Từ lúc chạy trối chết ra khỏi nhà nghỉ đến giờ tim hắn vẫn còn đập bình bịch vì sợ người ta đuổi theo tính sổ.
-Móa mụ nội nó sợ chết đi được bị bắt được thì có mà ói máu bồi thường, để tính xem nào một cái giường rẻ rẻ cũng vài chai, ti vi cùi bắp vài chai nữa, mẹ kiếp nhà nghỉ ăn no rửng mỡ tự dưng thêm ti vi vào làm gì chứ.... mẹ ơi xem ra có đem ta đi bán cũng chả đủ tiền đền đâu!
Đang lầm bầm tính toán cái đống hỗn độn mình gây ra mang lại thiệt hại bao nhiêu thì.
-Trời ạ! Sao trên đời lại có cái loại người tu tiên như thế này hả trời?
Lâm Đĩnh giật cả mình vì tiếng nói của Chư Thiên đột ngột vang lên trong đầu hắn.
-Ta nói này ngươi tốt xấu gì miễn cưỡng cũng có thể tạm gọi là tu tiên giả, là khổ chủ tạm thời của ông đây, phải có giác ngộ của tiền nhân chứ, quá mất mặt mà, đúng là mặt mũi của ta đây bị ngươi chà đạp hết rồi!
Lâm Đĩnh có hơi ngượng ngùng, khuôn mặt dày như cái bánh chè cũng phải ửng đỏ cả lên đối đáp.
-Không phải là ta không muốn trả tiền, nhưng mà trên người ta cũng chẳng còn nổi mấy xu, chả biết có đủ tiền mua nổi viên gạch đền cho người ta nữa không đây? Ngươi phải biết Lâm Đĩnh ta đây cũng chả phải là loại khá giả gì, thời buổi này kiếm tiền khó khắn lắm đó!
Vừa nghe thấy lời ấy sách linh bỗng gầm lên trong đầu hắn làm trời đất nó cứ xoay xoay thế nào ấy, phải mất một lúc mới bình thường lại được mà hai bên tai vẫn còn hơi ong ong.
-Sách linh: Ấy đầu ngươi bị lừa đá à, hay não hỏng mẹ nó rồi, trả tiền? Tổ tông mười tám đời nhà ngươi, ngươi thấy tu tiên giả nào ăn cơm ở trọ phải trả tiền chưa? ngươi xem có ai như ngươi không ở trọ ăn cơm còm phải trả tiền! ài thế sự điên đảo, đời sau không bằng đời trước à nha, xem ra ta còn phải dạy giỗ ngươi lại thật cẩn thận mới được, tránh khi bước ra đường làm mất mặt mũi của ông đây.
Lăm Đĩnh nghe mà há hốc mồm không tài nào ngậm lại được.
-Ta kháo người tu hành đều ăn xong phủi đít mà đi, vậy không phải là tên nào tên nấy đều ăn chùa, uống chùa, ở chùa sao?
Sách linh thất thế vô cùng đắc ý trả lời.
-Đương nhiên hô hô, người tu tiên ăn của ngươi, uống của ngươi, ở của ngươi là vinh hạnh của ngươi, ngươi cảm tạ ân đức, thiếu điều lập bài vị cung phụng còn không kịp nữa là ở đâu mà đòi tiền, quá mức dung tục rồi.
Đến đây thì chú Đĩnh nhà ta cực kì hoài nghi tên này từ sao hỏa rơi xuống mà ngay cả thường thức cũng bị nó đổi trắng thay đen.
-E hèm này người anh em, ngươi có nghe câu thiếu nợ trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa chưa.
Chư Thiên nhìn hắn kì lạ rồi trả lời.
-Tên ngu ngốc nào nói thế, không phải ngươi đấy chứ, cả đời ta chưa từng nghe qua lời nào bại não như vậy.
Lâm Đĩnh than thầm.
-Đồ não bò đúng là đàn gảy tai trâu.
