Chương 22: Đó không phải là phong cách của em
Người mà anh chờ đợi không phải là phong cảnh, sẽ không đứng tại chỗ chờ anh nhận ra đã bỏ qua rồi quay đầu nhìn lại, nhưng sau khi biết được sự mong đợi của bản thân thì người ấy đã không còn là phong cảnh của anh nữa rồi.
Sau gần hai tiếng bay, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Vu Gia Bá. Tân Thần lấy hành lý ra, Tân Khai Vũ đã đứng đợi sẵn bên ngoài. Sân bay chỉ cách thành phố ba kilomet, Tân Khai Vũ lái xe về đến nhà rất nhanh.
Từ khi lên đại học Tân Thần đã thường xuyên đến đây chơi khi được nghỉ lễ. Ban đầu Tân Khai Vũ thuê nhà, mở một công ty kinh doanh với bạn, lại mở đại lý siêu thị hàng tiêu dùng, tự mỉa mai mình chẳng khác gì một con buôn. Tân Thần nghe thế chỉ cười, khoác tay bố và nói: “Nghe nói những con buôn đi từ làng này sang làng khác đều là những nhân vật phong lưu nổi tiếng, cũng hợp với bố lắm”.
Tân Khai Vũ hỉ hả lắm, nhưng khi làm việc cũng nghiêm túc hơn nhiều so với khi còn ở quê. Khi công cuộc làm ăn dần đi vào quỹ đạo, ông đã mua một căn hộ chung cư cao tầng trong thành phố, nhưng sống vẫn rất xuề xòa, căn nhà chỉ được trang trí bày biện đơn giản.
Tân Thần theo bố vào xem, căn nhà chung cư đã được bài trí kỹ lưỡng, vật dụng gia đình, màn cửa, điện gia dụng được phối hợp rất hài hòa, ngăn nắp đâu vào đó. Cô không thể không cảm thán, có người phụ nữ chăm sóc bố cô, cuộc sống của ông xem ra khá hơn nhiều.
“Đi xem phòng con đi. Dì Bạch nói nếu có gì không thích thì cứ nói với dì”.
Phòng của Tân Thân hướng nam, ngập tràn ánh sáng, trong một góc phòng có máy tăng độ ẩm đang phun hơi nước, tường dán giấy phong cách điền viên, vật dụng thuần trắng viền vàng phối với màn cửa và tấm drap trải giường màu hồng, trên giường còn có thú nhồi bông, rất ngọt ngào rất thiếu nữ. Cô nhìn mà buồn cười. “Đẹp lắm. Cám ơn dì Bạch”.
“Bố đi làm trước. Tối nay đợi dì Bạch tan sở rồi về đón con cùng đi ăn. Buổi trưa…”
Tân Thần cắt ngang, “Bố, con đến đây nhiều lần rồi mà. Hôm nay sao bố khách sáo thế, con chỉ có thể đoán là bố cố ý không muốn cho con ở lại”.
Tân Khai Vũ cười ha hả, vò tóc con gái, “Nhìn sắc mặt con kìa, trắng bệch thế kia. Bây giờ nghỉ ngơi đã, không được phép vừa cất hành lý xong đã đi lung tung khắp nơi”.
Tân Thần cầm di động ngã nhào lên giường. Sau khi cô xuống máy bay, vừa mở máy đã nhận được tin nhắn của Lộ Phi nhưng cô chưa vội đọc ngay.
Trong phòng rất yên tĩnh, ánh nắng dần dần dịch chuyển đến ô cửa sổ phía nam, xuyên qua rèm cửa màu hồng chiếu vào khiến cả căn phòng đều ấm áp. Cô mở tin nhắn, thấy trên màn hình hiển thị: “Tiểu Thần, anh biết để lại địa chỉ cho em là cách làm mà em ghét nhất, nhưng anh sẽ luôn đợi em ở đây”. Bên dưới là số nhà ngôi biệt thự đó. Cô lặng lẽ buông máy, nhớ lại mùa hè năm mười bốn tuổi, người phụ nữ tự xưng là mẹ cô đã đột ngột xuất hiện, để lại địa chỉ nhờ Lộ Phi chuyển cho cô, mà cô đã từ chối không nhận; mùa hè bảy năm trước, khi Lộ Phi sắp đi, anh đã cố đến gặp cô, đưa cho cô mảnh giấy ghi địa chỉ email, cô không thèm xem đã xé nát tờ giấy. Thế nhưng bây giờ, cho dù cô có xóa tin nhắn đó ngay, thì số nhà cũng đã in vào đầu mất
Cô lúc nào cũng bó tay với trí nhớ của mình, đặc biệt là phần có liên quan đến Lộ Phi. Cô từng mong thời gian dần trôi sẽ mang đi tất cả, nhưng người ấy đã xuất hiện trở lại khi cô ngỡ rằng đã lãng quên, xông vào cuộc sống của cô, để lại những dấu vết mới từng chút một.
