Chương 11
Lana ngồi co người trên chiếc ghế nhựa xanh. Bàn tay cô cầm chặt cốc cafe lạnh từ một giờ nay mà chưa hề uống ngụm nào. Cô đưa tay gạt tóc trước mặt. Ánh mắt cô câm lặng tìm kiếm dò hỏi cô ý tá ngồi bên bàn sau khung cửa sổ. Người phụ nữ kia lắc đầu. Bệnh tình John không thay đổi.
John tức J.B. Faulkner! Toàn bộ ý nghĩa sự việc này dần khắc sau vào tâm trí cô. John hay John B. Faulkner. Điều cô quan tâm chỉ là người bạn cô đang nằm ở đây, bất kể tên tuổi là gì. Điện thoại đổ chuông. Cô nín thở lắng nghe câu chuyện
- Đúng thế, thưa bác sĩ. Cách đây hai giờ, chúng tôi đã gọi điện được cho bà Faulkner tại điền trang của bà ở miền Bắc Arizona - Cô y tá nói - Bà ấy sẽ đi máy bay riêng đến đây ngay lập tức.
- Còn con trai ông ấy?
- Không, chị quản gia nói, tối nay anh ấy bận. Không ở nhà và không biết anh ấy ở đâu cả. Chúng tôi đã nhắn tin lại cho anh ấy gọi đến ngay cho bệnh viện khi trở về.
- Chị vừa nói chuyện với bác sĩ phải không? - Lana sợ hãi hỏi - Sức khoẻ bác John thế nào? Bác sĩ nói gì hả chị?
- Xin lỗi chị, chị Marshall. Tình trạng ông ấy vẫn nguy kịch. Ngoài ra tôi cũng không biết nói với chị gì hơn.
- Nhưng chắc chị biết cụ thể. Bác ấy có tỉnh không. Chị có...
- Chị phải hiểu, chị Marshall ạ. - Cô y tá thẳng thừng cắt lời - Chúng tôi không được nói cụ thể cho tới khi gia đình ông Faulkner được thông báo. Chị đi về nhà thì tốt hơn. Ở đây chị không làm được gì cả.
- Không! - Lana bác bỏ - Tôi sẽ đợi!
Là y sĩ cô biết giờ phút này là giai đoạn quyết định số phận của bệnh nhân.
° ° °
Hai người bước vào làm cô chú ý đến sự khác biệt lạ lùng giữa người đàn ông và người đàn bà. Sự khác biệt không chỉ về tuổi tác, mà còn là cái gì đấy rất đặc biệt, rất lạ lùng ở họ.
Không thể nhìn mặt đoán được tuổi người phụ nữ. Thân hình trẻ trung được giấu trong cái váy ngắn màu xanh nhạt, áo sơ mi lụa điểm hoa trang nhã và áo khoác ghile hợp kiểu. Bộ váy áo này làm bà trông đậm người hơn thực tế. Bà đi dép cao gót, mái tóc màu nâu sáng được cặp uốn đơn giản. Trông bà rất quý phái
Trái với bà, người đàn ông giản dị. Anh đi nhẹ nhàng bên cạnh, cao hơn bà hẳn cái đầu. Áo quần anh mặt không cầu kỳ. Chiếc quần nâu và áo phai màu che đậy vụng về cơ thể cường tráng được luyện tập của anh. Anh mang vóc dáng đàn ông thực thụ, da sạm nắng, tóc đen nhánh, xoà hình sóng xuống trán
Người đàn bà dừng lại bên bàn viết của cô y tá:
- Tôi là Katheryn Faulkner. Tôi muốn gặp chồng tôi - Giọng nói bà biểu lộ sự quen ra lệnh người khác. Hawk đứng phía sau, quan sát toàn cảnh
- Xin bà chờ một lát - cô y tá nhấc điện thoại và nói chuyện với ai đó - Bác sĩ Sanderson sẽ đến ngay lập tức. Mời bà ngồi xuống ghế.
Thở dài và quay lại nhìn quanh, Katheryn không biểu lộ cảm xúc gì. Người đàn ông đang nằm ở đây hoàn toàn có thể là người lạ cũng được. Nhưng trong suốt chuyến bay đến Phoenix. Hawk để ý thấy bà gặm móng tay. Anh ngạc nhiên thấy bà còn tình cảm với người đàn ông đã cưới bà. Có những thời kỳ anh phải khâm phục sự trung thành của bà đối với cha mình.
