Đến bọn Lâm Đĩnh còn kinh ngạc đến rớt cả quai hàm ra, thì càng không nói đến nhưng tên tu giả Hán quốc trực tiếp tham gia chém người kia, một đao của bọn hắn có bao nhiêu nặng thì chính bọn hắn là người rõ nhất, dưới một đao đó đừng nói tu giả Phàm cảnh, chỉ sợ cho dù có là Sơ Nhập tu giả cũng không dám đứng im cho bọn hắn chém.
Thế nhưng cái thằng vừa trắng, vừa mập kia tiếp nguyên vài đao của bọn hắn cũng không thấy sứt mẻ gì, không lẽ con mợ nó một thân thịt mỡ kia là do sắt thép đúc thành hay sao hả trời?
Tuy có nghi hoặc trong lòng, nhưng cả đám tu giả Hán quốc đều lâm vào trạng thái điên cuồng, chỉ hơi khựng lại một chút rồi lại gào lên "gϊếŧ", sau đó xông tới chỗ thằng béo kia "hạ cánh", tiếp tục chém xuống, rất có khí thế quyết không băm thành tương, thề không bỏ qua!
Đám Lâm Đĩnh thấy thế cũng hơi do dự, không biết có nên lập tức xông lên ứng cứu, hay cứ đứng nhìn!
Dù sao da thịt thằng mập kia không biết làm từ hợp kim gì, dày đến nỗi đao chém cũng không đứt, kiếm đâm không lủng, có lẽ bị chém thêm vài đao nữa cũng chả sao!
Đợi bọn kia chém đã tay xong, rồi bọn hắn mới xông lên làm gỏi cả đám có lẽ cũng vẫn còn kịp!
Chỉ là còn không đợi bọn hắn quyết định thì một tiếng gào tâm tê liệt phế đã vang lên.
-Đậu xanh rau má, cái đám khốn kiếp kia, mau cứu mạng a!
-Ông kiệt sức rồi, không cứu là thành thịt mỡ sắt lát đấy!
Nghe Trương Bình Phàm gào lên thảm thiết, bọn Lâm Đĩnh liền không chút do dự xông lên, vung đao chém về phía đối thủ.
Choang!...oang....
Binh khí của hai bên va chạm với nhau vang lên những tiếng động hết sức kinh người.
Đám Hán quốc kia nguyên bản muốn xông tới bổ thằng béo kia làm hai đoạn, nhưng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, bây giờ lại bị bọn Lâm Đĩnh ngăn lại, bất đắc dĩ đành giơ đao lên phản kháng.
Dù sao da thịt bọn hắn cũng không so được với đao kiếm sáng lóa, thằng mập kia trúng thêm một, hai đao nữa có sứt miếng thịt nào không thì chỉ sợ có trời mới biết, nhưng bọn hắn nếu trúng một đao chính là đầu mình hai nơi, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Trong nháy mắt cả hai phe liền tiến vào trạng thái hỗn chiến, mỗi bên đều tự nhận định đối thủ của mình, phe Hán quốc tuy chỉ còn lại năm người, tu vi cao nhất cũng chỉ là Phàm cảnh tầng tám, nhưng thắng ở cái đông người, người xưa có câu "song quyêng nan địch tứ thủ" mà lậy!
Bên Lâm Đĩnh nhân số tuy có chút thiệt thòi nhưng được cái là chiến lực rất mạnh, nên nhất thời cục diện lâm vào giằng co.
Đối thủ của Lâm Đĩnh chính là một tên tráng hán, vóc giáng cao to, mặt mũi bặm trợn, hai mắt như chuông đồng, bộ dạng hung thần ác sát tựa như một con hung thú khát máu, liên tục gầm thét tấn công về phía Lâm Đĩnh.
Vũ khí trong tay tên hung ác chiến đấu với Lâm Đĩnh là một thanh đại đao cực nặng, mỗi lần vung lên đều khiến không khí xung quanh rít lên liên hồi, cực kì khủng bố!
