Chương 12
Ngồi bên cạnh, Lana quan sát người đàn ông đang cầm lái. Mái tóc đen của anh lấp lánh như đá quý. Anh mang vết sẹo nhỏ trên mũi. Gò má anh nhô cao kéo liền với những nếp nhăn sâu từ mũi xuống miệng. Miệng anh nhỏ, cằm cùng gương mặt anh nhắc nhở người khác thận trọng
Nhưng đáng chú ý nhất là đôi mắt anh. Màu xanh thăm thẳm của đôi mắt tương phản lạ lùng với mái tóc đen và màu da nâu của anh. Đôi mắt có thể long lanh đầy châm biếm vui nhộn, có thể nhìn sắc như dao hoặc có thể lấp lánh phẳng như gương và không phản chiếu gì cả. Nếu con mắt là cái gương của linh hồn thì anh không có linh hồn
Đầu cô nhức như búa bổ. Cô còn cảm nhận được rượu champage đã uống. Cái căng thẳng trong xe cứ mỗi lúc một tăng. Cô phải nói chuyện với anh:
- Anh làm việc cho bác John... cho ông Faulkner à? - cô hỏi
Anh quay đầu nhìn cô rồi trả lời:
- Không hẳn là vậy
- Hay anh là bạn của gia đình? - Lana tin rằng anh phải là một trong hai trường hợp ấy thì Chad mới tin cậy đến như vậy
- Có thể nói như thế được - anh gật đầu
Lana bối rối. Cô muốn nói chuyện, muốn quên nghĩ tới bác John và bệnh viện. Tại sao Chad không tự đưa cô về nhà? Cô cố nhớ lại anh con trai nào của John đã có gia đình, cậu anh hay cậu em? Chad không đeo nhẫn cưới.
- Anh rẽ vào đây - cô nói - Chad làm tôi nhớ tới cha anh ấy, lịch thiệp, đáng yêu và hơn hẳn mọi người.
- Đúng, anh ấy biết nói ra điều thích hợp vào thời điểm thích hợp - Câu trả lời nghe không phải lời khen. Anh cho xe đi chậm lại khi cô nói
- Đây, chúng ta tới nơi rồi
Hawk đi theo cô cho tới tận cửa nhà. Khi cô đang tìm chìa khoá, bà Morgan mở cửa đối diện
- Cô từ bệnh viện về rồi à? - bà ta hỏi - Ông ấy thế nào? bạn cô bình phục rồi chứ?
- Mọi cái đều tốt đẹp, bà ạ - Hawk trả lời bà láng giềng và mở cửa cho Lana. Họ bước vào nhà
- Để tôi hỏi bà Morgan xem điện thoại tôi có reo không? - Lana thì thầm một mình - Có thể Chad đã gọi điện. Hay tốt hơn là tôi gọi điện tới bệnh viện
- Không - tay anh giữ cô lại - Tôi sẽ gọi điện. Trong lúc ấy cô pha cafe đi!
- Anh định ở lại đây à? - Thần kinh cô run rẩy.
Anh đã đi về phía điện thoại trong bếp. Câu hỏi của cô bị làm ngơ. Cô ngập ngừng rồi đi theo anh vào bếp. Cô đặt ấm nước mới lên bếp. Cô cố nghe cuộc nói chuyện nhưng anh nói quá nhỏ.
Khi đổ bột cafe vào cốc, tay cô run run làm cho cafe đổ vãi ra ngoài.
- Chị để đó tôi làm. - Hawk đứng bên cạnh nói - Chị ra phòng nghỉ đi, tôi làm được mà
- Tôi không thể làm được - toàn thân cô run lên bần bật - Bệnh viện....họ nói gì?
- Chưa có gì mới cả.
- Chờ đợi mới khủng khϊếp làm sao! Nó làm tôi phát điên lên mất - cô nhắm nghiền mắt
- Chị đau đầu à?
- Vâng! - cô bật cười về câu hỏi này.
