nhìn thoáng qua một cái chứ không quan sát kỹ, rồi kéo tay Tân Địch ra hiệu bảo cô đi. Ba người họ cũng đến nhà sách. Còn người phụ nữ kia cứ bám sát phía sau.
Vòng qua một con đường khác nữa, Lộ Phi đoán Tân Thần đã không nhầm, người phụ nữ ấy thực sự đang theo dõi một cách trắng trợn. Anh không muốn cứ tiếp tục tình trạng này nữa, nên ra hiệu cho hai cô gái đứng cách xa xa rồi quay người lại đứng chờ. Người phụ nữ kia bước vội theo, gần như đụng trúng anh. Anh lạnh lùng quan sát, “Xin hỏi cô đi theo chúng tôi để làm gì
Cô ta sững sờ, rồi lập tức nhìn Tân Thần đứng sau lưng anh, Tân Địch vội gọi: “Lộ Phi, lùi lại phía sau”.
Lộ Phi không nhúc nhích. Người phụ nữ trước mặt mảnh mai yếu đuối, chỉ xách một chiếc túi da nhỏ màu trắng, hiển nhiên là không thể có axit như Tân Thần phán đoán. Ánh mắt cô ta xuyên qua Lộ Phi, nhìn thẳng vào Tân Thần.
“Tân Thần, tôi muốn nói chuyện với cháu”.
Tân Thần không ngạc nhiên khi cô ta gọi đúng tên mình, chỉ cười và lắc đầu, “Tôi không dính vào chuyện người lớn. Cô muốn nói gì thì đi mà nói với bố tôi. Ông đi công tác sắp về rồi. Sau này đừng theo tôi nữa”.
Người phụ nữ kia cau mày, “Tôi không muốn gặp bố cháu, Tân Thần”. Cô ta gỡ cặp kính xuống, mỉm cười với Tân Thần, “Tôi chỉ muốn gặp cháu”.
Tân Thần đang định nói Tân Địch đã kéo tay cô lại. Từ nhỏ cô đã học mỹ thuật, đã vẽ vô số những mẫu phác họa con người nên vô cùng nhạy cảm với những chi tiết dù rất nhỏ, vừa nhìn đã biết người phụ nữ đó khoảng hơn ba mươi tuổi, quả nhiên là một người đẹp khí chất phi phàm, quan trọng hơn là cô ta và Tân Thần có những nét rất giống nhau. Tổng thể lại mà nói thì màu mắt Tân Thần rất giống Tân Khai Vũ, đôi lông mày dài đậm khiến gương mặt thanh tú của cô có vẻ đẹp mạnh mẽ, nhưng cô và người phụ nữ dáng vẻ yêu kiều kia có những đường nét gương mặt và ánh mắt rất giống nhau. Quan trọng hơn nữa, khi hai người mỉm cười, vị trí lúm đồng tiền trên má trái y hệt nhau. Tân Địch cũng phải giật thót mình với khám phá đó.
“Cô là ai”. Lộ Phi lạnh lùng hỏi, “Không nói rõ thì không ai trong chúng tôi nói chuyện gì với cô cả, mà sẽ báo cảnh sát”.
“Cô là mẹ cháu, Tân Thần”.
Không khí đột ngột lặng phắc. Lộ Phi và Tân Địch bàng hoàng, còn Tân Thần chỉ quan sát cô ta và giữ vẻ bình thản.
Tân Địch vốn không rõ về thân thế của Tân Thần. Thân phận đứa con không giá thú và bà mẹ xui xẻo của Tân Thần là chuyện cấm kỵ mà vợ chồng Tân Khai Minh không muốn kể cho ai biết. Nhưng Tân Địch chưa bao giờ thấy thím mình, cũng biết Tân Thần không thể sinh ra mà không có mẹ.
Cô lo em họ mình sẽ bị sốc nên vội bảo: “Dì à, xin dì và chú tôi xác nhận mọi chuyện đã rồi hãy nói sau. Không ai thích gặp một người lạ trên đường bảo là mẹ mình như thế này cả đâu”.
Người phụ nữ kia phớt lờ cô, chỉ nhìn Tân Thần, “Tân Thần, năm nay con mười bốn tuổi. Sinh nhật con là ngày hai mươi tư tháng một. Hôm con ra đời có một cơn mua tuyết nhỏ, nhiệt độ thấp. Lúc con ra đời nặng 3,1 kilogam. Nhóm máu của con là AB. Lòng bàn chân phải của con có một vết bớt màu đỏ. Bố con là Tân Khai Vũ. Năm nay có lẽ là ba mươi ba tuổi…”.
“Đủ rồi!”. Giọng nói lanh lảnh của Tân Thần cắt ngang. Tay cô vẫn nằm trong tay Tân Địch. Tân Địch cảm nhận được cô đang nắm chặt lấy tay mình. Lòng bàn tay hai người đều nhơm nhớp mồ hôi nhưng vẫn cố chấp không chịu buông ra. “Bà muốn làm gì? Diễn phim truyền hình nhận mẹ trên đường à?”.
“Mẹ chỉ không nỡ bỏ con, muốn gặp con. Tân Thần, hãy hiểu cho mẹ”.
“Cứ đợi bố tôi về rồi hãy nói. Bà đã bỏ tôi mười bốn năm rồi, đợi thêm mấy hôm nữa cũng chẳng sao”.