Cho dù cô đã bỏ đi mà không quay đầu lại, cũng không thể cắt đứt hẳn mối liên hệ với thành phố đó. Sự chờ đợi mà người đàn ông ấy nói với cô đã bắt đầu trói buộc cô rồi.
Hôn lễ của Tân Khai Vũ vô cùng đơn giản, thực ra không thể gọi là chính thức được. Hôm sau ông lái xe đưa bạn gái Bạch Hồng và con gái Tân Thần đến cục dân chính thành phố, lãnh giấy chứng nhận kết hôn. Nhân viên là một người phụ nữ trung niên, có lẽ lần đầu nhìn thấy con gái khoác tay bố là chú rể xuất hiện trong trường hợp này nên tỏ ra rất vui, sau khi đóng dấu, bà chính thức đưa giấy chứng nhận cho họ, “Chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc”.
Sau đó ba người cùng ăn cơm, xem như chúc mừng. Cô dâu Bạch Hồng là người bản địa, hoàn cảnh gia đình cũng khá, cha mẹ đều là giáo sư đại học đã về hưu, hoàn toàn không đồng ý với cô con gái là kế toán viên công chứng sau khi kén cá chọn canh mãi đến năm ba mươi ba tuổi, lại tìm ngay một người đàn ông tỉnh khác lớn hơn mười một tuổi, có một cô con gái đã trưởng thành, nhưng vẫn không thể ngăn được sự kiên định của Bạch Hồng, đành ngầm đồng ý.
Trong nhà hàng, Bạch Hồng nhắc là hôm sau rảnh rỗi, có thể đi dạo với Tân Thần.
Tân Khai Vũ cảm thấy buồn cười với kiểu nói chuyện như tiếp đãi khách khứa của vợ mình, “Không cần đâu, Thần Tử lúc còn đi học đã hay đến đây, thông thuộc Côn Minh lắm”.
Tân Thân cũng lắc đầu cười, “Cám ơn dì Bạch. Buổi chiều con định đi tàu cao tốc đến Lệ Giang ở vài ngày”.
Bạch Hồng ngẩn người, sắc mặt dần dần đỏ lên. Cô và Tân Khai Vũ gần đây đều bận, không có ý định đi xa hưởng tuần trăng mật, biết rõ cô gái chỉ nhỏ hơn mình bảy tám tuổi này rất tế nhị, không muốn cản trở đêm tân hôn của họ. Cô định mở lời nhưng thực sự quá khó nói, đành nhìn Tân Khai Vũ.
Tân Khai Vũ đã nói chuyện với con gái vào đêm trước, biết ý Tân Thần đã quyết, người khác không thay đổi được nên vỗ vỗ tay cô vẻ an ủi, “Nhân lúc chưa vào mùa cao điểm khách du lịch thì đến đó vài ngày cũng được”.
Tân Thần đến Côn Minh cũng khá nhiều, phong cảnh nổi tiếng ở tỉnh Vân Nam như Đại Lý, Tây Song Bản Na đã đi rồi, còn nhân kỳ nghỉ để tham gia đi xuyên eo biển Nộ Giang Hổ. Lúc cô học năm nhất đại học đã đến Lệ Giang và Ngọc Long Tuyết Sơn, hứng thú với dân tộc, quán bar, những thú tiêu khiển như ngồi phơi nắng… cũng có hạn, không mê đắm mảnh đất ấy như một số người khá giả khác. Theo danh tiếng mỗi lúc một vang xa của nơi này, du khách cũng ngày một nhiều, cô càng không có hứng thú nữa.
Cô chỉ quyết định nên tế nhị một chút, tránh không ở chung một ngôi nhà với bố và cô dâu mới của ông.
Cô ở thành phố cổ Lệ Giang một đêm, hôm sau chuyển đến Thúc Hà, đặt một phòng khách sạn giá cả phù hợp. Sau đó khi thời tiết trong xanh, cô đi bộ loanh quanh ở La Thị Hải, Văn Hải gần đó, khi đã mệt thì đi dạo trong thị trấn, ngắm các nghệ nhân đang dệt vải hoặc chế tác đồ bạc, nghe những ca sĩ hát trong quán bar, hoặc không thì ngồi ở hàng hiên đọc sách.
Nhưng cuộc sống thảnh thơi ấy đối với cô mà nói, không phải là một kiểu thư giãn, trái lại còn mang đến chút lo âu lạ lùng.
Tân Khai Vũ gọi điện đến, hỏi cô chơi đủ chưa. Cô cười, “Chán lắm rồi, nhưng con không muốn về làm kẻ quấy rối”.