-Thế phương thức hành sử của người tu tiên như thế nào ngươi có thể vui lòng chỉ bảo cho kẻ hậu sinh vãn bối này đôi đường hay không.
Sách linh:Ừm trẻ nhỏ dễ dạy, nghe đây phương thức hành sự của người tu tiên chỉ gói gọn trong ba chữ thôi eee hèm, e hèm....
Nhìn cái giọng điệu lên mặt dạy đời đó của nó làm Lâm Đĩnh tức muốn điên lên rủa thầm,
-Tổ ch* nó dễ dạy bà ngươi thì có, đợi ta tu thành thần công xem ông chỉnh ngươi thế nào.
Hắn nghĩ thầm thế bề ngoài thì trưng ra bộ mặt tràn đầy tinh thần học hỏi không có vẻ gì là thiếu kiên nhẫn cả.
Thấy câu giờ cũng đã đủ sách linh mới trả lời.
-Đương nhiên là ba chữ "Cướp" "Hϊếp" "Gϊếŧ" rồi.
Vừa nói vừa bày ra bộ mặt như thể đó là thường thức, người người đều biết nhà nhà đều hiểu chỉ có hắn là thiểu năng trí tuệ nên mới hẻm có hiểu mà thôi.
Lâm Đĩnh nuốt một ngụm nước bọt nhủ thầm, mẹ kíp nghe thằng này nói sao có vẻ nghe giống nghề nghiệp thổ phỉ thế nhỉ, chẳng qua ta thích à nha!
-Ngươi phải nhớ rõ đây là phương thức hành xử cơ bản của người tu tiên mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn.
Lâm Đĩnh: Thế ba chữ chân ngôn đó phải hiểu thế nào.
-Ngươi hỏi đúng người rồi đấy, ta đây cũng có chút tâm đắc sẽ truyền lại cho ngươi miễn phí hô hô.
-Đầu tiên là "Cướp" nói đơn giản chính là thấy cái gì vừa mắt, bất kể là cái gì cứ thuận mắt thì cướp về ình dùng, mà cho dù không dùng được thì cứ dành lấy đã có gì nói sau, nói theo kiểu văn vẻ của ngươi là mượn không hoàn lại.
-Còn "Hϊếp" thì có thâm ảo hơn đôi chút chẹp chẹp, tức là nhìn thấy nữ tu nào vừa mắt mà không muốn cưới về làm đạo lữ thì đương nhiên là "Hϊếp", xong rồi muốn "Cướp" về làm nữ nô hay "Gϊếŧ" xong "Hϊếp" thì tùy.
Nghe đến đoạn này thì Lâm Đĩnh nước miếng chảy ròng ròng, miệng liên tục cười da^ʍ hô hô.
Không để ý đến bộ mặt da^ʍ tiện của hắn Chư Thiên nói tiếp.
-"Gϊếŧ" thì còn phải hỏi sao, đương nhiên là thấy thằng nào không thuận mắt, hay là có tên nào đui mù cản ta động phòng với lão bà thì làm thịt nó thôi.
Nghe quyển sách nát này nói một hồi hắn cũng cảm thấy có đạo lý thật.
-Chân ngôn a, bảo bối a, không hổ là tu tiên giả có khác, ài hậu sinh đúng là không bằng được bậc tiền bối đại năng đi trước, xem ra ta còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.
-Cái đó là đương nhiên, ngươi còn phải xem lại ta là ai chứ, ông đây là thần sách trên thông thiên văn dưới tường địa lý không gì không biết, trên trời dưới đất chỉ có một hô hô.
Lâm Đĩnh cảm thán không thôi tu tiên con bà nó tà môn, chẳng qua ta thích rồi đó!
Bây giờ hắn mới cẩn thận kiểm tra lại xem cơ thể có gì khác không, nhìn đi nhìn lại vẫn chẳng cảm thấy gì, chẳng qua da có chút hồng hào trắng trẻo, có chút đẹp trai lai láng, đang muốn mở mồm hỏi thì Chư Thiên như đoán trước được mở miệng trả lời.