Năm tháng trôi qua, sức hấp dẫn của Katheryn đối với Hawk giảm đi. Nhưng sự căm thù của bà đối với Hawk vẫn không hề thay đổi. Anh chính là bằng chứng sống về sự vô thuỷ chung của ông đối với bà. Qua anh, bà luôn phải nhớ tới việc bà kết hôn với một người đàn ông chẳng coi bà ra gì. Bà đề nghị Hawk cùng đi với bà đến bên giường bệnh của J.B.. Bà muốn trong cơn khủng hoảng này anh ở gần bên cha mình mặc dù bà biết không nên để anh tới chỗ J.B.. Chỉ thân nhân gia đình mới được làm việc ấy, và chưa bao giờ J.B. công nhận anh là đứa con hợp pháp. Không có lý do gì để cho rằng trên giường bệnh, dưới lưỡi hái của thần chết, ông ấy sẽ thay đổi quan điểm.
Nhưng Hawk đến đây không phải vì cha, mà vì Katheryn. Có thể bà cần sự giúp đỡ của anh.
Một người đàn ông to lớn, vận áo choàng trắng bước ra từ thang máy
- Bà có phải là bà Faulkner không? tôi là bác sĩ Sanderson. Tôi rất mừng bà đã đến đây!
- Ông ấy thế nào? - Katheryn lau mấy giọt nước mắt nhìn bác sĩ
- Tôi xin đảm bảo với bà rằng, chúng tôi đã làm tất cả những gì chúng tôi có thể làm được - Bác sĩ tránh câu trả lời trực tiếp - Trung tâm chữa bệnh tim của chúng tôi là một trong những trung tâm tốt nhất của đất nước này.
- Tôi muốn gặp ông ấy! - bà nói giọng quả quyết
- Ông Faulkner đang bất tỉnh nhân sự, nhưng tất nhiên bà có thể gặp ông ấy trong vài phút.
Hawk thấy người phụ nữ trước đó anh đã để ý tiến lại gần bác sĩ.
- Thưa bác sĩ - giọng cô nhẹ nhàng, khẽ và tự chủ
- Cô y tá đâu? - bác sĩ quay về phía một phụ nữ mặc y phục trắng - Cô hãy đưa bà Faulkner đến phòng cấp cứu hồi sức. Tôi sẽ đến đó ngay!
Hai người phụ nữ biến vào thang máy.
- Thưa bác sĩ, sức khoẻ ông ấy ra sao? Ông Faulkner? - cô gái hỏi làm Hawk ngạc nhiên. - Cô ta quan tâm tới J.B làm gì?
- Tôi cũng là y tá, tôi muốn biết tất cả về bệnh tình của ông ấy
- Ông ấy khó lòng qua khỏi, chị Marshall ạ - bác sĩ trả lời cộc lốc - Ông ấy đã hai lần bị nhồi máu cơ tim. Nếu còn bị lần thứ ba mà qua khỏi thì đó là điều kỳ diệu.
Người phụ nữ tái nhợt. Mắt cô tròn xoe vì sợ hãi. Cô đứng ngây, miệng hơi hé nhưng không nói nổi lời nào
Hawk bước lên:
- Chị này là ai vậy?
- Chị Marshall đã ở bên ông Faulkner khi ông ấy bị đau tim - bác sĩ Sanderson giải thích
- Ở đâu? - anh hỏi cộc lốc
- Trong nhà tôi - cô trả lời
Hawk quay sang bác sĩ:
- Báo chí đã biết chưa?
- Theo tôi biết thì chỉ một vài tờ báo hay tin này - bác sĩ trả lời - Bệnh viện rất thận trọng và không thông báo gì về ông Faulkner
- Tôi muốn biết rõ những ai đã biết việc này. Bệnh viện không có quyền đưa ra bất cứ tin gì về ông Faulkner. Mọi phát biểu trước báo chí phải do một thành viên gia đình. Bác sĩ, ông hiểu chứ?
- Rất hiểu! - sự tức giận được che dấu nhưng rất vụng về trong giọng nói của bác sĩ - Y tá Burroughs sẽ cung cấp danh sách những người này cho anh.