“Nhưng mẹ đã không còn nhiều thời gian nữa. Mẹ đến đây ba ngày mới tìm ra chỗ con ở, lại đợi suốt hai ngày, đã tuyệt vọng rồi thì hôm nay thấy con về nhà. Tối nay mẹ phải rời đây và đi Bắc Kinh, sau đó đến Áo, chắc sẽ không quay lại nữa”. Người phụ nữ nói thẳng với Tân Thần, “Đi với mẹ một lúc thôi. Mẹ sẽ không làm hại con đâu”.
“Nói vậy thì, là cố ý đến chia tay với tôi hả?”. Tân Thần cười. Tiếng cười của cô lanh lảnh như tiếng chuông ngân, nụ cười toát lên vẻ đẹp và sáng rỡ dưới ánh nắng, “Vậy thì không cần. Nếu đã sắp đi rồi thì đừng để lại dấu vết gì. Để mọi người quyến luyến mình, chẳng ý nghĩ gì”.
“Con đang trách mẹ, hay không tin mẹ? Tân Thần, mẹ có nỗi khổ bất đắc dĩ…”.
“Tôi tin bà. Nhận một đứa con gái lớn xác như tôi cũng chẳng ích gì. Tôi cũng không trách bà. Nhưng xin lỗi, cái từ ‘mẹ’ này chẳng có ý nghũa gì với tôi hết. Nếu mười bốn năm trước không có mẹ, tôi đã sống rất tốt, thì tôi nghĩ sau này như thế cũng được”. Cô lại bóp mạnh tay Tân Địch, “Chúng ta đi thôi, Địch Tử”.
Tân Thần đi thẳng vào nhà sách, không quay đầu lại, nhưng lại lật những quyển manga trước, hết quyển này đến quyển khác, cầm lên xem sơ qua rồi lại đặt xuống. Lộ Phi ra hiệu cho Tân Địch. Cô đàng nói: “Thần Tử, sách tham khảo em cần mua là gì?”.
Tân Thần ngước lên nhìn vẻ hoang mang, gương mặt nhăn nhó chẳng chút biểu cảm, đôi mắt linh hoạt cũng có vẻ đờ đẫn, “Sách tham khảo? Ồ em tìm thử”.
Hai người họ chỉ thấy cô chậm rãi lướt dọc những kệ sách như mộng du, ngón tay lướt trên những gáy sách, nhưng không hề dừng lại.
Tân Địch không chịu nổi nữa, bước đến nắm tay cô, “Thần Tử, nói tên sách đi, chị tìm giúp em”.
Tân Địch tìm thấy sách em mình cần một cách nhanh chóng, sau đó dè dặt hỏi: “Muốn xem sách khác nữa không? Chị mua cho”.
Cô lắc đầu: “Về nhà thôi”.
Ba người quay về đường cũ. Người phụ nữa kia vẫn đứng dưới bóng cây gương mặt đeo cặp kính răm không nhĩn rõ cảm xúc, còn Tân Thần vẫn nhìn thẳng và đi lướt qua mặt cô ta.
Về nhà rồi cô định vào phòng, bỗng dừng bước quay lại, nhìn họ và nói khẽ nhưng rất kiên quyết: “Đừng nói với bất cứ ai về chuyện này, được không?”.
Giờ phút ấy, gương mặt cô không còn vẻ non nớt trẻ thơ, đôi mắt sâu thẳm như mặt nước hồ. Lộ Phi và Tân Địch lặng lẽ gật đầu. Lộ Phi tất nhiên sẽ không nói, còn Tân Địch thậm chí với cả cha mẹ mình cũng không nhắc đến nửa tiếng.
Cho đến khi Lộ Phi giảng bài xong cho Tân Địch, Tân Thần cũng không ra khỏi phòng ngủ. Họ trao đổi nhau bằng ánh mắt, đều có cảm giác lo buồn bất lực. Hai đứa trẻ trong một gia đình bình thường, đối diện với sự xuất hiện đột ngột cu một và mẹ đã mất tích mười bốn năm, hoàn toàn không biết phải làm sao để an ủi cô gái bé nhỏ trong phòng ngủ kia.
Lộ Phi ra khỏi nhà Tân Địch, bất giác lại nhìn hai hàng cây hợp hoan đó. Anh thích phủ dung, hoa mai, còn loài hoa xinh đẹp này không phải sở thích của anh. Nhưng ngửi mùi hương hoa phẩng phất trong không trung và nhìn hàng cây nở bung những cánh hoa dưới ánh nắng, anh không thể không thừa nhận rằng nó rất đẹp.
Anh ra khỏ khu nhà. Người phụ nữa xa lạ ấy vẫn còn đứng bên kia đường. Anh ngần ngừ một lúc rồi tiến đến, nhất thời không biết phải xưng hô với người phụ nữ theo vai vế chỉ phải gọi là “dì”, nhưng nhìn có vẻ rất trẻ, đến nỗi chỉ có thể xem là một người chị lớn này như thế nào: “Xin cô đừng đứng ở đây nữa. Như vậy rất khó xử cho Tân Thần. Cho dù là ra nước ngoài rồi, sau này cũng vẫn có cách liên hộ với cô ấy. Bỗng dưng nhận nhau như thế này rồi lại bảo sẽ ra nhau mãi mã, cô bảo cô ấy làm sao chấp nhận được?”.
Cô ta gật đầu, “Cô biết chuyện này rất đường đột, có lẽ còn không tốt cho Tân Thần. Nhưng cô không kiềm chế được ý muốn này của mình. Cô sắp đi rồi, nhưng bỗng không còn sức lực nữa. Cứ nghĩ đến phải đi Bắc Kinh, rồi đi châu Âu, một đoạn đường dài đằng đẵng đang chờ đợi mình, thật sự là có chút tuyệt vọng. Cháu là bạn của Tân Thần phải không?”.
