Sau một hồi mưa gió điên cuồng, rốt cuộc căn phòng nhỏ rồi cũng phục hồi sự yên tĩnh vốn có, Lâm Đĩnh những tưởng sau cuộc đại chiến có lẽ đến ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
Lý do tại sao à? Phê lòi phèo rồi chư còn gì nữa, ngươi thử nhấc cho ta xem đi.
Nhưng sự thật quá khác xa tưởng tượng, hắn không những không cảm thấy mệt mỏi mà tinh thần lại trở nên vô cùng minh mẫn, toàn thân trên dưới tràn ngập sức mạnh, Lâm Đĩnh thấy vô cùng kì lạ, đang định suy nghĩ kĩ hơn về vấn đề này thì một cánh tay bất chợt quấn lấy hắn từ phía sau, hai cái bánh bao mềm mại khẽ cọ sát nhè nhẹ vào lưng khiến cho thằng nhỏ dưới thân Lâm Đĩnh không kiềm chế được dựng đứng cả lên.
-Bà cô của tôi à chả phải vừa làm xong à, không cần phải đói khát vậy chứ, hức hức ngươi tha cho ta đi mà, làm nữa là xay ra án mạng đó, cái thân tàn này không chịu nổi sự vùi dập của Mỵ Yên ngươi nữa đâu.
-Ai da cái đồ nhẫn tâm này, rõ ràng là ngươi đè người ta xuống trước sao bây giờ lại như thành ta cưỡng gian nhà ngươi vậy, họ Lâm ngươi muốn bắt nạt người ta à, a ta biết rồi là ngươi ăn xong bây giờ muốn vỗ mông rời đi chứ gì, hức hức ngươi có phải đàn ông không thế.
Lâm Đĩnh nghe Mỵ Yên nói thế mồ hôi hột đổ đầy đầu, trong thì gào.
-Oan ức, oan hơn cả trời mà, là ngươi đè lên ta đó, ông đây khi nào đè lên ngươi chứ, là ai gào bảo ta mạnh lên chứ, là ngươi, là ngươi đó !
Nghĩ thì là thế nhưng hắn dám nói ra sao? cho dù có là bố anh ấy cũng chả dám, thế nên đành trả lời.
-Mỵ Yên tỷ tỷ yêu dấu, lần đầu của Lâm Đĩnh này không phải đã mất trong tay bà chị sao, hú hú không lẽ phải hấp ta thành xác khô ngươi mới chịu bỏ qua hay sao.
Mỵ Yên nghe thế thì trừng mắt hạnh nhìn hắn.
-Ngươi còn dám nói là lần đầu, thế lần trước ngươi đóng cửa với Văn Hoa muội muội làm gì trong phòng vậy, đừng nói với ta cô nam quả nữ ở chung một giường là để đàm đạo văn chương, ngâm thơ đối chữ gì gì đó nhé. Hình như ta nghe nói có người nào đó khoe khoang thần thông to lớn, một đêm ngự tứ nữ vẫn trâu như thường à.
Lâm Đĩnh có điểm chột dạ, không phải lần trước khi cao hứng khoe mẽ với Văn Hoa, sao bà nội nó sao lại đến tai vị tỷ tỷ này rồi.
-Oan ức a, Mỵ Yên tỷ ngươi phải tin ta, nhất định là có kẻ muốn hãm hại Lâm Đĩnh này, ta cùng Văn Hoa muội là quan hệ thuần khiết thôi là vô cùng thuần khiết đó.
Mỵ Yên nhìn bộ dạng mặt dày, heo chết không sợ luộc của hắn cũng chỉ bất lực nói.
-Có hay không trong lòng Lâm Đĩnh ngươi là rõ nhất, ta cũng chỉ là một nữ tử dung tục chốn hồng trần đáng thương làm sao có thể níu giữ bước chân của kẻ lãng tử như ngươi chứ.