-Không cần phải nhìn nữa có nhìn cũng chả thấy cái khỉ gì đâu.
Lâm Đĩnh nói:
-Tại sao lại như thế? chẳng lẽ ta mất công toi cả ngày trời thành công cốc sao? một chút tác dụng cũng không có thì tu luyện làm quái gì ệt, về nhà vuốt mông vợ còn sướng hơn, không có vợ thì ít ra cũng làm vài cuốn Maria ozama cũng còn tốt hơn cái này?
Lâm Đĩnh bất mãn gầm lên trong đầu, vẻ mặt thì cực kì tức tối như vừa bị ăn quả lừa nặng vây.
Sách linh:
-Ai bảo ngươi là không có thay đổi gì, cái đó gọi là khả năng nội ẩn, nội ẩn đấy có biết không, ài não tàn chuẩn không cần chỉnh từ ngữ thâm ảo quá chắc thằng này éo biết nội ẩn là cái m* gì rồi.
Nghe thấy thế cu cậu chả quan tâm xem đoạn sau nó nói cái quái gì hí hửng, cười tít cả mắt.
-Thì ra là thế, ra là nội ẩn ta biết mà hô hô, thế cho hỏi chút cái nội ẩn đấy là gì vậy.?
Sách linh:
-Có phải ngươi cảm thấy tinh thần bừng bừng, cơ thể tràn đầy lực lượng không.
-Đúng à ngươi nói ra ta mới để ý đó nha ,không lẽ là sức mạnh tăng? lên cái này ngon đó!
Nói xong rồi như vô ý thức anh chàng co giò sút mạnh vào tảng đá bên đường.
Tảng đá ít nhất phải nặng cả chục cân, ấy vậy mà dưới cú đá của hắn lại như một quả bóng, phóng như tên bắn lao thẳng vô cửa sổ nhà đối diện.
-Ầm, rầm hú hú gào....
Lâm Đĩnh co giò chạy thẳng cẳng, loáng cái đã biến mất còn nhanh hơn cả cưỡi ngựa sắt, loáng thoáng nghe được đằng sau một tiếng gào kinh thiên động địa của thím hai nào đó vang lên.
Hắn khẽ đưa tay vuốt đi một lượt mồ hôi lạnh.
-May quá may mà ta chạy nhanh, không thì lại có phiền phức tìm đến cửa à nha, móa cũng không cần khoa trương vậy chứ chỉ là sút một cái thôi mà.
-Ê ê sách nát, không lẽ thật sự là sức mạnh tăng lên.
-Thằng lỏi tôn trọng tý đê, cái gì mà sức mạnh tăng lên? nếu chỉ có sức mạnh thì khi ngươi đá cái cục đá đó cũng nên nhập viện luôn rồi, nếu chỉ có sức mạnh thì làm khỉ gì ngươi chạy còn nhanh hơn cả thỏ thế, nói đúng ra là cơ bắp, xương cốt, nội tạng cường độ thân thể của ngươi đã không còn giống người bình thường nữa, đã bước đầu có tiềm chất tu luyện rồi.
-Nói nhảm như thế làm gì không phải cũng là sức mạnh tăng lên sao.
-Ách mẹ kiế* đồ não bò, sao ta lại tốn nước bọt với ngươi chứ đúng là tự mình ngược đãi mình.
-Thế ngoài sức mạnh tăng lên còn có gì khác nữa không? không phải chỉ có vậy thôi chứ, ít ra cũng phải tặng kèm mấy khả năng đặc biệt kiểu như phi thiên độn địa, hay là mắt thần..vv chứ nhỉ? Mấy cuốn tiểu thuyết ba xu chả phải mô tả bao giờ lên lv cũng khuyến mãi thêm vài ba cái skill đấy thôi.