Cô ta nói bằng tiếng phổ thông mềm mại dịu dàng, tốc độ và giọng nói lại khá giống với Tân Thần khiến Lộ Phi cảm thấy ngạc nhiên trước sức mạnh của di truyền, “Cháu là bạn của Tân Địch, chị họ cô ấy, đương nhiên cũng có thể xem là bạn của cô ấy”.
“Giúp cô một việc được không?”. Cô ta mở chiếc túi xách trắng, lấy ra một phong thư, “Bên trong là địa chỉ định cư của cô ở Áo. Nếu ngày nào đó Tân Thần chịu liên lạc với cô thì hãy đưa cho nó. Bảo với nó rằng, cho dù cô có chuyển nhà cũng sẽ nhờ người ta gửi cho
Lộ Phi ngần ngại. Cô ta nhìn anh bằng ánh mắt van nài, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nỗi buồn thương đã khiến anh xúc động. Anh nhận lấy phong thư, “Trước mắt thì chắc Tân Thần không nhận đâu. Cháu sẽ tìm thời cơ thích hợp để đưa cho cô ấy. Nhưng những chuyện khác thì cháu không dám hứa”.
“Cô sẽ không trái ý Tân Thần mà làm phiền nó đâu. Nhưng nếu có ngày nào đó, nó cũng giống cô, có ý nghĩ muốn tìm hiểu với người có quan hệ huyết thống với mình, thế thì cô sẽ đợ, ở bên kia”.
Sau khi Lộ Phi thân quen với Tân Thần và biết thân thế của cô rồi thì cũng từng khuyên cô, nhưng câu trả lời vẫn là cái lắc đầu, từ chối nói đến người phụ nữ vội vã đến rồi vội vã đi trong chiều hôm ấy, càng không nhận phong thư kia.
Thế là, phong thư màu trắng ấy đến nay chưa được mở, vẫn do Lộ Phi giữ. Anh mang phong thư ấy chuyển đến sống tại các thành phố lớn như San Francisco, New York, Bắc Kinh… luôn ép nó vào trong một tập tài liệu.
Kỳ nghỉ hè năm ấy. Tân Thần dường như không gặp phải tình huống lạ kỳ nào nữa. Cô vẫn làm bài tập, đeo tai nghe nhạc, trong walkman là những bài hát thịnh hành ở Đài Loan và Hông Kông, xem tivi, đọc những quyển tạp chí thời trang mà Tân Địch lén mẹ mua về nhà, thỉnh thoảng làm người mẫu cho Tân Địch để cô thực hành vẽ phác họa, hoặc vẽ theo, không nhận ra có điểm bất thường.
Mùa hè đã trôi qua hơn nửa, Lộ Phi vẫn kiên trì tuần nào cũng đến dạy thêm cho Tân Địch. Thỉnh thoảng anh cũng giảng bài cho Tân Thần, nhưng Tân Thần còn tỏ ra thờ ờ với chuyện học hành hơn Tân Địch, mà lại hay lý sự cùn, “Em biết như vậy là được rồi, hà tất phải biết tại sao lại như vậy chứ
Khi hai chị em rảnh rỗi thường vẽ tranh để tiêu khiến, nhưng Tân Địch vẽ những mẫu thiết kế của mình. Cô xin Lộ Thị là chị của Lộ Phi đang du học ở Anh giúp cô mua một bộ sách dạy cách vẽ thời trang nguyên bản bằng tiếng Anh, giấu dưới đống sách tham khảo trong phòng ngủ của mình, khi rảnh lại lôi ra để học, những từ tiếng Anh không biết thì tra từ điển hoặc hỏi Lộ Phi. Lộ Phi vừa dịch cho cô vừa thở dài, “Nếu em chịu quan tâm đến học toán được ba phần thế này thôi thì thảnh tích ít nhất cũng có thể tăng thêm bốn mươi phần trăm rồi”.
Tân Địch không mảy may đếm xỉa đến lời khuyên của anh. Cô chỉ nói với Lộ Phi ý muốn của mình là học ngành thiết kế thời trang và dặn anh đừng nói ai biết, “Bố em chắc cũng sẽ đồng ý, nhiều nhất chỉ kinh ngạc rồi thôi. Nhưng mẹ em mà nghe thấy chắc sẽ điên lên mấy. Bà một lòng một dạ muốn em vẽ những chim muông hoa lá, thiếu nữ cài trâm, hoặc vẽ trang sơn dầu cũng được, tóm lại là phải cao quý”.
Lộ Phi nhìn Tân Thần đang mãi miết vẽ nhân vật hoạt hình một cách vui vẻ thủ thỉ đành thừa nhận. Tân Địch ít nhiều cũng đang cố gắng vì lý tưởng, còn cái mà Tân Thần muốn chắc chỉ là để chơi vui thôi. Tân Địch hoàn toàn không yêu cầu ngiêm khắc gì ở Tân Thần, nhìn những bức hoạt hình trẻ con cô vẽ lại đắc ý khen ngợi: “Nhìn kìa, chị vừa chỉ dẫn là em đã vẽ đâu ra đấy rồi. Người nhà chúng ta đúng là có gene hội họa”.
Tân Thần cười rất vô tư, Lộ Phi gần như cho rằng, thiếu nữ rất đơn giản và dễ vui vẻ, không có tâm sự nào.