“Con bé này, nói kiểu gì thế! Chẳng lẽ bây giờ không cần ở cạnh phụng dưỡng cha mẹ, mà lại thịnh hành mốt để chút không gian cho cha mẹ vui à?”.
“Bố, con thật sự không quen sống chung với hai người”. Tân Thần thực thà, “Bố không thấy là có cô con gái lớn như thế ở cạnh, muốn tình tứ lãng mạn gì cũng thấy ngại ngùng hay sao?”.
Tân Khai Vũ dở cười dở mếu, “Bố con không có thú vui cấp thấp như thế chứ”.
“Nhưng nếu không có thú vui cấp thấp như vậy thì cuộc sống vô nghĩa lắm!” Tân Thần vẫn giữ cách nói chuyện thẳng thừng không kiêng kỵ với bố cô.
(*) Nguyên văn: Truyền thuyết k lại thời Xuân Thu có Lai Tử, rất hiếu thuận, bảy mươi tuổi rồi có lúc vẫn mặc quần áo sặc sỡ, giả thành trẻ con để chọc cha mẹ cười vui. Về sau trở thành điển cố chỉ người con hiếu thuận với cha mẹ.
“Được rồi, con cũng chơi hơn mười ngày rồi, sắp đến kỳ nghỉ rồi đấy, sau đó du khách sẽ đông kinh khủng. Cho dù bố thích kiểu thú vui cấp thấp thì…”. Tân Khai Vũ ho một tiếng, cô nén cười, “Cũng hưởng thụ đủ rồi, về thôi”.
Bạch Hồng vừa cảm kích Tân Thần chu đáo lại vừa thấp thỏm không yên, sợ trong lòng Tân Thần vẫn có suy nghĩ gì đó. Cô thật sự có phần lúng túng, không biết phải chung sống như thế nào với cô con gái rất thân mật với bố mình, không giống tí nào với những ông bố và con gái khác, lại khách sáo gọi mình là dì, rất lịch sự lễ phép với mọi người nhưng rõ ràng là có khoảng cách. Sự căng thẳng của cô trở thành sự nhiệt tình chu đáo có phần quá đáng, khiến Tân Thần thực sự không thể nào có cảm giác như về nhà mình được.
Ban ngày chỉ còn mình Tân Thần ở nhà. Cứ cách vài ngày là cô lại ra ngoài đi dạo xung quanh, còn thì gần như không đi đâu cả. Duy trì mối liên lạc với những công ty quảng cáo mà trước kia cô có làm việc cho họ, thử nhận một công việc thiết kế đồ họa đơn giản, không còn bận rộn như trước, tiền lương cũng có hạn nhưng đủ để gϊếŧ thời gian.
Tân Khai Vũ thỉnh thoảng chỉ tiệc tùng với khách hàng, còn lại đều về nhà đúng giờ, sau khi ăn tối xong sẽ đi tản bộ cùng Bạch Hồng, sau đó ngồi trên ghế sofa xem ti vi.
Tân Thần nhận ra Bạch Hồng rõ ràng rất bám Tân Khai Vũ, nhìn thấy ông là mắt sáng rõ, có dáng vẻ của một cô bé si tình. Nhưng vì ngại có cô con gái riêng ở nhà nên cố làm ra vẻ đoan trang. Cô thấy buồn cười nên buổi tối cố gắng ở trong phòng mình không ra ngoài. Bạch Hồng lại thỉnh thoảng đến gõ cửa, đưa ít hoa quả hoặc rủ cô cùng ra ngoài đi dạo, xem ti vi.
Cô thì không phải không thích cả nhà tụ tập lại giải trí, cũng thừa nhận là cách sống đó có thể nói rất lành mạnh. Nhưng cô cảm thấy, mình chen vào giữa thì thực sự hơi vô duyên. Cô không thích ứng nổi với sự nhiệt tình của mẹ kế, càng không hợp được với ông bố có đời sống phong phú lại bỗng dưng trở thành người đàn ông của gia đình, ngồi trên ghế sofa xem những bộ phim mì ăn liền.
Cô cảm thấy có phần tiến thoái lưỡng nan. Ra ngoài thuê phòng thì tất nhiên bản thân sẽ tự do tự t hơn, nhưng lại khiến mẹ kế cảm thấy khó xử, mua nhà thì cô lại không thể quyết định dứt khoát sẽ nhốt đời mình mãi mãi ở nơi này.
Tân Khai Vũ cũng không thích ứng nổi. Ông không hiểu sao đứa con gái hoạt bát cùng ông lại sống một cách trầm tĩnh như thế.
Tân Thần chỉ cười trước câu hỏi của ông, “Mấy năm nay chỉ cần không đi đâu xa thì con đều sống như thế”.