Trong đầu cô vang tiếng ong ong như tiếng sấm. Cô nghe tiếng chân anh đi vào phòng tắm mở lục tủ thuốc. Anh trở lại với một ống aspirin
- Tôi vừa mới mua giấy dán tường mới cho phòng tắm - Lana nhớ lại - Đó là quà sinh nhật tôi tự tặng mình. Tôi vừa hỏi John xem thứ Bảy tới có giúp tôi dán tường được hay không thì nghe tiếng ông ấy ngã xuống. Khi ông ấy... - tiếng thở dài buồn bã kết thúc câu nói
Anh đưa cô hai viên và rót đầy ly nước cho cô. Cô nuốt chửng viên thuốc
Ấm nước sôi sùng sục. Anh đổ vào hai cái cốc. Rồi anh đem coffee lên phòng, một cốc cầm tay, còn cốc kia để trên bàn salon
- Chị ngồi xuống nghỉ đi - anh yêu cầu.
Lana rơi mình xuống ghế sofa.
- Có cần gọi bà láng giềng sang đây ngồi cùng chúng ta không?
- Không, giờ tôi không chịu đựng được tính bẻm mép của bà ấy.
Cô tự hỏi phải anh đã nói “cùng chúng ta”
- Anh không cần phải ở lại - cô nói - Tôi tự lo liệu được
Ánh mắt của anh lướt qua người cô:
- Nếu không nghe được tin Chad, chắc chắn chị sẽ gọi điện cho bệnh viện. Khi ấy khó giải thích được người phụ nữ trẻ bên điện thoại là ai. Tốt hơn để tôi gọi
- Tôi hiểu - Lana thì thầm - Vì thế anh ở lại đây - cô hiểu ra anh không định giúp cô mà chủ yếu để gia đình bệnh nhân bớt khó khăn - Tôi thấy anh đến cùng bà Faulkner
- Đúng! - Hawk ngồi duỗi chân trên ghế bành. Anh chăm chú nhìn cô
- Ông John nói bà ấy đi xa, đến một điền trang nào đó ở phương Bắc. Anh đưa bà ấy đến đây à?
- Đúng thế! Khi được bệnh viện báo tin, bà ấy đã đề nghị tôi lái máy bay đưa đến đây
Điều ấy có nghĩa là anh là phi công.
- Điền trang ấy của ông John à?
Cô phần nào vẫn chưa thể tin được ông ấy không phải là người gác đêm mà là một trong những người đàn ông giàu nhất đất nước này
- Đúng thế!
- Trước đó ông ấy có sống ở đấy không? Một lần ông ấy nói đã lớn lên ở phương Bắc - cô chợt hiểu mình biết về ông ít ỏi nhường nào
- Có, nhưng từ nhiều năm nay ông ấy đã không sống ở đó nữa. Mùa hè họ về lại nơi ấy vài lần - Hawk để tâm tới cốc coffee hơn là tới cuộc nói chuyện
Lana bắt đầu kể về thời gian cô quen biết John. Cô muốn nói về ông. Kỷ niệm làm thức dậy tất cả những gì họ cùng làm, những điều họ cùng trao đổi. Đột nhiên cô nhận ra dòng nước mắt tuôn dài trên má
- Xin lỗi đã làm anh thấy tẻ nhạt. - cô nói và đặt cốc coffee uống cạn sang bên - Ông John và tôi là bạn bè, bạn bè rất thân.
- Tôi tin điều ấy - anh lạnh lùng nói
- Trước đó thì không - cô thẳng thừng đáp lại
- Chị ngạc nhiên à?
- Không, thực ra không. Anh có thể gọi điện lần nữa được không?
Anh đi lại máy điện thoại và quay số, rồi nói vào máy.
- Chưa có tin gì mới - anh nói khi trở lại
- Không thể thế được. Phải có tin mới chứ! Bệnh tình của ông ấy tiến triển chứ?
- Họ là những y tá, nhưng họ không nói gì cả. Chị cần phải nghỉ. Sao chị không đi ngủ đi. Sáng mai...
- Không! - cô bác bỏ ngay lập tức đề nghị của anh. - Tôi không thể đi ngủ được. Điều này anh không thể hiểu nổi. Anh không thân thiết với ông John như tôi.