Cho đến lần đầu anh nhìn thấy cô rơi vào tình trạng bị bóng đè.
Chiều hôm đó, Tân Địch nhận được một cuộc điện thoại gấp từ thầy dạy mỹ thuật, phải đến nhà ông để lấy một bộ đề thi. Lộ Phi ngồi một mình trong thư phòng để đc sách, lúc ra ngoài rót nước thì phát hiện tivi vẫn mở, còn Tân Thần đã ngủ thiếp đi trên ghết sofa.
Máy nước đặt một bên ghế. Anh lấy ly thủy tinh đựng nước, thấy Tân Thần hai tay khoát trước ngực, chân phải đặt trước tay vịn. Chân cô rất đẹp trắng và thon thả, móng chân màu hồng như vỏ sò, năm móng chân tròn trịa, lòn bàn chân có một vết bớt đỏ rực rỡ, khiến anh nhớ đến những lời mà người phụ nữ tự nhận là mẹ cô đã nói hôm ấy.
Lộ Phi cũng cảm thấy sững sờ vì mình đã chú ý đến chi tiết đó và cảm xúc đột ngột ập đến, anh vội vàng uống hết hơn nửa ly nước, lấy điều khiển bấm tắt tivi rồi định về phòng, nhưng lúc đó anh lại thấy Tân Thần mở mắt, nhìn lên trần nhà một cách đờ đẫn vô hồn, vẻ mặt hoang mang và đau khổ.
Anh khinh ngạc hỏi: “Sao thế, Tân Thần?”.
Tân Thần không trả lời. Nhưng gương mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi, hơi mép mó, đồng từ mắt căng to, mặt tái nhợt không chút sắc máu, hoàn toàn không guống vè khỏe mạnh thường ngày, dường như cô đang vận hết sức lực để chống cự, nhưng không thể thoát khỏi gánh nặng vô hình nào đó vậy.
Lộ Phi khiếp hãi, quỳ xuống bên ghế sofa, do dự đưa một tay ra để nắm tay cô, cảm giác cô đang run lên bần bật và tay cô lạnh ngắt. Dáng vẻ ấy rõ ràng là một đứa trẻ đang ở trong nỗi hoảng sợ tột cùng.
Anh hơi ngần ngại, nhưng vẫn dang tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy, khẽ vỗ vào lưng cô. Cô bỗng thả lòng người, đôi mắt dần dần hồi phục lại vẻ bình thường, đưa hai tay ra ôm lấy anh và vùi đầu vào vai anh, mồ hôi lạnh tủa ra thấm ướt cả áo pull của anh. Một lúc sau, anh cảm nhận cơ thể căng cứng của cô đã thả lỏng.
Anh đặt cô trở lại vào ghế, vẫn nắm tay một bày tay cô, khẽ hỏi: “Không thoải mãi à? Hay là anh đưa em đến bệnh viện nhé”.
“Không, em chỉ… hình như gặp ác mộng. Sau đó tỉnh dậy, phát hiện mình không thở nổi, toàn thân không chỗ nào nhúc nhích được”.
Cô đưa tay lên che mắt, nói rất khẽ, “Em không biết tại sao lại thế. Nhưng một lát nữa sẽ chắc ổn thôi”.
“Trước kia có từng bị như thế này không?”.
Cô lắc đầu, “Gần đây mới bị. Hôm đó cũng thế. Nằm trên giường, bác gái gọi em bên ngoài, rõ ràng em đã tỉnh rồi, nhìn thấy được và cũng nghe thấy rất rõ, em muốn trả lời nhưng không thể nói được”.
Hôm ấy bà Lý Hinh thấy cô không trả lời lên vào trong, nhìn thấy cô mở mắt nằm trên giường, vẻ mặt kỳ quặc thì bỗng nhiên thấy khó chịu, “Gọi cháu mà sao không đáp lại tiếng nào? Phép lịch sự cơ bản cũng không biết. Ra ngoài ăn cơm đi”. Tân Thần không thể nào giải thích được, đành đợi đến khi nhúc nhích lại được mới lau mồ hôi thở dài.
“Nằm mơ thấy gì? Có lẽ nói ra sẽ không sao”.
“Không nói nữa. Có lúc hình như đang chạy, cả con đường không nhìn thấy cuối đường ở đâu cả, không biết nó dẫn đi đâu; có lúc hình như lại quay qua lại quay lại trong một đoạn hành lang tối om, không thể nhìn ra nhà mình. Cô bịt mắt, nước mắt tịn ra từ những ngón tay, bắt đầu nghẹn ngào, “Em sợ, thật sự rất sợ”.
Bàn tay bé nhỏ của cô vẫn run rẩy trong lòng bàn tay anh. Anh nắm chặt lấy khẽ nói” “Đừng sợ, không sao đâu, chỉ là một giấc mơ thôi”.
“Nhưng cứ thế mãi, giống như là thật vậy”. Giọng nói cô tỏ vẻ khổ sở vô cùng. Anh đưa tay khẽ lau giọt nước mắt đang từ khóe mắt lan xuống tai cô, rồi rút khăn giấy đưa cho cô. Cô đón lấy rồi lau bừa lên mắt.
Anh quỳ bên ghế, cho đến khi cô bình tĩnh lại mới đứng lên: “Ngày mai nhờ dì Lý đưa em đến khám bác sĩ đi”.
Tân Thần lấy khăn giấy chùi khóe mắt, lắc đầu bảo, “Gặp ác mộng mà đi khám bác sĩ ư? Khoa trương quá. Có lẽ như anh nói, kể ra rồi sẽ không sao nữa”.
Cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ hoạt bát thường ngày. Khi Tân Địch về rồi, hai chị em vẫn nói cười như cũ. Và cô vẫn tỏ ra như không hề gì xảy ra.
Một hôm Lộ Phi vào nhà thì gặp Tân Thần đi ra. Cô ngước lên, nheo mắt nhìn bầu trời một lúc trước, su đó chạy đến dưới gốc hợp hoan, ôm lấy cành cây và rung thật mạnh. Mùa hoa vừa qua, dưới gốc cây lá đã rơi đầy. Bị rung lắc như thế, những cánh hoa đang rũ xuống trên cây rơi xuống lả tả, rụng đầy trên người cô.
Cảnh ấy khiến Lộ Phi ngắm đến ngẩn ngơ.
Tân Thần buông tay, vẫn thích thú ngửa đầu lên nhìn cây, sau đó hất đầu chạy ra ngoài thì đâm vào người Lộ Phi. Lộ Phi giữ cô lại, giúp cô gỡ những cánh hoa vương trên tóc xuống, “Anh cứ thắc mắc sao hoa này rụng nhanh đến thế”.
Cô thè lưỡi, “Em chẳng làm gì cả”.
“Đúng là em không trèo tường khoét vách trèo cây phá tổ chim thật”.
Tân Thần không ngờ Lộ Phi lại nói đừa với mình nên cười hi hi.
“Gần đây còn gặp ác mộng không?”.
Nụ cười của cô thoắt nhiên biến mất, lộ ra vẻ lo âu trẻ con, do dự một lúc rồi thì thào: “Bố em nói không sao, chỉ là mơ mà thôi. Nhưng bạn em bảo đã hỏi bà nội bạn ấy, đó là bóng đè, có lẽ đã có quỷ bám theo em thật”.
“Bậy bạ! Ma quỷ ở đâu ra!”. Lộ Phi khẽ trách móc, “Cứ quy kết những thứ mình không biết cho ma quỷ thần thánh, vừa không khoa học lại chẳng có ý nghĩa gì”.
Cô lại thè lưỡi ra vẻ bài lên lớp đó, “Cảm ơn đáp án tiêu chuẩn của anh”.
“Anh đưa em đi khám bác sĩ vậy. Đáp án của bác sĩ còn uy quyền hơn anh nhiều”.
“Không. Em ghét vào bệnh viện, ghét ngửi mùi thuốc. Ngày mai trường lại bắt đầu học thêm. Kỳ nghỉ sắp hết rồi. Bây giờ có người hẹn em đi xem phim. Em đi đây, tạm biệt”.
Cô nhanh nhẹn chạy ra khỏi khu nhà, những cánh hoa cứ rơi xuống…người cô. Lộ Phi nhìn theo bóng dáng ấy, không kìm được mà bật
Tân Địch cũng oán thán vì kỳ nghỉ kết thúc sớm quá. Cô và Tân Thần sắp bước vào kỳ thi tốt nghiệp rồi. Trung học trọng điểm quản quá nghiêm trước nay quy định lớp tốt nghiệp phải kết thúc kỳ nghỉ sớm để bắt đầu đi học. Cô vừa vẽ phác họa vừa than phiền, “Chế độ giáo dục kiểu chăn vịt thế này đúng là không hợp lý, biến học sinh thành người máy cả rồi”.
Lộ Phi đừng sau lưng cô, thấy cô vẽ vẫn là Tân Thần được mệnh danh là “người mẫu ngự dụng”: Gương mặt nghiêng nghiêng tròn trĩnh tươi tắn, tóc buộc thành một dải nho nhỏ, mày đạm mi dài, đôi mắt to nhìn lên trên, nụ cười nhẹ nhàng tinh nghịch, lúm đồng tiền bên má trái thoáng ẩn hiện, tươi sáng đến nỗi không chút ưu phiền, đường cong ở khóe môi hoàn hảo như một cây cung nhỏ, đầy ắp sự ngọt ngào.
Anh không kìm được lắc đầu, tán thưởng, “Tiểu Địch, em không làm họa sĩ thật đáng tiếc”.
Tân Địch cười, “Em đã quyết định rồi. Không được dụ dỗ, làm lung lay ý chí của em nữa”.
“Vậy Tiểu Thần thì sao, trưởng thành rồi cô ấy muốn làm gì?”. Lộ Phi không biết tại sao mình lại hỏi đến cô.
“Nó bảo muốn đi du lịch thế giới, bốn bể là nhà, lanh thang đến những nơi thật xa”. Tân Địch cười to, tỏ ra không xem những lời trẻ con của cô em họ là thật. Cô lùi lại một bước ngắm nghía bức vẻ trên giá, “Cũng xem như bức này đã nắm được cái thần một tí rồi. Con bé này không ngồi yên, khó vẽ quá”.
Lộ Phi nhớ đến cánh tay Tân Thần rung lắc cánh hoa hợp hoan này, cũng cười. “Đúng là khó vẽ. Chẳng những không ngồi yên, rõ ràng cô ấy là thiếu nữ mà xương tủy lại toát ra vẻ tinh ranh, tinh lực dồi dào, có phần bt định, thực sự là khó nắm bắt”.
Tâm Địch kinh ngạc, “Hê, Lộ Phi, những gì anh nói cũng đúng là điều em nghĩ, nhưng em không biết diễn đạt được”.