Tân Khai Vũ có vẻ tức giận, “Con gái trẻ trung lại sống như thế đúng là có lỗi. Bố đưa con vào tu viện bao giờ?”.
“Chẳng lẽ bố muốn con say khướt mơ mộng cả ngày?”. Tân Thần vẫn cười.
“Ít nhất cũng phải có bạn trai”.
Nhắc đến bạn trai, Tân Thần đành khoát tay, “Bố bảo con đến thành phố xa lạ lại có bạn trai ngay, thế thì con phải đến hộp đến bắt chuyện làm quen với người ta à?”.
Tân Khai Vũ đành bó tay với cô.
Điều mà Tân Thần chưa nói là, cô chắc chắn sẽ không có bạn trai ở đây, cô đã quyết định không định cư lâu dài ở mảnh đất này.
Đối với một người đã sống lâu năm ở thành phố bốn mùa rõ ràng, vừa khổ vì giá lạnh mùa đông vừa khổ vì mùa hè nóng bức, khí hậu Côn Minh rất dễ chịu, không khí trong lành, hoa tươi lại rẻ lạ lùng. Thành phố đang được xây dựng, khắp nơi bị phá dỡ, tắc đường lại có phần giống quê hương cô.
Nhưng Tân Thần vừa không thích cảm giác ở cùng người khác, và cũng thực sự không có khao khát được định cư tại nơi này.
Trên một diễn đàn mà cô thường lên, cô nhìn thấy có người kêu gọi tập hợp đi du lịch Tây Bắc nên lập tức thấy động lòng. Xem kỹ tuyến đường thì không nén được sự kinh ngạc. Hành trình ấy dài đến mức hơi khó tin, bao gồm phải đi liên tục xuyên qua bốn con đường núi, xuyên qua Tam Giang, đi dọc Bính Trung Lạc, xuyên qua đoạn phía Bắc của Độc Long Giang, chuyển sang tuyến phía nam phía ngoài Mai Lý Tuyết Sơn, khe núi Nepal, hồ Lô Cô đến vịnh Aden, Đạo Thành, rồi dừng lại ít nhất một tuần ở đó. Người kêu gọi đã vẽ ra sơ đường đi, dự đoán phải mất khoảng bốn mươi ngày, đồng thời liệt kê ra những điểm tập trung dân cư của các dân tộc ít người, phần tinh hoa của Trà Mã Cổ Đạo, Nhân Mã Dịch Đạo.
Những tuyến đường đó nếu tách ra đều là những nơi cô muốn đi. Có người lại bỏ công sức ra để kết hợp chúng lại với nhau, khiến cô không thể không khâm phục. Nhưng cô chưa bao giờ đi dài ngày như thế nên thấy hơi do dự. Cô bắt đầu thu thập tài liệu trên mạng, tiến hành nghiên cứu kỹ hơn.
Di động bên cạnh reo vang, Lộ Phi gọi đến. Anh gần như tối nào cũng gọi đến vào giờ này, lần nào cũng hỏi cô đang ở đâu, làm gì. Cô cũng bất giác báo cáo hành tung của mình: “Đang nghe nhạc trong quán bar Thúc Hà”. “Nằm trên giường đọc sách”. “Tản bộ, tối nay nhiều sao quá”. “Mưa rồi, bỗng dưng thấy lạnh”. Anh cũng kể những việc mình đang làm: “Vừa ăn cơm với khách hàng xong, mới ra khỏi khách sạn”. “Công ty trang trí vừa cho anh xem bản thiết kế, cũng khá hài lòng”. “Bên này không nhìn thấy sao”. “Nhớ mặc thêm áo vào”…
Mỗi lần đặt máy xuống, cô đều có một cảm giác tự trào. Cô hiểu rõ tấm lòng của Lộ Phi. Nếu theo sự quyết liệt khi ra đi của cô thì chắc cô đã đổi số điện thoại, ngay cả cách liên lạc này cũng sẽ cắt đứt hoàn toàn. Cô thậm chí đã đứng trước một cửa hàng kinh doanh điện thoại nào đó, nghe nhân viên giới thiệu về đủ loại phí điện thoại, nhưng do dự một lúc rồi vẫn cất chứng minh nhân dân vào. Cô chỉ tự nhủ: Nếu mày đã không định ở lại đây thì hà tất phải phí công làm việc này để làm gì.
Thực ra mày không thể từ chối sự quan tâm hỏi han như thế, cô chỉ có thể tự kiểm điểm như vậy. Sống trong một thành phố xa lạ, thậm chí còn cô đơn hơn khi đi du lịch qua những vùng hoang vắng. Đặc biệt là cô lại sống không có phương hướng thì cảm giác cô độc càng nặng nề thêm.
Họ vẫn giữ sự quan tâm hỏi han nhau mỗi ngày.