Lana ràn rụa nước mắt. Môi cô mím chặt. Vai rung lên bần bật. Cô khóc nức nở
Một bàn tay chạm vào cánh tay cô, cô cố gạt nó ra. Anh đưa tay ôm cô và cô gục đầu vào người anh. Nước mắt cô ướt đầm áo anh. Anh ôm chặt lấy cô. Lana bình tĩnh lại
- Tôi đoán chắc anh căm thù những người phụ nữ khóc - cô thổn thức
- Chị thực sự hợp với anh Chad - Hawk nói châm biếm, nhưng không nghĩ như vậy
- Đợi lâu quá. Dù tôi đã tự nhủ không tin tức có nghĩa là tin tốt lành rồi. Nhưng...
Chuông điện thoại reng.
- Để tôi nghe.
Nhưng anh cố ấn cô ngồi xuống ghế bành. Chắc là Chad, không ai ngoài anh ta gọi cô vào giờ này
Anh nhấc ống nghe. Mọi cơ bắp của cô căng lên. Cô lắng nghe, nhưng không hiểu được gì từ những câu trả lời của anh. Cả nét mặt anh cũng không biểu lộ thái độ cảm nhận gì. Cô nín thở khi anh đặt ống nghe xuống và quay về phía cô
- Chị để rượu whisky ở đâu?
- Whisky? - Lana nhắc lại từ này. Rượu whisky dính líu gì tới việc này? - điện thoại của anh Chad phải không? Anh ấy nói gì hả anh? Ông John thế nào rồi? Sức khoẻ ông ấy đã khá hơn chưa?
- Nếu J.B. thường xuyên đến ăn cơm chỗ chị, như chị đã kể, thì ở đây phải có rượu whisky. Ông ấy rất thích uống một ly trước khi ăn - Hawk thản nhiên nói tiếp - Rượu để ở đâu?
- Trong tủ - Lana trả lời, ngoài ra cô không được biết gì thêm - Tôi muốn biết sức khoẻ ông John thế nào? Ông ấy đã tỉnh lại chưa?
Hawk mở tủ lấy ra một chai rượu còn nửa và một cái ly. Anh không trả lời. Anh đi lại phía cô, một tay cầm gọi chai rượu và cái ly
- Ông ấy chết rồi - anh nói thẳng, không vào đề vòng vèo. - ông ấy chết lúc 1.20 a.m.
Lana cảm thây nghẹn thở, cô đưa tay lên bịt miệng, mặt cắt không còn giọt máu, và cảm giác khó chịu buồn nôn cứ dâng trào lên trong người. Đầu cô như bị búa bổ. Ánh mắt sợ hãi của cô không rời khỏi đôi mắt xanh lạnh lùng của Hawk. Cô chờ đợi anh sẽ nói thêm rằng đó chỉ là cách đùa ác ý. Nhưng điều ấy là sự thật.
Vai cô run lên bần bật và cái run rẩy ấy truyền khắp người cô. Đầu gối cô bỗng như lỏng ra. Hawk nhào tới đỡ lấy cô. Anh dìu cô lại sofa
- Không đúng. Ông ấy không chết. - cô nói, nghe như chỉ thì thầm khe khẽ
- Chị uống đi - anh nói và áp ly rượu whisky vào môi cô
Cô ngoan ngoãn uống, nghẹn nấc đưa tay định đẩy ly rượu ra, nhưng không còn sức lực nữa
- Uống nữa đi - Anh ra lệnh và cô tuân theo
Nước mắt chảy ràn rụa trên má cô. Toàn thân cô run rẩy. Cô không biết được những gì xảy ra xung quanh nữa. Rượu whisky bắt đầu làm mờ đυ.c cảm giác của cô
- Ông John nói có phương thuốc chữa bệnh chuột rút, ông ấy định cho tôi phương thuốc ấy vì tôi uống nhiều champagne quá. Trời ơi, mới chỉ là tối qua thôi. Trời ơi, có phải chỉ mới tối qua hay không? - cô gào lên và khóc nức nở
Anh đỡ tay ngang lưng cô, tay kia luồn dưới gối.