- Tốt. Trong khi ấy, chị Marshall có thể đến nơi nào đó ít người qua lại được không? - Anh nhìn cô gái tóc nâu
- Chị ấy có thể ngồi đợi trong phòng y tá, ở đó cũng có cafe - bác sĩ nói và chỉ vào một cửa phòng
- Cảm ơn bác sĩ - Hawk nói, tay nắm cùi tay người phụ nữ
Khi đi qua bàn y tá, anh nghe cô y tá nói với bác sĩ:
- Con trai ông Faulkner vừa gọi điện thoại báo sẽ tới đây ngay
Hawk hài lòng khi nhận tin này. Lúc này có nhiều việc phải làm và đó là việc của Chad, vì anh ta mang họ Faulkner
Anh giữ cửa phòng y tá cho Lana đi vào. Khi ấy hai người ở gần nhau tới mức anh nhận cảm được hương nước hoa mùi gỗ thơm của cô. Nhưng anh cũng ngửi thấy mùi rượu phảng phất. Anh bỗng giận người phụ nữ trẻ. Rõ ràng, cô ta đã liên hoan chè chén với cha anh khi tai nạn xảy ra.
Phòng vắng tanh. Hawk lấy cafe cho cả hai:
- Chị quen biết J.B bao lâu rồi?
- Từ tháng sáu - cô áp chặt một bàn tay vào trán - Thế mà tôi có cảm giác lâu hơn ba tháng rất nhiều!
- Chị là y tá phải không? Chị quen ông ấy trong trường hợp nào?
- Vào một buổi tối giông bão trên đường tôi về nhà. Xe của ông ấy nằm lại bên đường xa lộ. Tôi cho ông ấy đi cùng. Anh hãy tin tôi, cho tới tận tối nay tôi không biết ông ấy là ai. Ông nói tên là John Buchanan, và là người gác đêm. Tôi tin ông ấy, vả lại chẳng có lý do gì để nghi ngờ lời ông ấy nói.
- Tên ông ấy là John Buchanan Faulkner - Hawk chỉnh lại
Càng nghe câu chuyện anh càng ít ngạc nhiên về việc cha anh giấu tên và thân phận mình. Ông thường không để lộ thân phận mỗi khi làm quen với các cô gái.
- Cô y tá tìm thấy chứng minh thư của ông ấy. Sao ông ấy giấu tôi mình là ai? - cô bối rối hỏi Hawk - Giá như lúc đầu thì tôi có thể hiểu được, nhưng sau này… Hay ông ấy cho rằng tôi sẽ cư xử khác nếu biết ông thực sự là ai?
Hawk muốn biết cụ thể hơn:
- Tôi muốn biết chi tiết chính xác sự việc xảy ra tối nay như thế nào? Cái gì đã dẫn tới cơn đau tim của ông ấy?
- Hôm nay tôi có sinh nhật. Ông John mời tôi đi ăn tối, có champagne, ánh nến rất tuyệt
Hawk hình dung dễ dàng bức ảnh này, cha anh cười nói thích thú bên bàn với người phụ nữ trẻ đẹp này.
- Ông ấy không hề đã động việc mình không được không được khoẻ. Tôi cho rằng ông ấy không muốn làm hỏng tối vui. Tôi thực sự không để ý gì. Sau đó, khi chúng tôi về nhà tôi và tôi đang pha cafe...
- Vào lúc nào chị Marshall? tôi không biết những gì thuộc về sinh lý đã diễn ra giữa chị va ông Faulkner. Tôi chỉ muốn biết ông ấy có mặc quần áo không khi xe cứu thương đến và ông ấy còn nằm trên giường không?
- Ông ấy mặc nguyên quần áo, và không ở trên giường - cô gái bực tức trả lời - Ông John và tôi là bạn với nhau. Tôi không hề quan hệ yêu đương với ông ấy. Đó hoàn toàn là tình bạn ở cả hai phía. Điều này khó tin phải không? - cô gái quay người, thở dài
Hawk không trả lời thái độ của cô gái rất thật. Được, anh đã hiểu nhầm. Vậy càng tốt hơn. Nhưng anh không tìm được câu xin lỗi. Anh ra khỏi phòng, đi lấy danh sách những người đã hỏi ở chỗ y tá. Hawk vừa định cầm lên đọc thì Chad bước vào
Bộ comple màu vàng lông lạc đà che đậy vụng về cái thực tế anh ta béo mập ra nhiều bởi vô số cuộc tiệc tùng. Anh ta vẫn đi thẳng người như thường lệ. Tóc chẻ đường ngôi đàng hoàng. Trông anh ta rất lịch sự. Khi nhìn Hawk, ánh mắt anh ta trở nên hết sức lạnh lùng:
- Em đến đây làm gì?
- Em đưa bà Katheryn đến đây theo yêu cầu của bà!