Cô không thể không nghĩ rằng. Hình như đó đã trở thành cuộc đua về lòng kiên nhẫn giữa hai người. Lộ Phi tất nhiên luôn là một người vô cùng kiên nhẫn, còn cô thì chưa bao giờ nhẫn nại được lâu. Cứ giằng co thế này, cô thật sự không biết mình sẽ bất ngờ cự tuyệt tiếp tục như thế vào một ngày nào đó nữa.
Tân Thần gửi mẫu thiết kế logo đã hoàn thành xong cho công ty quảng cáo rồi vặn người một cái, ra ngoài rót ly nước. Nghe Bạch Hồng hỏi Tân Khai Vũ có dự định gì mùng một tháng mười sắp tới, cô mới sực tỉnh, cho dù yêu bố đến mức nào, chắc cô cũng không chịu nổi việc phải dính chặt với họ trải qua một kỳ nghỉ dài dằng dặc như thế.
Tân Khai Vũ bảo: “Hay là chúng ta lái xe tới Tây Song Bản Na chơi vài ngày? Anh nhờ Lão Ngô sắp xếp chỗ ở”.
Bạch Hồng vừa đồng ý thì Tân Thần đã cười nói: “Bố và dì Bạch đi đi. Con đã đăng ký tham gia du ngoạn rồi, chắc phải rời khỏi đây khoảng nửa tháng”.
Tân Khai Vũ biết sở thích của cô nên cũng không phản đối, chỉ dặn cô chú ý an toàn, giữ liên lạc với gia đình.
Về phòng ngủ, Tân Thần đăng ký tham gia trên diễn đàn, mấy ngày sau đó lấy những vật dụng đi dã ngoại đã được đóng gói gửi đến đây trước mang ra sắp xếp lại, sau đó đi mua thêm những trang bị khác. Hành trình cực kì dài này bao gồm miền sơn cốc khô cháy, Độc Long Giang khí hậu nhiệt đới mưa nhiều, và cả những vùng trắng xóa tuyết ở miền cao, những thứ cần mang theo rất nhiều. Tuy rằng một số đoạn đường sẽ nhờ người khuân vác hoặc thồ hàng, nhưng thời gian bản thân phải tự vác đồ đạc là rất dài, cần phải gọn nhẹ tối đa. Có một cô gái Thượng Hải nickname là Đào Đào đã đăng ký trước cô, nên đã liên lạc với cô ngay trong diễn đàn. Hai người rất hợp nhau trên mạng, quyết định ở cùng lều, người kia mang lều theo, cô sẽ mang chiếu, những vật phẩm khác cũng cố gắng phân chia đồng đều để tránh phải mang vác quá nặng.
Ngày ba mươi tháng chín, Tân Thần từ Côn Minh đi đến Lan Bình, gặp các bạn đồng hành gồm năm nam, một nữ, cùng ngồi xe đến Trung Bài rồi thuê hướng dẫn viên du lịch dân tộc Lật Túc mà người bạn người bạn trên mạng đi trước đã giới thiệu, sau đó thuê xe đến thôn Nộ Đoạt, đêm đó ngủ nhờ ở ủy ban thôn. Lúc Lộ Phi gọi điện đến thì Tân Thần vừa xếp xong túi ngủ trên chiếc chiếu cỏ mới tinh mà người dân trong thôn tốt bụng mang đến.
“Tiểu Thần, em đang ở nhà à?”.
“Bây giờ em đang ở thôn Nộ Đoạt huyện Trung Bài. Chuẩn bị đi du ngoạn một thời gian. Sẽ có những đoạn đường không có sóng điện thoại. Nếu anh không gọi được cũng đừng lo”.
Trong điện thoại im phăng phắc. Hôm qua lúc Tân Thần nói chuyện với Lộ Phi, cô không hề nhắc đến dự định sẽ đi du lịch. Gần như cô đang cố ý đợi anh nổi giận, thế nhưngLộ Phi chỉ nói: “Cẩn thận nhé. Anh vẫn gọi cho em mỗi ngày. Chí ít đến nơi có sóng rồi thì gửi tin nhắn cho anh, được không?”.
Cô không có lý do để từ chối yêu cầu ấy, “Vâng, tạm biệt”.