- Anh làm gì thế? - cô ngạc nhiên hỏi
- Chị phải đi ngủ! - anh nói và bế bổng cô lên.
Cô quá mệt mỏi để chống cự lại. Anh đặt cô đứng trong phòng ngủ và bật đèn. Lana đứng đó như bị tê liệt, bất động. Anh cởi zipper váy cô và kéo nó quá đầu. Cô không giúp anh, cũng chẳng chống cự lại. Rồi anh cởϊ áσ cô.
Ý nghĩ chạy ngược trong cô. Cô lại là đứa trẻ ngủ trong nôi, và cha cô ru cô ngủ. Áo nịt vυ" bị cởi ra, rơi xuống vai. Xi líp bị kéo xuống dưới tụt khỏi mông
- Váy ngủ chị để đâu? - Hawk hỏi
Lana đáp lại ánh mắt của anh ta. Cô thường mặt quần áo ngủ. Anh không biết bộ quần áo ngủ của cô để ở dưới gối hay sao? Miệng anh mỉm cười lại thành một vệt mỏng. Anh lật chăn, bế cô đặt xuống khăn đệm trải giường và đắp lại chăn cho cô
Ánh sáng chợt tắt ngấm khi anh ấn công tắc. Gian phòng chìm đắm trong bóng tối. Cánh cửa vào quá khứ đóng sập lại. Lana nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong đêm nay và cô vô cùng hoảng hốt.
- Anh Hawk - cô sợ hãi kêu và nhỏm dậy.
Dáng anh đứng thành bóng sẫm trong khung cửa
- Gì vậy? - anh trả lời
- Anh đừng đi, đừng để em một mình - cô xưng hô thân mật, nhưng vô cùng sợ hãi
Anh quay trở lại, nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt và đôi mắt sợ hãi mở to
- Em ngủ đi - anh khuyên nhủ
- Em sợ - Lana khẽ khàng nói. Rồi cô tiếp lời - Chắc anh biết cô đơn như thế nào? em không có ai cả, em sợ.
Tấm đệm giường lún xuống dưới sức nặng của người đàn ông
- Em nằm dịch ra - Hawk ra lệnh
Lana xích lại tận phía kia của giường, dành chỗ cho anh. Anh nằm xuống cạnh cô, đưa tay kê dưới cổ cô. Cô ép sát người vào anh, cảm nhận sự gần gũi của anh như một món quà tặng của số phận. Cô để tay lên ngực anh, áp trán vào má anh
- Em biết, nghe thì thật là điên rồ - cô thì thầm - nhưng trong em hoàn toàn trống rỗng và em sợ hãi vô cùng
Hơi thở của cô vuốt ve da thịt anh. Đầu anh cựa quậy. Anh quay mặt về phía cô. Đôi môi cô nhận cảm những đường nét rắn rỏi của miệng anh. Hơi thở của anh hoà lẫn hơi thở cô
Nụ hôn tưởng như vô tận. Bàn tay anh bắt đầu mơn trớn thân thể cô. Mọi giác quan trong cô thức dậy, cảm giác bao trùm lên cô, những cảm giác vừa mới đây cô ghi nhận nỗi đau khổ của cô giờ được thức tỉnh cho cuộc sống mới. Da thịt cô nóng bừng. Cô nghe tiếng tim anh đập thình thịch. Lana cảm nhận cơ thể vạm vỡ của anh. Nam tính của anh lớn dậy trong cô một cảm giác hạnh phúc mới. Từng bước, từng bước cô bị sự hiện diện của anh bao trùm, chinh phục. Cô quên mình ngay trong vòng tay anh
Những bóng đen của sợ hãi nhường chỗ cho ngọn lửa của sự đam mê. Thăng trầm hoà nhập vào anh. Bàn tay anh trượt khắp cơ thể cô. Miệng anh hút dính môi cô. Những tia chớp vào người lan khắp người cô khi anh đưa cô tới đỉnh cao của kɧoáı ©ảʍ. Khi tỉnh dậy, cô quá mệt mỏi nên không nhận biết được gì nữa. Cô chỉ muốn nghỉ chốc lát nhưng lại chìm vào giấc ngủ kiệt lả.