Nói rồi nàng ta nhẹ nhàng đứng dậy với lấy một cái áo choàng gần đó che đi tấm thân mĩ diệu của mình, rồi xoay người đi ra khỏi phòng bỏ lại một mình hắn đang ngẩn ngơ trong căn phòng nhỏ.
Lâm Đĩnh khi thấy nàng ta rời khỏi phòng mới thở phào một hơi, vừa rồi xem tý nữa là hắn không nhịn được xung động lại đè nàng ta xuống giày vò một phen à, khổ nỗi hắn không chắc bản thân có thể chống lại mị thể của vị tỷ tỷ này không, lần trước khi cả hai đang ân ái thì đột nhiên một cỗ hấp lực quỷ dị xuất phát từ phía Mỵ Yên trào ra như muốn hút cạn tinh khí, sinh mệnh toàn thân Lâm Đĩnh nếu không phải bản thân có kì công hộ thể, lại có một nguồn năng lượng thần bí ở giây phút cuối cùng xuất hiện hóa giải nguy cơ thì hắn giờ phút này có lẽ đã thực sự biến thành xác khô rồi.
Cho nên có đánh chết Lâm Đĩnh cũng chả dám đánh chủ ý gì lên bà chị My Yên này lần nào nữa, tu tiên giới này thật quá nguy hiểm rồi, ngay cả đi tìm hoa cũng gặp phải nguy cơ về chầu ông bà, rốt cuộc vẫn là thực lực chưa đủ, có thể lần này may mắn tránh được một kiếp nhưng lần sau thì sao? hắn không có lòng tin là lần nào cũng được thần may mắn chiếu cố, cho dù có cẩn thận đến đâu đi nữa, tránh không gây chuyện, làm rùa rút đầu nhưng chả lẽ rắc rối sẽ không tự tìm đến ngươi? Thế nhưng có được thực lực tuyệt đối lại là chuyện khác, phiền phức, nguy cơ gì gì đó một quyền đập tan là được à nha, vô cùng uy phong đó đến bao nhiêu ông tiếp hết. Chỉ là quan trọng nhất là ta còn chưa luyện ra thực lực tuyệt đối a, gặp phải cao thủ người ta đánh rắm một phát mười thằng Lâm Đĩnh cũng chết không kịp ngáp à.
Nghĩ đến đó hắn càng gấp gáp muốn tăng lên thực lực của không cầu giết địch lập công gì gì đó, chỉ cần có thể bảo trụ mạng nhỏ là tốt lắm rồi, rùa rút đầu cũng không có gì không tốt, Lâm Đĩnh đứng dậy mặc lại quần áo sao đó ngồi lên giường xếp bằng bắt đầu vận hành pháp môn.
Tu vi của hắn vốn đã bước vào tầng bốn, sau vì liều mạng rớt xuống phàm cảnh tầng ba, may mắn được Tàn Thiên lão giả ra tay giúp đỡ cuối cùng miễn cưỡng giữ được tu vi tầng ba đỉnh phong, nội thương cũng không đáng lo ngại chỉ cần điều tức một thời gian thì sẽ ổn, phiền phức lớn nhất lại là thọ mệnh, không có cách nào khôi phục, trừ phi Lâm Đĩnh đột phá linh cảnh mới có thể hồi phục hoàn toàn, hiện giờ hắn chỉ còn không đến trăm năm thọ mệnh nếu không thể tiến giai vậy chỉ đành nuốt hận đương trường mà thôi.
Trăm năm đối với người phàm có lẽ rất dài, là cả một đời người, nhưng đối với người tu tiên sinh mệnh vốn dài lâu mà nói chỉ là một quãng thời gian nhỏ trong cuộc đời mà thôi.