Lộ Phi trầm ngâm nhìn bức vẽ. Một đứa trẻ hoạt bát như thế mà lại bị con bóng đè hành hạ, rồi che giấu rất khéo, thực sự không thể hiểu nổi.
Đến trước hôm vào học lại. Tân Thần dọn dẹp đồ đạc của mình, chuẩn bị về nhà. Hôm đó Lộ Phi cũng đến, hai người cùng đi với nhau. Lộ Phi thấy Tân Thần chuẩn bị về nhà mình với vẻ uể oải thì bỗng thấy xúc động, “Hôm nay có chuyện gì không?”.
Tân Thần lắc đầu. Lộ Phi đưa tay đón lấy ba lô đựng quần áo của cô, “Đi, anh đưa em đến một nơi”.
Tân Thần nhìn anh vẻ kỳ lạ, “Đi đâu?”. Có rất nhiều cậu con trai hoặc nhát nhát hoặc to gan đường đột đòi cô hẹn hò với họ, nhưng cô chưa bao giờ cho rằng Lộ Phi cũng là một trong số đó.
Lộ phi mặc áo sơ mi trắng, cao ráo đứng trước mặt cô. Ánh nắng nhiều lên khiến mái tóc đen nhánh của anh thấp thoáng những đốm sáng lấp lánh. Ánh mắt anh rất sáng và sâu thẳm, đang dịu dàng nhìn cô như ẩn giấu nụ cười: “Đến nơi là biết, không dám đi à?”.
Chẳng có gì là Tân Thần không dám cả, cô nghiêng đầu, “Đi thôi”.
Không ngờ Lộ Phi lại vẫy taxi đưa thẳng cô đến bệnh viện trung tâm lớn nhất thành phố. Cô dẩu môi, định quay lưng bỏ đi.
Lộ Phi nhanh tay nhanh mắt, chụp lấy tay cô không cho cô chạy, “Cậu anh là chủ nhiệm khoa nội thần kinh ở đây, để cậu anh khám cho em”.
Cô rút tay về, “Này, chỉ là gặp ác mộng thôi mà, không đáng sợ như bệnh thần kinh chứ?”.
Lộh Phi buồn cười quá, “Chẳn có kiến thức gì hết. Làm gì có cách nói ‘bệnh thần kinh’ đâu, chỉ có bệnh tinh thần và chứng thần kinh. Hơn nũa khoa nộ thần kinh và bệnh tinh thần là hai chuyện khác nhau”.
Cô lặng thinh, cũng không bỏ đi nữa.
“Chắc không cần tiêm hoặc uống thuốc gì đâu”. Lộ Phi nhìn cô có vẻ đau đầu, “Này, em có còn là trẻ con đâu, đừng thế chứ. Chẳng lẽ em muốn cơn ác mộng này bám lấy em mãi à?”.
Tay cô lặng im trong tay anh. Ngẩn ra một lúc rồi cô thỏa hiệp, theo anh vào trong bện viện.
Tạ Tư Tế cậu của Lộ Phi gần bốn mươi tuổi, mặc áo blouse trắng, đeo cặp kính không gọng, toát lên vẻ uyên bác hòa nhã, có khí chất bác sĩ điển hình. Ông hỏi tường tận tình trạng của cô bé mà cháu ông dẫn đến. Đến khi hỏi cụ thể từ lúc nào đã gặp ác mộng thì Tân Thần cúi đầu, im lặng một lúc mới nói: “Bắt đầu từ tối hôm người phụ nữ ấy đến tìm cháu”.
Lộ Phi hồi tưởng lại rồi nói với cậu mình về khoảng thời gian đó. Lúc này anh mới biết, thì ra Tân Thần không phải vô tư vô cảm như vẻ bề ngoài cô thể hiện. Chuyến viếng thăm đột ngột của mẹ cô lại đèn nén và làm phiền cô bằng cáchquyết định vấn đề mình giữ phong thư ấy, chí ít hiện giờ không nên nhắc đến nó với cô.
Tạ Tư Tế bảo họ không cần quá lo lắng. Ông giải thích nguyên nhân của nó một cách bài bản: “Loại bóng đè này tên gọi là chúng tê liệt khi ngủ, do người mặc ngủ say mà não bị thiếu máu gây ra. Người mắc vừa tỉnh dạy sẽ bị thiếu máu, vận động và thị giác tê liệt trong mấy phút vẫn chưa kết thúc nên sẽ xuất hiện ảo giác tâm lý vật lộn để tỉnh dạy nhưng không thể nào tỉnh lại được. Vì mùa hè huyết quản người căng phồng lên khá nhiều, huyết áp thấp xuống, nên tỉ lệ phát sinh bệnh trong mùa hè cao hơn sơ với các mùa khác”.
“Có tránh được không ạ?”. Lộ Phi hỏi.
“Có lúc nó liên quan đến tư thế ngủ không đúng, gối đầu quá cao hơn phần tim bị đè xuống trong lúc ngủ, điều chỉnh những thứ đó sẽ tránh được bóng đè”.
Tân Thần lắc đầu, “Cháu đã thử rồi. Gần đây nằm ngay ngắn ngủ trên giường cũng bị thế”.
“Nếu loại trừ vấn đề về tư thế ngủ thì chắc là do tâm lý rồi. Thông thường khi áp lực lớn, mệt mỏi quá mức, nghỉ ngơi không điều độ, mất ngủ, lo lắng nhiều sẽ xuất hiện bóng đè nhiều hơn. Theo như tình trạng và tần suất mà cháu nói thì không nghiêm trọng lắm. Chỉ cần không phải do cơ địa thì không nguy hại đến sức khỏe, thư giãn tinh thần là được”.