-Có thì cũng có, chẳng qua là tác dụng phụ, nhưng mà đối với ngươi chưa hẳn là không tốt.
Chư Thiên nói mà vẻ mặt cứ quai quái thế nào ấy.
Nghe thấy thế Lâm Đĩnh chẳng hề ngạc nhiên tý nào, tựa như là đã sớm biết trước.
Bây giờ đến lượt sách linh kinh ngạc.
-Chẳng lẽ thằng cha óc heo này tự dưng thông minh đột xuất??
Bây giờ đến lượt Lâm Đĩnh điên tiết lợn.
-Tổ bà ngươi xỉa sói ai thế, nhìn quyển sách nát nhà ngươi được lão già bỉ ổi đó bán tống bán tháo là biết ngay thế nào cũng có vấn đề, chắc chắn là công pháp rách nát ở đâu được lão già đó lượm lại mang đi lèo bịp người thành thật như ta đây, ài thành thật bị người ép mua hàng kém chất lượng, rõ là số khổ số khổ a.
Sách linh giận tím mặt muốn nhảy ra bóp chết thằng tiểu nhân bỉ ổi này ngay lập tức.
-Con bà ngươi, người thành thật? ở đâu sao ta không thấy?
-Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt, thành thật tiểu lang quân, thuần khiết tiểu tình nhân, chính là bổn nhân.
Trưng ra bộ mặt hãnh diện ta là người thành thành thật nhìn chỉ muốn đấm của mình, mà hắn còn vô cùng không ý thức được là ai nhìn vào cũng chỉ thấy được dòng chữ “ông là tiểu nhân” to tổ bố.
Sách linh thấy hắn như thế vẻ mặt như nuốt phải ruồi, xanh xanh tím tím muốn ói.
-Vô sỉ a, cực phẩm a, chẳng qua rất hợp với dáng em ta thích đó hô hô!!!!
-Đừng nói nhảm nữa thế ngươi có muốn biết tác dụng phụ không.
-Muốn đương nhiên vô cùng muốn! sao ta lại không muốn chứ, chuyện liên quan đến "tiểu mệnh" ông nhất định phải biết.
Sách linh.
-E hèm không nghiêm trọng đến thế, nhưng quả thật có chút liên quan đến "tiểu mệnh căn"của ngươi.
Nghe liên quan đến cái mạng nhỏ của mình Lâm Đĩnh biểu tình ngưng trọng, hẳn lên tập trung 120% công lực mà dỏng tai lên nghe.
-Có phải bây giờ ngươi cảm thấy cả người tràn trề sức lực, tinh lực dư thừa cần tìm chỗ phát tiết không?
Nghe thấy thế Lâm Đĩnh cẩn thận cảm thụ lại cơ thể, thì thấy cả người rạo rực tiểu đệ dương cờ khởi nghĩa căng như dùi cui, có làm thế nào cũng không xẹp xuống được.
Thấy hắn đã nhận ra Chư Thiên cười rất tà ác.
-Hắc hắc thằng lỏi có phải rất sảng khoái không, sao thế thoải mái khó nói nên lời à ha ha.
Lâm Đĩnh bây giờ cảm thấy vô cùng bức bối cần tìm chỗ phát tiết chả còn tâm trạng đâu mà để ý đến Chư Thiên.
Thế rồi hắn co giò chạy thẳng đến hồ bơi mong lấy nước lạnh làm thanh tỉnh tinh thần.
Người đi đường chỉ cảm thấy một cái bóng lướt qua, mang theo một trận cuồng phong thổi tung mọi thứ lên.
Vừa chạy anh chàng vừa gào to Chư Thiên ngươi đợi đấy cho ta....a a a, ta muốn đàn bà a a a.
Thế là người đi đường được một phen chứng kiến một anh chàng vừa chạy vừa ôm đũng quần, nước dãi lòng ròng mồm liên tục gào muốn động đực..