Phàm cảnh tu giả có chín tầng, mỗi lần đột phá bình thường cần khoảng thời gian gấp mười lần lần trước, đương nhiên đó chỉ là bình thường nếu có linh dược cấp thiên tài địa bảo nuốt vô một hơi có thể đột phá vài tầng cũng chả phải điều gì lạ, thậm chí còn có loại linh dược nghịch thiên trực tiếp làm cho người ta trở thành linh cảnh sơ nhập tu giả.
Nhưng đó chỉ là "nếu" hiện thực luôn vô cùng tàn khốc, Lâm Đĩnh hắn một kẻ không tiền, không thế bằng vào cái gì mà chúng nó phải chui vô bụng hắn càng không nói cái loại hy hữu kia.
Tuy mới đến thế giới này thời gian không lâu nhưng Lâm Đĩnh biết đa phần tu giả ở thế giới này cũng chả có phúc được sờ đến mấy cây linh dược, càng không nói đến chuyện dùng chúng để trợ giúp tu luyện.
Tu tiên giới là một nơi cạnh tranh vô cùng kịch liệt, phải nói là tàn khốc thì đúng hơn, người nhiều mà cháo ít đã buộc họ phải dành giật từng chút tài nguyên một, có lần hắn tận mắt nhìn thấy hai anh em ruột vì một khối càn khôn thạch mà lao vào chém gϊếŧ, cuối cùng người anh với công lực thâm hậu hơn đã một kiếm chém bay đầu "cánh tay" của mình mà không hề do dự hay thương xót chút nào.
(anh em như thể tay chân)
Những kẻ được gọi là ma tu thực ra cũng không khác với tu tiên giả bình thường bao nhiêu, chẳng qua họ muốn tăng cường thực lực nhanh chóng đã vứt bỏ một số chuẩn mực đạo đức hoặc hoàn toàn từ đó làm ra những chuyện nhân thần công phẫn.
Phải thừa nhận một điều là những pháp quyết và biện pháp đề cao thực lực mà ma tu sáng tạo ra mang lại hiệu quả đáng kinh ngạc, giai đoạn đầu xuất hiện đã làm cho tu tiên giới xảy ra một hồi tinh phong huyết vũ, tiếc là trên đời này không có sự việc gì hoàn mĩ, tác dụng phụ của ma công đem đến cũng đã đủ dọa lui đã số người.
Phần lớn ma công đều có một đặc điểm chung là tu luyện vô cùng mau chóng, lực chiến đấu kinh người, một ma tu cùng cấp có thể dễ dàng áp chế hai tên đồng giai, những kẻ lợi hại hơn thậm chí có khả năng khiêu chiến vượt cấp, tu luyện theo cách bình thường cần khoảng trăm năm mới có thể tiến giai nhưng nếu tu luyện ma công thì có lẽ chỉ cần khoảng mười năm thậm chí một năm.
Như đã nói không có gì là hoàn mỹ, cái giá phải trả để đổi lấy lực lượng cũng không nhỏ, điển hình là tính cách thay đổi, hình dạng biến dị hoặc đánh mất thần trí trở thành quái vật chỉ sống theo bản năng là hậu quả hơn một nửa ma tu phải gánh chịu.
Công pháp Chư thiên tạo hóa của Lâm Đĩnh tuy có danh xưng nghịch thiên nhưng trên mặt tốc độ tu luyện cũng chưa có gì nổi bật, Lâm Đĩnh ngồi xếp bằng hoàn toàn tập trung vận chuyển công pháp điều dưỡng thân thể, may mắn là tuy tốc độ tu luyện của Chư Thiên tạo hóa công chỉ bình thường nhưng nói về lực khôi phục có thể xưng là đệ nhất công pháp cũng không sai.
Chầm chậm mở mắt ra lúc này hắn cảm thấy trạng thái của bản thân cũng không kém lúc cường thịnh bao nhiêu mới có chút hài lòng thu công, hơi chút suy nghĩ rồi móc từ trong l*иg ngực ra một quả ngọc giản to bằng nắm tay trẻ con, từ chỗ Tàn Thiên lão giả Lâm Đĩnh đã biết được cách sử dụng nó, có chút do dự, có chút chần chờ, lại như có chút hồi hộp qua một đoạn thời gian khi tâm chí đã quyết hắn nhẹ nhàng nâng quả ngọc giản áp lên trán.