Lộ Phi nghe nhắc đến những từ không nên dính dáng đến một cô bé ở độ tuổi này “áp lực, lo lắng” chỉ không tránh khỏi cảm giác lo âu, nhưng Tân Thần có vẻ rất vui, dường như có một lời giải thích khoa học như thế đã khiến cô yên tâm hơn, “Dù sao chỉ cần không phải quỷ đè lên người như người khác nói là được. Cháu không muốn tự mình diễn phim kinh dị đâu”.
Ra khỏi bệnh viện. Tân Thần chạy ngay sang đường bên kia, Lộ Phi chưa kịp phản ứng thì cô đã cầm hai que kem chạy về, đưa một que cho anh. Anh lắc đầu. Cô không nói năng gì mà nhét luôn vào miệng anh nên anh đành nhận lấy.
Trước nay Lộ Phi được dạy dỗ nghiêm khắc, bản thân anh cũng rất nghiêm khắc với mình. Đây là lần đầu tiên anh vừa đi đường vừa ăn thế này, mà lại là kem đâu trẻ con nữa, tự biết là chẳng ra sao cả. Nhưng nhìn Tân Thần đi phía trước vẫn ăn mặc kiểu mùa hè, áo pull trắng và quần jeans, sải đôi chân dài, những bước chân uể oải. Ánh nắng xuyên qua những tán lá chiếu xuống người cô. Quay đầu lại, khóe môi đã dính vệt chocolate, gương mặt rạng rỡ nụ cười. Lộ Phi bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ lạ lùng.
Cũng hôm ấy Lộ Phi đưa Tân Thần về nhà, lần đầu biết được hoàn cảnh sống của cô. Thật sự anh có vẻ không tin nổi, một Tân Thần bề ngoài tươi tắn xinh đẹp mà lại hàng ngày ra ra vào nơi này.
Xung quanh mọi thứ đều tạp nham, khắp nơi là dụng cụ xây dựng bày bừa lung tung. Quần áo giăng ngang dọc, có chiếc còn đang rỏ nước tí tách. Tuy bên ngoài trời rất sáng nhưng hàng lang nằm trong góc khuất nên tối om om. Anh theo sau Tân Thần loạng choạng lên lầu, thỉnh thoảng đụng vào đồ chất từng đống, đồng thời cảm thán: Chẳng trách khi Tân Thần bị bóng đè lại có tình tiết không tìm nổi đường ra trong hành lang u tối.
Tân Thần mở cửa, và Lộ Phi lại ngạc nhiên thêm lần nữa. Ngôi nhà nhỏ hai phòng, lộn xộn cũng không thua gì bên ngoài. Đồ vậy rất cũ kỹ, nhưng lại có một chiếc tivi màu rất lớn và mới tinh. Bậc thềm cửa bỏ đầy sandal, giầy da , giày thể thao cho đến những đôi giày đi bốn mùa đã bong da một cách bừa bộn. Trên chiếc ghế sofa màu tối cũng đặt đầy một đống quần áo đủ màu sắc, dày có mỏng có, đủ loại chất liệ
Tân Thần không quan tâm đến sự bừa bộn đó, tiện tay ném túi xuống, mở quạt treo rồi tiến đến mở cửa sổ thông gió, sau đó mở tivi, đẩy hết quần áo trên ghế sofa sang một bên rồi gọi Lộ Phi, “Ngồi đi. Lâu quá em không về nhà. Nhà chẳng có gì hết. Lúc nãy quên mua nước ngọt rồi”.
“Con gái như em, dọn dẹp nhà cửa một tí mất công lắm à?”.
“Em quét dọn thường xuyên mà”. Cô thản nhiên nói.
Nhà cửa quả thực không bẩn, nếu không người mắc chứng sạch sẽ như Lộ Phi đã bỏ chạy rồi, “Nhưng lộn xộn quá, đặt giày dép cho ngay ngắn, quần áo gấp lại hết rồi bỏ vào tủ thì sẽ gọn hơn nhiều”.
Tân Thần cau mày, tỏ vẻ anh - nhiều - lời - quá. Nhưng anh vẫn đưa cô đi khám bệnh, giải trừ tâm bệnh của cô, cô quyết định không giận dỗi gì với anh mà chỉ cấp tốc gấp quần áo lại. Cô làm rất nhaanh chóng gọn ghê, chẳng mấy chốc xếp xong quần áo và ôm hết vào phòng ngủ, sau đó ra ngoài nhìn anh, “Còn gì không vừa ý không?”.
Lộ Phi vẫn không hài lòng với tình cảnh nhà ngôi nhà này, nhưng gương mặt thiếu nữ mỉm cười vui vẻ trước mặt quả có sức lay động. Anh quyết định thôi để từ từ vậy, không làm mất hứng cô nữa.
Hai người ngồi trò chuyện trên ghế mầy ngoài ban công. Lúc ấy mùa hè đã gióng những hồi chuông cuối, không khí không còn nóng nực khó chịu nữa. Lúc chạng vạng đã có những ngọn gió nhẹ phớt qua. Đối diện vẫn là một khu nhà xám xịt ảm đạm, một đàn bồ câu đang bay lượn, thỉnh thoảng lướt qua tầm mắt hai người, có vẻ rất tự do tự tại.
Tân Thần vặn người, “Lại vào học rồi. Thầy cô cứ suốt ngày nhắc đến kỳ thi chuyển cấp, phiền phức quá! Thật không muốn đi học nữa”.