- Carol và Johnny đâu? Cũng ở đây à? - Chad nhìn quanh tìm kiếm
- Không. Sáng mai cha mẹ cô ấy sẽ đưa cô ấy đến đây bằng xe ô tô.
- J.B bị sao vậy? Liệu ông ấy có qua khỏi được không?
- Ông ấy còn sống. Nhưng triển vọng rất tồi tệ. - Hawk nói thẳng. Qua con mắt hé mở, anh quan sát thái độ của Chad. Anh ta không biểu lộ phản ứng gì
- Ông ấy ở đâu? Anh phải tới chỗ bố. Chắc mẹ cần đến anh - Chad nói
- Lúc này anh phải ở đây trước đã - Hawk quả quyết - Chúng ta có một vấn đề
- Chuyện gì vậy? - Chad muốn biết ngay
Hawk nhếch môi châm biếm:
- Khi bị đau tim, J.B đang ở trong phòng của bạn gái
Chad đỏ mặt vì tức giận:
- Đồ dê già đĩ thoả - Anh ta nghiến răng rít lên - Đến lúc chết rồi mà ông ấy vẫn bôi bẩn chúng ta.
- Đây là danh sách những người biết chuyện đó - Hawk đưa cho anh ta tờ giấy - Có thể báo chí chưa biết hết tất cả. Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.
- Trời ơi, phải làm gì bây giờ? - Chad đưa tay lên vò tóc - Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Đột nhiên anh ta nói "chúng ta ".
- Anh hãy gọi điện ngay cho luật sư Garvey, ông ấy là bạn của J.B. Nhà ông ấy ở gần căn hộ của người phụ nữ này và trong khu vực trách nhiệm của chiếc xe cấp cứu ấy. Em tin rằng anh sẽ thuyết phục được ông Garvey nhận nói rằng J.B. ở chỗ ông ấy khi bị lên cơn đau tim. Anh mang theo bao nhiêu tiền? Sau đó điều quan trọng nhất là chi phối tất cả những người trong danh sách này. Một vấn đề nữa là mấy người cấp cứu tiếp nhận bệnh nhân. Em còn tiền vừa đánh bài thắng cuộc đây. Cộng lại chắc sẽ đủ.
Chad bàng hoàng gật đầu:
- Còn người phụ nữ kia?
- Chúng ta sẽ bàn sau khi mọi chuyện xong xuôi
Garvey sẵn sàng ngay lập tức đứng ra bảo vệ thanh danh bạn bè và Chad cần hơn nửa tiếng để giải quyết ổn thoả mọi các việc khác. Hai người gặp lại nhau trong phòng đợi vẫn vắng như trước
- Giờ chỉ còn người phụ nữ này - Hawk nói - Cô ấy ở đây!
- Ở đây? Trong bệnh viện à? - Chad ngạc nhiên
- Vâng! cô ấy đi cùng xe cứu thương với J.B
- Bây giờ cô ấy ở đâu? Trời ơi, hy vọng cô ấy không ở bên bố. Nếu không sẽ khủng khϊếp với mẹ như thế nào? - Chad lo ngại
- Katheryn chưa hề biết gì về người phụ nữ này. Cô ấy ở trong phòng y tá.
- Phải đuổi cô ấy đi ngay lập tức - Chad nói như ra lệnh
- Hình như cô ấy quyết định ở lại cho tới khi biết rõ hơn về bịnh trạng của J.B. Hơn nữa cô ấy quả quyết họ chỉ là bạn bè với nhau
- Bạn bè? - Chad nhíu mày hỏi - J.B chỉ có một mục đích đối với phụ nữ.
- Kệ vậy - Hawk nhún vai - Em có cảm tưởng không mua nổi cô gái này và hình như cô ấy yêu quý J.B thực sự.
- Anh sẽ nói chuyện với cô ấy. Phải đưa cô ta ra khỏi đây ngay. Em chỉ cho anh biết giờ này cô ta ở đâu? - Chad nói
Khi họ bước vào phòng y tá, Lana đang đứng bên cửa sổ, lặng nhìn vô vọng vào màn đêm. Chad thì thầm thốt lên:
- Ít nhất J.B. cũng biết lựa chọn!
Mắt Hawk đầy giận dữ.