Trời đã rạng khi Hawk ra khỏi giường. Trong ánh sáng chập choạng của buổi sáng bình minh, anh quan sát gương mặt nhợt nhạt với mái tóc nâu vàng của cô. Anh đưa ngón tay vuốt môi cô và nhớ lại những nụ hôn đam mê của cô. Anh đắp chăn cho cô và mặc quần áo.
Lana tỉnh dậy, chân tay nặng như chì. Ánh mặt trời rọi thẳng vào giường cô.
“Sao mình uống nhiều champagne thế nhỉ?” cô tự hỏi và đẩy cái gối sang bên. Chợt cô giật mình. Ông John đã chết. Cô ngồi thẳng dậy. Những sự việc hôm qua lại sống dậy trong cô. Chuyện gì đã xảy ra trước khi cô ngủ thϊếp đi? Lana quay đầu nhìn qua vai xuống chiếc giường trống không. Cô mơ chăng? Hawk đã yêu cô, đã ân ái với cô ở đây chăng? Cô chỉ có thể nhớ lại rất mơ hồ đã xin anh đừng để cô ở lại một mình. Cô chắc rằng anh đã ở lại. Nhưng anh đã ngủ với cô sao?
Lana nhớ tới rượu champagne, thuốc aspirin và rượu whisky Hawk đổ vào miệng mình
Cái lạnh lẽo trỗi dậy trong cô và cô run rẩy toàn thân. Đột nhiên cô nhận ra mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Sao cha không mặc quần áo ngủ cho mình khi bế mình lên giường? Không, không phải cha cô, mà là Hawk. Lana nhớ ra đêm qua đã nhầm lẫn hai người đàn ông này. Có thể Hawk đã ân ái với cô thực sự. Nếu không tại sao cô lại mơ như vậy?
Tại sao cô không chống cự lại? Cô không phải là loại người ngủ với bất cứ ai, cô quá mệt chăng nên không chống đỡ nổi? Đầu cô rối bời.
Tiếng gõ cửa làm cô giật mình ngồi thẳng dậy. Có lẽ bà Morgan, cô nghĩ.
Ở ngoài không phải bà Morgan. Lana ngạc nhiên nhìn Chad Faulkner. Đôi mắt sáng của anh ta trượt theo thân thể cô, lên mái tóc rối bời của cô
- Chào anh - Cô nói - Tôi vừa tỉnh dậy - Cô đưa tay vuốt tóc ra sau tai
- Tất nhiên rồi! - cô bước sang bên để anh ta vào nhà - Xin chân thành chia buồn cùng anh! - Cô lúng búng
- Cám ơn chị - Ánh mắt anh ta nhìn thẳng dò xét vào gương mặt tái nhợt của cô - Hôm nay chị có khoẻ không?
- Khoẻ như dung nhan của tôi bây giờ - Cô pha trò
- Chị là người phụ nữ có sức hấp dẫn đặc biệt - Chad nói - nhưng điều ấy chẳng là gì đối với chị.
Lana ngượng ngập. Từ khi cắt đứt và chia tay với người bạn trai gần đây nhất, cô không thấy khao khát gì về tìиɧ ɖu͙©. Sau đêm qua, sau cuộc ái ân với Hawk - nếu đó là thật - những khao khát này đã trở lại. Chad chính là kiểu người có khả năng thức tỉnh những khao khát ấy trong cô. Ánh mắt cô lướt qua bàn tay không đeo nhẫn của anh ta
- Cám ơn đêm qua anh đã gọi điện cho tôi - cô nói - Mời anh uống cốc cafe với tôi
- Cám ơn chị, tôi không uống đâu - anh ta trả lời - Tôi xin lỗi đã đánh thức chị. Đêm qua khủng khϊếp quá đối với chị, có phải không? - Anh đi theo cô vào bếp và thấy chai rượu whisky trên bàn.