“Đợi anh rảnh rỗi sẽ đến dạy thêm cho em”.
Cô gật gù, nhưng có vẻ không hào hứng lắm.
“Vậy em muốn làm gì, chơi suốt ngày à?”.
“Nếu không phải vì sợ bác giận thì em đã chẳng muốn thi vào trường trung học này, học ở một trường bình thường khác cũng thế”. Tân Thần tỏ ra thản nhiên với sự không có chí khí của mình, “Nhưng em vẫn phải thi cho tốt, nếu không bác lại phải nhờ người quen, thậm chí nộp tiền cho em vào. Bác cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có chứng cưỡng bức này với em và Địch Tử là không tốt”.
Lộ Phi biết chứng cưỡng bức này là lời than vãn ngầm của Địch Tử dưới yêu cầu quá cao của cha mẹ cô, tất nhiên Tân Thần cũng tán thành tuyệt đối với chị họ mình. Nhưng anh không cho rằng đó là chứng cưỡng bức. Cuộc đời yêu cầu quá thấp và không có mục tiêu trong mắt anh là rất khó hiều. “Em không đặt ra cho mình một mục tiêu thì chẳng phải chỉ là sống cho qua ngày à?”
“Lại định dạy dỗ em rồi”. Tân Thần vẫn không tỏ vẻ cụt hứng về anh, “Con người quan trọng nhất là sống vui vẻ. Như anh chỉ chắc là tìm thấy thú vui trong học tập, nhưng em thì không. Nên đừng lấy tiêu chuẩn của anh ra để yêu cầu em”.
“Vậy thú vui của em là gì?”.
“Rất nhiều chứ. Mặc một bộ quần áo mới, ngủ một giấc không bị ai quấy nhiễu, nghe nhạc, xem phim, ngửi hương hoa, ăn kem chocolate, uống nước ngọt ướp lạnh, còn nữa…”. Cô quay lại, nhìn anh vẻ nghiêm túc, “Ngồi trò chuyện với anh thế này”.
Những niềm vui vụn vặt và cụ thể như thế, đặc biệt là còn liên quan đến anh, giống như một bàn tay đang gáy lên những sợi tơ đàn trong tim khiến Lộ Phi thấy rung động, những đạo lý mà anh định giảng giải cho cô nghe đã bị ném hết sang một bên.
Sở dĩ thân với Tân Địch, ngoài việc cha mẹ cô đã làm thư ký cho cha anh một thời gian rất dài, hai người đã quen nhau từ lâu, thì hầu hết là do hai gia đình gần gũi nhau, đều có cha mẹ là công chức, tính cách nghiêm khắc, được dạy dõ nghiêm ngặt, nói năng phải chừng mực, cử chỉ phải đoàng hoàng.
Anh luôn học theo cha mình một cách vô thức, hành động bình tĩnh xử lý mọi việc nghiêm ngặt, già dặn trước tuổi, luôn cảm thấy những tín hiệu bật đèn xanh của các nữ sinh trong trường là ấu trĩ, đều lịch sự nhưng kiên quyết từ chối không bao giờ muốn phát triển trên tình bạn với bất kỳ ai.
Còn Tân Thần nhỏ bé, Tân Thần không hè bị bó buộc, là người con gái đầu tiên là Lộ Phi ôm khi đã trưởng thành. Anh thậm chí còn chưa nhận ra thì cô đã bước vào trái tim anh bằng tư thế chạy sầm sập và gần như là lao thẳng vào.
Cô thẳng thắn nói mình vẫn luôn chú ý đến anh, bằng giọng điệu điển hình của một cô gái, “Lúc học tiểu học em đã thấy dáng vẻ anh đứng trên sân khấu kéo violin thật tuyệt”.
Lộ Phi mỉm cười.
“Nhưng anh cũng rất kiêu ngạo, rất thờ ơ với mọi người, rất hóm hỉnh”.
Lộ Phi thừa nhận, quả thực anh đã để lại ấn tượng này cho rất nhiều người.
“Nhưng thân nhau rồi, phát hiện ra anh không không quá trâu bò như lúc ban đầu em thấy”.
Lộ Phi chỉ biết lắc đầu.
“Sau này rảnh rồi kéo đàn cho em nghe, được không?”.
Lộ Phi gật đầu nhận lời.
“Anh ôm em khiến em rất yên tâm”’.
À, cái ôm đó. Tất nhiên anh nhớ, khi cơ thể nhỏ bé của cô nằm gọn trong tay anh, anh đã cảm thấy tiếc thương vô hạn.
Đêm xuống. Tân Thần cùng Lộ Phi xuống lầu, nằng nặc đòi dẫn anh một một quán ăn nhỏ mà bình thường anh không bao giờ vào để dùng cơm tối, “Em có thể thiếu ở đây, đợi bố em đi công tác vê rồi thanh toán một lượt”.
Ăn cơm xong, anh lại đưa cô lên lầu, dặn cô khóa chặt cửa. Anh lần mò xuống dưới, lần đầu nhớ ra, mình đã mười tám tuổi, sắp học đại học rồi, mà lại thích một cô bé mười bốn tuổi, như thế có phải là đặc biệt không
Chỉ là thích, không có gì to tát cả. Anh an ủi mình. Quay lại nhìn khu nhà cũ kỹ trong bóng đêm, nhớ đến nụ cười rạng rỡ như ánh nắng của cô, anh cũng mỉm cười trong bóng tối.