Người triệu tập mọi người là Lão Trương đến từ Bắc Kinh, là người lang thang giang hồ điển hình, nói chuyện rất thú vị, tư duy chín chắn, lúc ấy đang trò chuyện hỏi han kỹ lưỡng với dân thôn được thuê làm khuân vác. Những người khác đến từ mọi miền đất nước, làm những ngành nghề khác nhau. Có hai chàng trai mới bắt đầu tham gia du lịch nên còn ít kinh nghiệm, trò chuyện sôi nổi, kích động khó tả. Những người khác đều dày dạn kinh nghiệm, đã đi khá nhiều nơi nên tỏ ra rất trầm tĩnh. Tân Thần và Đào Đào trò chuyện vài câu, cô gái ấy cũng không nói nhiều, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Tân Khai Vũ gọi đến, “Thần Tử, con không báo Lộ Phi biết là đi du lịch à?”. Tân Thần sững người. Tân Khai Vũ nói tiếp: “Bố đi tản bộ về đã gặp cậu ta ở dưới lầu. Cậu ta vẫn còn xách hành lý, chắc đến thẳng đây từ sân bay”.
“Anh ấy cũng có nói với con là đến đâu?”.
Tân Khai Vũ cười, “Có một cô con gái xinh đẹp, bố rất hãnh diện. Không sao, cậu ta đi tìm khách sạn ở rồi. Con nên gọi điện, an ủi cậu ta đi”.
Tân Thần phì cười, “Kinh nghiệm của bố à?”.
“Phải, đàn ông rất ưa chiêu này”.
Đùa thì đùa nhưng Tân Thần không định gọi điện cho Lộ Phi. Nếu anh đã không nhắc thì cô quyết định bỏ qua. Cô biết mình có phần khắc nghiệt, nhưng muốn từ chối mà còn đón nhận càng không phải là phong cách của cô.
Hôm sau hành trình bắt đầu. Từ thôn Nộ Đoạt đến thôn Lão Oa phải qua ba ngọn núi, độ cao 1.000 mét so với mực nước biển, không có gì khó khăn lắm, chỉ cần thể lực theo nổi là sẽ không có vấn đề gì.
Tiếp đó phong cảnh vẫn rất đẹp, nhưng đoạn đường bắt đầu trở nên nguy hiểm, nhớp nháp bùn lầy. Ven đường vừa có những cây đào to lớn, hoa dại nở rộ, và cả những vực sâu không nhìn thấy đáy, những con kênh chảy xiết nguy hiểm, những ngọn núi trập trùng, nhìn lên có một đẹp đẽ nguy hiểm lạ thường. Mỗi ngày phải đi bộ gần mười tiếng đồng hồ, cũng may chưa gặp bão tuyết mà ai cũng sợ. Cả đoàn mất gần bốn ngày để xuyên qua núi tuyết Phúc Cổng Bích La để đến Bính Trung Lạc, di động lúc ấy mới có sóng lại. Tân Thần gọi điện báo bình an cho Tân Khai Vũ trước, sau đó gọi cho Lộ Phi, nói anh biết vị trí cô đang ở hiện tại.
“Em nói anh biết hành trình cụ thể lần này đi. Ít nhất anh cũng có chuẩn bị về tâm lý, đoạn đường nào sẽ không liên lạc được với em”. Giọng nói của Lộ Phi lần đầu toát lên vẻ nghiêm khắc và gấp gáp.
Tân Thần do dự, “Lát nữa em sẽ nhắn cho anh địa chỉ trang web, anh lên xem nhé. Nhưng đừng sợ, thời gian và cự ly có hơi dài, đoạn đường này vất vả nhưng không nguy hiểm”.
“Phong cảnh ven đường đẹp không?”.
Tân Thần không biết vì sao anh lại hỏi câu này, “Hình dung bằng từ “đẹp” thì quá đơn giản. Thực ra có một số đoạn đường rất chán. Rất nhiều vùng núi ngành nông nghiệp khai thác quá độ nên cảnh quan ban đầu đã bị phá hoại. Nước sông Nộ Giang đυ.c ngầu còn hơn cả Trường Giang nữa. Bính Trung Lạc cũng không phải thế ngoại đào viên như lời đồn đại, chẳng có nhiều nét đặc sắc nhân văn của các dân tộc ít người. Nhưng sau khi qua Lão Oa, địa thế nguy hiểm, thảm thực vật rất phong phú, cảnh sắc rất tráng lệ”.
Tân Thần nắm chặt di động, nhìn về ngọn núi phía xa. Xung quanh cô tuyền một màu hoàng hôn, mặt trời lặn rồi, ráng chiều dần dần biến mất. Gần đó những người bạn cùng đi đang hút thuốc trò chuyện, điếu thuốc đỏ lập lòe theo động tác tay của họ. Đào Đào ở chung lều với cô đang vùi đầu vào nhắn tin liên tục, màn hình di động hắt sáng lên gương mặt nửa buồn nửa vui của cô nàng. Không hỏi cũng biết, nội dung của những tin nhắn ấy không chỉ là phong cảnh.