Khi đã hoàn toàn áp lên thì dị biến xảy ra, tâm thần Lâm Đĩnh như bị hút vào khoảng không gian nào đó, còn may là hắn vẫn cảm giác được thân thể của mình chỉ cần Lâm Đĩnh muốn bất kì lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi này.
Một khi đã xác định nơi này an toàn Lâm Đĩnh mới buông lỏng tâm thần, đập vào mắt hắn là môt một đám chữ như hư như thực trôi nổi giữa khoảng không trông vô cùng bắt mắt, chẳng đợi Lâm Đĩnh nhìn kĩ thì bọn nó đã đột ngột ào ạt lao về phía hắn với một tốc độ khủng bố.
Khi Lâm Đĩnh giựt mình hồi thần lại thì tưởng chừng tất cả chỉ là ảo giác mà thôi, thế nhưng chuyện tiếp theo làm cho hắn có muốn tin đây là ảo giác cũng không được.
Lại có một đám đồ hình gì đó hiện lên rồi cũng chả quản Lâm Đĩnh có đồng ý hay không lại tự động lao về phía hắn rồi biến mất, lặp đi lặp lại đến lần thứ tám toàn bộ mới kết thúc, tâm thần Lâm Đĩnh sau đó liền bị đá ra khỏi không gian đó một cách không thương tiếc.
Khẽ mở mắt ra thì bên tai nghe được mấy tiếng "rắc" "rắc" rồi "bụp" một cái, quả ngọc giản trên tay hắn bất ngờ hóa thành phấn vụn và nhanh chóng tiêu tán đến một mảnh vun cũng không lưu lại
Thấy thế nhưng dường như Lâm Đĩnh lại không để ý lắm bởi vì trong đầu hắn giờ đây đang hiện lên một thiên công pháp mà Lâm Đĩnh biết hắn chưa bao giờ đọc qua.
"Hóa khí quyết.
Thượng quyển
Chuyển hóa ngoại lực thành chân khí, cơ sở công pháp phàm cảnh tối cao.
Thiên địa vạn vật........"
Đọc đến đây đầu anh chàng đặc lại một cục.
-ĐCM nó là sao? tức chết ông mà hàng tặng kèm có khác vô dụng quá, chuyển hóa ngoại lực thành chân khí, tổ bà nó người tu tiên có thằng nào không chuyển hóa ngoại lực thành chân khí cơ chứ.
Sách linh thấy hắn thế xém tý nữa bị làm cho tức chết.
-ĐCM thằng não tàn, không biết thì dựa cột mà nghe người ta có bảo ngươi câm đâu, mẹ n* đúng là nằm trên núi vàng mà không biết, ngu còn hơn cả heo.
Nghe sách linh gào thét, hắn mới cảm thấy có chút vấn đề mở miệng hỏi lại.
-É, chả lẽ ta nói không đúng sao, chuyển hóa ngoại lực thành chân khí thì tùy tiện tìm một người tu tiên nào cũng làm được à nha.
Thấy con hàng này thế mà vẫn chưa tỉnh ra sách linh bi thống gần lên.
-Tại sao? Tại sao chủ nhân của người khác mặt mũi sáng sủa IQ cao vời vợi, đa mưu túc trí, còn chủ nhân của ta...Đậu xanh rau má nó éo tả được.
Có bi thống thảm thiết đến mấy cũng không thể nào thay đổi được số phận nên sách linh đành nói.
-Người tu tiên bình thường khác chúng ta ở chỗ nào? không cần trả lời ta biết ngươi bí lù thôi để ông giải luôn cho.
Lâm Đĩnh:
-Khinh người quá đáng mà, không phải chỉ là vấn đề cỏn con thôi sao.