- Rượu đã giúp tôi quên đi - Lana nói và cất chai rượu đi - Khi anh Hawk ra khỏi đây, tôi vẫn còn quá mệt mỏi. Tôi chưa cám ơn anh ấy đã bên tôi - Rồi cô nghĩ ra anh đã ở lại không tình cảm - Tôi hiểu việc anh ấy không muốn tôi gọi điện tới bệnh viện
- Đúng đó chỉ đúng một phần. Điều tôi muốn nhất là chị không cô đơn những giờ phút ấy - Anh ta đứng rất gần cô. Mùi nước hoa đắt tiền của anh ta toát lên cái nam tính rất mạnh
- Tôi rất cảm động thấy anh quan tâm tới tôi như vậy, anh Faulkner ạ - Cô như bị tắt nghẹn trong họng - Vào thời điểm này chắc chắn anh có nhiều việc khác quan trọng hơn phải làm
- Đối với tôi chị là quan trọng, và tôi rất vui nếu chị gọi tôi là Chad. Chị đã rất thân thiết với bố tôi. Tôi hy vọng rồi đây chúng ta sẽ hiểu nhau nhiều hơn
Một niềm vui loé lên trong cô. Nếu thế cô không bị cô đơn nữa. Cô vui mừng về việc anh ta không mắc mối ràng buộc gia đình
Anh ta đưa tay vào túi, lấy ra một danh thϊếp:
- Đến nay, trên báo chí không đưa tin gì về chị cả. Nếu phóng viên có đến, xin chị đừng nói gì cả. Chị hãy gọi điện cho tôi, để tôi có thể giải quyết ổn thoả việc ấy giúp chị
Ngoài ông John, chưa có ai quan tâm lo lắng tới thanh danh của cô. Cô thấy thật dễ chịu. Khi cô nhận tấm danh thϊếp, tay anh ta giữ chặt ngón tay cô. Cô nhìn anh ta.
- Tôi không muốn chị bị tổn thương vì bất kỳ cái gì, chị Lana, tôi chỉ làm những gì lẽ ra bố tôi cũng làm - Miệng anh ta chạm vào môi cô trong một nụ hôn anh em, không đam mê, mắt anh ta nhìn cô dò xét
- Xin lỗi chị! - đột nhiên anh ta xin lỗi - Tôi không nên làm việc ấy thì hơn. Giờ tôi hiểu ra vì sao bố tôi thấy bất lực trước sự hấp dẫn của chị!
- Chúng tôi là bạn bè, không hơn không kém - Lana buồn rầu việc anh ta hối hận là đã hôn cô. Cô đã vui thích với nụ hôn này
- Tôi biết, tôi biết - Nụ cười mỉm vội vã trượt qua mặt anh ta - Bây giờ khi ở gần bên chị, điều ấy không chỉ thức tỉnh những cảm xúc về tinh thần ở trong tôi
Cô hơi bối rối quay mặt đi. Nhưng cô không cảm thấy khó chịu
- Khi nào lễ mai tang được tổ chức? - cô hỏi anh ta - nếu được phép tôi rất muốn tới dự
- Tất nhiên chị được phép. Vì bố tôi nổi tiếng như vậy nên sẽ có lễ mai táng rất to. Nếu có ai hỏi, tôi nghĩ sẽ không xảy ra trường hợp này, chị cứ nói là quen biết thành viên trong gia đình và muốn tới chia buồn. Ví dụ như chị quen tôi. Bây giờ tôi phải đi. Chị ở lại một mình có sao không?
- Không sao - cô quả quyết
Chad ngập ngừng
- Tôi có được phép gọi điện cho chị vào đầu tuần tới không? Khi xong xuôi tất cả mọi thứ?
Anh ta muốn gặp lại cô!
- Tôi rất vui lòng nếu anh làm việc ấy! Thường các buổi tối tôi đều ở nhà
- Tôi sẽ gọi điện cho chị
Một nụ cười hiện ra trên môi Lana khi anh ta đi khỏi. Bây giờ trông thế giới lại hoàn toàn khác.