“Trước kia anh luôn phê bình văn em viết rất tệ, tư duy bát nháo, lúc nào cũng thiếu ý và chủ đề”, cô cười khẽ, “Xem ra bây giờ em vẫn thế, khó khăn lắm mới ra ví dụ được, mượn vật châm biếm người, thế mà vẫn không chút thuyết phục. Được thôi, chúng ta đều sống theo suy nghĩ của bản thân là được”.
Lộ Phi mở trang web Tân Thần gửi tin nhắn sau đó, tìm ra topic kêu gọi, nhìn tuyến đường liên kết những địa danh xa lạ mang nét đặc sắc của các dân tộc thiểu số mà thẫn thờ một lúc lâu.
Hôm ba mươi tháng chín, anh đã bảo thư ký đặt vé máy bay, sau khi kết thúc công việc thì đến ngay Côn Minh, không phải định khiến Tân Thần bất ngờ mà trên thực tế, anh nghĩ Tân Thần sẽ không hoan nghênh lắm sự viếng thăm của anh, nhưng Tân Thần rõ ràng không định cho anh bất cứ cơ hội nào. Hôm sau, thành phố du lịch nổi tiếng Côn Minh đã đầy ắp khách tứ phương đổ dồn đến, còn anh chỉ có thể quay ngược trở về.
Sau đó liên lạc qua điện thoại của Tân Thần với anh chỉ đứt quãng. Ngày nào anh cũng gọi vào di động của cô, hầu hết chỉ nghe thấy: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện nằm ngoài vùng phủ sóng, tạm thời không thể liên lạc được, xin gọi lại sau”. Tra tìm hành trình trên mạng, anh đoán chắc cô đã đến Độc Long Giang được mệnh danh “Mảnh đất trinh nữ cuối cùng”. Còn cô gọi lại cho anh, có lúc là di động, có lúc dùng điện thoại cố định của khách sạn, bảo đã đến một địa danh xa lạ, thường là giọng nói có vẻ rất mỏi mệt, vừa ngáp vừa ậm ừ vài câu, nói xong liền cúp máy. Đêm hôm ấy cô lại hơi chuếnh choáng say, xung quanh là tiếng trò chuyện vui vẻ, còn có một người đàn ông gào bài Blowingin the Wind của Bob Dylan, giọng khàn khàn nhưng rất hào khí.
“Anh không ngờ được đâu, ven đường mà rượu gì cũng bán cả. Bia, rượu vang, rượu nho, Whisky, rượu đào, rượu ngô, rượu kê, ừm…” Tân Thần phát ra một âm thanh quái dị gần giống tiếng nôn ọe. “Cả rượu nhộng nữa, buồn nôn quá! Dù có bổ đến mấy em cũng không uống đâu”.
Anh cười nói: “Dù là rượu gì thì cũng đừng uống nhiều quá”.
Cô bỗng trở nên nghi ngại, “Có phải hôm đó em uống say rồi làm gì quá đáng?”.
Anh nhớ lại đôi môi mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt, cánh tay vòng chặt qua cổ anh, cơ thể khẽ run rẩy trong lòng anh, đột nhiên thấy máu như sôi lên, tim đập nhanh, giọng khàn đi, “Tóm lại, đợi em về rồi, ở bên cạnh anh thì uống bao nhiêu cũng được”.
Dấu hôn nơi hôm cổ anh dưới lớp áo ngủ màu đen bỗng hiện ra trong đầu cô, lại nghĩ đến dấu vết giống hệt vậy mà cô nhìn thấy trên người khi về nhà tắm rửa, gương mặt cô đột nhiên đỏ bừng.
Cô luôn tránh nhớ đến việc đó, nhưng lúc này đang say, cơ thể mệt mỏi có cảm giác bay bổng, làm sao khống chế được suy nghĩ
Cảnh đêm ấy bỗng hiện lên trước mắt cô rõ đến kinh ngạc: Cô chủ động rướn người đến tìm kiếm nụ hôn của anh; anh đè lên cô, cùng với trọng lượng khiến cô nghẹt thở là tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ nhưng thỏa mãn của cô… Cô không biết tất cả là phỏng đoán của mình sau khi say rượu, hay là ký ức tiềm ẩn đã dồn đến trong lúc không thích hợp nhất. Cô đưa tay che mắt, vội vàng cúp máy.
Lộ Phi lại vạch một dấu trên bản đồ đường đi mà anh đã in ra. Cô đã ra khỏi Độc Long Giang, đến Khổng Đang. Theo kế hoạch thì sau đó sẽ xuyên qua Ma Tất Lạc. Đó là một dải đất dài khoảng hai mươi kilomet, đi theo thượng lưu sông, cơ bản không có dấu vết đường đi, khí hậu nhiệt đới mưa nhiều, nhiều rắn và đỉa. Sau đó sẽ đến Ngưu Bằng thuộc Tây Tạng, bắt đầu chuyển sang tuyến nam phía ngoài của Mai Lý Tuyết Sơn. Mùa này ở đó đã bắt đầu có gió tuyết.