Đối phương trời sinh thần lực, cây đao to đùng trong tay nặng ít nhất cũng cả hai, ba trăm kg, phối hợp với một thân tu vi Phàm cảnh tầng tám, được hắn ta cứ thế mà nện tới tấp, tựa như là đang sử dụng một thanh lang nha bổng chứ không phải một thanh đại đao, làm cho Lâm Đĩnh một trận tối tăm mặt mũi, chật vật đỡ đòn, hơi chút sơ xảy chính là biến thành một đống thịt nát ngay!
Choang...oang..choang...choang...!!
Chẳng qua Lâm Đĩnh hắn cũng đâu phải là dạng lương thiện, hiền lành gì, liên tục bị đối thủ áp chế khiến anh chàng tức nghẹn cả một cục ở trong ngực, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm co đầu, rút cổ cho người ta chém tới tấp.
Một tiếng rít phá không vang lên, lại một đao toàn lực của đối thủ bổ tới đỉnh đầu hắn, nếu trúng đòn này đảm bảo thân thể Lâm Đĩnh sẽ lập tức làm đơn chia tay, giải thể tại chỗ!
Lâm Đĩnh phản ứng cũng không chậm, lập tức nắm chắc cán đao bằng hai tay, dồn hết sức lực, chân khí, giơ lên quá đỉnh đầu, nhằm chặn lại một đòn này.
Choang....oang......
Một cỗ cự lực khủng bố tác động lên thân đao, sau đó truyền lên hai cánh tay hắn, làm cho chúng trở nên run rẩy khác thường, mồ hôi trên mặt Lâm Đĩnh vã ra như suối.
Tuy đã đón được, nhưng một đòn này suýt tý nữa thì đã đánh văng binh khí trong tay hắn, nếu mất đi binh khí trong lúc chiến đấu thì hậu quả khó mà lường được, nhưng cũng may là cuối cùng hắn cũng đã trụ lại được.
Không để đối thủ kịp phản ứng lại, Lâm Đĩnh liền cố gắng nén lại cảm giác tê dại, đau buốt đang trỗi dậy, nổi giận gầm lên một tiếng, vận sức hất tung thanh đại đao đang ép trên đỉnh đầu, sau đó gầm lên một tiếng, bổ ra một đao toàn lực trả đũa.
Choang...oang...
Lần này đến phiên đối thủ của hắn lảo đảo một hồi, dường như đối phương cũng chả phải dễ chịu gì.
Thấy đối thủ có dấu hiệu yêu thế, Lâm Đĩnh hắn làm sao có thể buông tha, lập tức cắn chặt không buông, nắm chắc thời cơ, vận hết sức lực và chân khí toàn thân bổ ra năm đao, quyết không thành công thì cũng thành thần.
Đao thứ nhất, tựa như thái sơn áp đỉnh, khiến đối thủ bắt buộc phải vội vàng, giơ đao lên đón đỡ lần nữa.
Choang.....
Tên to con đối diện tuy chặn được nhưng cũng phải lùi lại một bước, toàn thân khẽ run lên.
Đao thứ hai, hoành tảo thiên hạ (ngắn gọn là "chém ngang người") vừa nhanh vừa độc, khiến tên to con lại không thể không giơ đao đỡ đòn.
Choang...
Lần này đối thủ của Lâm Đĩnh phải lùi lại đến ba bốn bước mới có thể dừng lại, thậm chí đao cầm trên tay còn khẽ run run, nhưng rốt cuộc là vẫn tiếp được!
Hai đao đầu không làm được gì đối thủ, gân xanh trên người Lâm Đĩnh liền nổi vồng hết lên, hắn liền bất chấp tất cả, chân khí trong người như ngựa đứt cương, điên cuồng chuyển động, toàn thân trên dưới Lâm Đĩnh dường như biến thành một quả bóng được bơm đầy không khí, chỉ chờ đợi cơ hội mà bùng nổ, Lâm Đĩnh liền dốc hết sức lực mà bổ ra liên tục ba đao.
Choang....oang..........
Lần này khác với hai lần trước, đao thứ nhất vừa ra, thanh đao trong tay đối thủ đã run lẩy bẩy, đao thứ hai lại thuận thế mà đến với một tốc độ kinh người, gần như chồng lên bóng của đao thứ nhất, kết quả vũ khí của đối thủ trong nháy mắt không thể khống chế được mà bị đập bay đi va vào thẳng vào ngực, khiến tên tên to con ngay lập tức không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, thân hình cũng lảo đảo không vững.