Lúc đầu Lana tưởng ai đó trong bệnh viện đến báo tin cho cô về tình trạng sức khoẻ của John. Người đàn ông trông lịch thiệp, ăn bận bộ comple đắt tiền, trông cường tráng. Lúc anh ta bước về phía Lana, cô thấy trong ánh mắt anh ta thoáng nụ cười tỏ ý lấy làm tiếc:
- Tôi là Chad Faulkner, con trai của J.B. - người đàn ông nói. Điều đó giải thích tất cả. Đúng, anh ta cũng có nét giống J.B. - Tôi đã tới đây nhanh chóng như có thể được. Cảm ơn chị đã ở bên ông ấy cho tới khi gia đình tới. Chị..... - anh ta đợi cô tự giới thiệu
- Tôi là Lana Marshall - khi anh ta đón bàn tay cô vào giữa hai bàn tay mình và bắt tay đồng cảm, cô ứa nước mắt - Tình trạng ông ấy thế nào? Từ một giờ nay tôi chẳng biết được gì cả.
- Chắc ông ấy sẽ qua khỏi - anh ta mỉm cười với cô để khích lệ - Chị biết ông ấy khoẻ mạnh như thế nào. Ông ấy khoẻ mạnh như một đấu sĩ
- Đúng thế! - ánh mắt cô trượt sang bên người đàn ông khác đợi ở góc phòng. Cô nhận thấy nét châm biếm trong con mắt anh - Ông John và tôi là bạn bè - cô nói nhanh để Chad không có nghĩ không hay về mình
- Tôi biết. Tôi nghe nói chị ở bên ông ấy khi xảy ra sự việc. Chắc việc ấy thật khủng khϊếp đối với chị - Anh ta nói giọng cảm thông
Giá như có thể được, Lana đã gục đầu vào vai người đàn ông này. Anh ta rất hiểu cảm xúc của cô.
- Lana! tôi được phép gọi chị như vậy không? - Chad nghiêng đầu sang một bên - tôi phải xin chị một điều, nhưng không muốn chị hiểu lầm
- Điều gì vậy?
- Tôi muốn không ai biết cha tôi tối nay đã ở chỗ chị. Dù tình bạn của chị hết sức bình thường, nhưng các báo chí nếu biết sẽ bới móc và thêu dệt thêm. Tôi không muốn gia đình tôi bị tổn thương và thanh danh của chị bị ảnh hưởng bởi những gì báo chí bịa đặt ra - Anh ta giải thích
- Tôi phải làm gì để giúp anh trong việc này? - Sự lo lắng của anh ta cho gia đình Faulkner làm cô xúc động và tước bỏ hoàn toàn vũ khí của cô
- Tôi muốn đề nghị chị đi về nhà. Hawk sẽ đưa chị về - Khi cô từ chối, anh tiếp lời - và tôi hứa sẽ gọi điện ngay cho chị khi bệnh tình của cha tôi thay đổi. Phóng viên báo đài sẽ tới đây. Để giữ cho tên chị không xuất hiện trên báo chí, đài, radio thì tốt nhất là chị không ở đây. Xin lỗi, tôi phải đề nghị chị như vậy, nhưng thế sẽ tốt hơn.
- Đúng, đúng, tôi hiểu - Lana ngập ngừng đồng ý
- Cám ơn, Lana - Nụ cười mỉm của anh ta sưởi ấm trái tim cô gái - Tôi hứa với chị là tên chị sẽ không bị đưa lên báo chí. Tôi biết cha tôi cũng mong muốn như thế. - không còn nghi ngờ gì nữa, John là một người quân tử, và hình như con trai ông cũng vậy. Cô cảm thấy an tâm, rất an tâm.
- Anh Faulkner ạ, anh rất lịch thiệp - cô thì thầm
- Chị hãy gọi tôi là Chad - Anh ta yêu cầu cô - Rất tiếc tôi không ở đây lâu hơn được, nhưng chắc chị hiểu được là mẹ tôi giờ đang cần đến tôi. Hawk sẽ lo liệu đưa chị về tới nhà an toàn. Và tôi sẽ gọi điện cho chị mỗi khi có tin gì mới.
- Cám ơn anh!
Chad nói chuyện với người đàn ông mà anh ta gọi là Hawk. Cô không hiểu được họ nói với nhau những gì. Rồi anh ta đi ra.
Lana thấy hơi lo sợ khi ở lại một mình với người đàn ông mắt xanh
- Tôi đi taxi cũng được - chị nói
Anh trả lời giọng châm biếm:
- Xin chị đừng làm phá dự định của Chad. Anh ấy sẽ rất buồn. Chị cũng không muốn vậy có phải không?
- Đúng! -Lana có cảm giác như anh đang đùa bỡn với mình