Công việc của anh còn bận rộn hơn anh nghĩ, một mặt phải đưa việc đầu tư của công ty vào quỹ đạo, mặt khác phải liên tục tiếp xúc các thế lực từ các nơi giới thiệu đến để giành khách hàng đầu tư. Bước đầu tiên anh làm là nghiên cứu phân tích kỹ về chức năng của bộ phận tiếp thị, chỉ định chuyên viên tiến hành nghiên cứu về phương pháp khống chế rủi ro và lợi ích đầu tư của hệ thống đối với tất cả các hạng mục. Công ty trước kia hầu như hoàn toàn bỏ qua mặt này, anh đành phải tiêu tốn thời gian cho nó.
Thế nhưng công việc bận rộn nặng nề thế nào cũng không thể cởi bỏ mối lo của anh. Những tài liệu về chuyến đi mà anh thu thập được mỗi lúc một tỉ mỉ, tuyến đường dài dằng dặc đó cũng mỗi lúc một rõ ràng hơn trong đầu anh.
Khi Tân Thần gọi điện thoại về từ thôn A Bính, anh thở phào, “Cuối tháng chín là phải xuyên núi rồi, bây giờ chắc cũng không có mấy người. Ở đó có những ngôi nhà kiểu Tạng, có thể không cần cắm trại ngoài trời nữa. Còn sàn nhảy, nếu không quá mệt thì đi thư giãn một chút”.
Tân Thần sững sờ, rồi cười, “Ha, anh nghiên cứu còn đầy đủ hơn em nữa”.
Đó là lần đầu họ liên lạc lại sau hôm Tân Thần chuếnh choáng say.
Tân Thần gọi cho bố cô trước. Tân Khai Vũ bảo: “Bác con giận dữ lắm, mắng bố không nên để mặc cho con đi những nơi nguy hiểm”.
“Không nguy hiểm lắm ạ, cho dù thời gian có hơi dài một chút. Con sẽ gọi điện ngay cho bác”.
Cô gọi vào di động của Tân Khai Minh, quả nhiên giọng bác cô rất nghiêm khắc, “Con gái một thân một mình, dù ra nước ngoài chơi thì bác vẫn hiểu được. Tại sao cứ phải đi những chỗ đó?”.
Tân Thần cười nói: “Bác ơi, đừng giận nữa. Đi cùng con còn có một cô gái, là nhân viên của một công ty nước ngoài ở Thượng Hải, rất an toàn”.
“Ông bố vô trách nhiệm của con không nói rõ được là con đi đâu. Nếu không được Lộ Phi giải thích thì bác thật không biết con đã điên đến mức nào rồi”.
Tân Thần đành nũng nịu, “Bác à, không có việc gì thật mà. Ở đây vừa có điện thoại, vừa có tiệm tạp hóa, có thể mua được cả coca nữa. Đúng rồi, cả sàn nhảy cũng có. Không phải nơi cách biệt thế giới gì đâu”.
“Tóm lại con phải nhanh chóng ra khỏi Tây Tạng về lại địa phận của Vân Nam, đừng dừng lại lâu trên núi tuyết nữa. Lỡ gặp bão tuyết thì không phải chuyện đùa đâu”.
Tân Thần vâng dạ lia lịa.
“Ngâm chân một lúc đi. Nếu tiện thì hơ lửa cho khô giày và lều bạt”. Lộ Phi khẽ khuyên nhủ, “Tốt nhất là tự nấu cơm ăn”.
Tân Thần cười thành tiếng, “Chẳng lẽ anh cũng đọc thấy truyền thuyết ấy?”
Thôn A Bính là nơi bắt buộc phải đi qua khi chuyển núi, nghe nói trước kia nơi này có phong tục “chơi ngải”. Người mộ đạo Tây Tạng có lưu truyền một câu: Chết đói cũng không ăn cơm A Bính.
“Những chuyện khác anh không lo, anh chỉ sợ có người chơi ngải với em rồi em không chịu về nữa”. Lộ Phi cũng cười nói, “Nhưng không sao, em không về thì anh sẽ đến đó tìm em”.
“Nếu loại ngải mà em trúng có thể khiến em quên hết chuyện cũ thì sao?”.
Lộ Phi rõ ràng không thích thú với câu đùa đó lắm, chỉ nói gọn, “Vậy anh sẽ đến trước mặt em giới thiệu bản thân lại từ đầu”.
Cô chỉ thấy trái tim mình như vỏ trứng bị gõ một cái, xuất hiện một vết nứt. Cô không biết vết nứt sau đó có dẫn đến nhiều vết nứt khác, và sự quyết tâm của cô có bị sup đổ hay không.