Một đao cuối cùng còn kinh khủng hơn hai đao trước cộng lại, cũng là một đao tối cường của Lâm Đĩnh, nhanh đến tuột cùng, gần như không thể thấy thấy được, quét thẳng về phía đầu lâu tên đô con.
Phựt.......
Một cái đầu lâu mặt mũi dữ tợn, hai mắt vẫn còn trợn trừng, đỏ quạch, lập tức bắn thẳng lên trời, kéo theo một vòi máu nóng thẳng tắp.
Bịch....
Thân thể không đầu sau vài giây mới bắt đầu đổ ầm xuống.
Còn Lâm Đĩnh sau khi chém bay đầu đối thủ, cũng chống đao khụy xuống một bên thở dốc liên hồi.
Hộc...hộc..Hộc!!!!
Đối thủ của hắn vừa rồi phải nói là rất mạnh, trời sinh thần lực, cộng với tu vi Phàm Cảnh tầng tám, khiến cho Lâm Đĩnh từ khi xuất đạo đến nay phải dốc toàn lực ứng phó, sơ xảy một tý chính là đầu mình hai nơi, tứ chi hai phía ngay, nếu không gặp phải Lâm Đĩnh có cơ duyên trên người, thân thể cực độ khủng bố, mà đổi lại một tu sĩ khác, thì đã bị tên kia chẻ làm mấy khúc từ lâu rồi.
Lần này Lâm Đĩnh thành công chém gϊếŧ đối thủ, ngoài sức cùng lực kiệt trong thời gian ngắn không thể tái chiến, thì lông tóc không tổn hao gì, cũng miễn cưỡng có thể coi là chiến tích huy hoàng.
Chỗ của Lâm Đĩnh đối thủ tuy mạnh mẽ, chiến đấu khá là kịch liệt, nhưng thời gian cũng không thể coi là quá dài, tính đi tính lại mới mất khoảng mười phút mà thôi
Chẳng qua ở chỗ Vô Danh và Mộng Lan cũng không chậm hơn hắn là bào, hơn nữa người ta là bị vây công, trong năm tên thì bốn tên đã xông về phía Vô Danh và Mộng Lan rồi, còn lại một tên đô con, chính là tên vừa đấu với Lâm Đĩnh.
Giao đấu với Vô Danh chính là hai tên Phàm cảnh tầng tám, một tên cao gầy sử dụng trường thương, và một tên to con, người mặc giáp nặng, sử dụng trường đao và hộ thuẫn tiêu chuẩn.
Cả hai đều phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, ăn ý, có thể nói là gió mưa khó lọt.
Tên to con mặc giáp nặng, cầm hộ thuẫn và trường đao phụ trách phòng thủ toàn diện, tên cao gầy núp ở phía sau phụ trách tấn công, dùng tên to con làm lá chắn, liên tục đâm ra những mũi thương hiểm độc, như linh xà thoắt ẩn, thoắt hiện, chỉ cần đối phương hơi chút lơ là, hậu quả chính là thân thể có thêm mấy lỗ xuyên thẳng từ trước ra sau.
Đối phương phối hợp tuy có thể nói là tuyệt mỹ, nhưng đối thủ của bọn hắn lại là một tu sĩ Phàm cảnh tầng chín!
Cứ nhìn uy thế của thằng béo kia là biết tu sĩ Phàm cảnh tầng chín đáng sợ ra sao rồi, hơn nữa con hàng Vô Danh này nổi danh là tuyệt thế âm nhân, làm sao có thể để cho đối phương cơ hội thông mình cơ chứ.
Chỉ thấy đối phương liên tục tấn công, còn Vô Danh thì tránh trái, né phải, trông có vẻ vô cùng chật vật, tựa như một chiếc lá mỏng manh giữa cuồng phong bạo vũ, lúc nào cũng có thể bị thương ảnh đầy trời kia xé toạc ra vậy.