Sách linh:
-Vậy ngươi trả lời đi.
Lâm Đĩnh:
-Ôi dào đơn giản nghe đây, khác nhau là ờ là cái gì ta? éo thấy gì khác cả.
Sách linh.
-Thằng não bò nghe đây này, bình thường tu tiên giả hấp thu thiên địa linh khí chuyển hóa thành chân khí và pháp lực để bản thân mình sử dụng, ngoài là một số vật ẩn chứa thiên địa linh khí cũng có thể hấp thu như linh dược, càn khôn thạch nói chung là phải có ẩn chứa linh khí thì mới sài được, còn ngươi thuộc dạng ăn tạp không cần phải ẩn chứa thiên địa linh khí cũng nuốt được, đến đây ngươi đã hiểu được giá trị của bản Hóa khí quyết kia chưa.
-Ờ há, hiểu chết liền đó, đếch thấy có gì khác nhau.
-Má ơi tai sao ta lại gặp được thằng này chứ hu hu, ĐCM tức là cái gì ngươi cũng nuốt được thì hấp thu được nhiều bổn nguyên khí hơn người khác, bất kì lúc nào cũng có thể bổ xung không lo thiếu hụt vậy Hóa khí quyết có thể thoải mái chuyển hóa thành chân khí không giới hạn chứ sao.
Đến đây thì có ngu mấy cũng phải hiểu ra rồi, hắn giờ đã biết tầm quan trọng của bản Hóa khí quyết này rồi.
Thử tưởng tượng mà xem người khác cực khổ thổ nạp hấp thu linh khí, ăn gió uống sương cả chục năm mới có thể luyện ra một đạo chân khí mà còn thiếu lên hụt xuống phẩm chất chưa chắc đã cao, còn hắn không có mối lo thiếu hụt gì cả lúc cần thiết cây cối hoa cỏ chỉ cần ẩn chứa bổn nguyên khí đều bị hắn rút ra cho bản thân mình sử dụng bảo sao người khác có thể đọ lại tốc độ phải nói là nhanh gấp mấy trăm thậm chí mấy ngàn lần chứ ít gì, chỉ là hắn không thể trực tiếp sử dụng bổn nguyên khí mà thôi, nhưng có bản Hóa khí quyết này lại khác, mấu chốt nằm ở hai chữ "Hóa khí" nếu có thể chuyển hóa bổn nguyên khí thành chân khí thì không phải tu vi của hắn ngày đi ngàn dặm vượt xa bây giờ sao, có lẽ chỉ cần vài năm mà không có khi mấy tháng đã có thể đột phá vài tầng rồi a.
Vừa nghĩ thông mọi chuyện thì trong lòng hắn nóng rực cả lên vội vàng tập trung tinh thần khắc sâu yếu quyết vào trong đầu.
Khi đã chắc chắn là không thể quên Lâm Đĩnh mới bắt đầu thử tu luyện, cảm giác vận hành Hóa khí quyết khá kì quái chả có cái gọi là tê dại hay kɧoáı ©ảʍ như mấy cha tác giả hay miêu tả, thà vuốt mông muội muội còn sướиɠ hơn tu luyện cái thứ này gấp trăm ngàn lần, trong đầu Lâm Đĩnh lúc này chỉ có một câu mà hắn không tài nào gào lên được.
-Đau bỏ mịa đi được.
Phải tả nỗi thống khổ khi tu luyện Hóa khí quyết mang lại như thế nào nhỉ? Khi đã vận hành lại không thể nào dừng lại được, toàn thân Lâm Đĩnh lúc này như hóa thành đá tảng, các cơ thịt co rúm xoắt lại với nhau, xương cốt rung động "lách cách" khiến cho người nghe lạnh hết cả sống lưng, huyết dịch lại liên tục sôi trào phập phồng lên xuống, nếu không có bổn nguyên khí ẩn sâu trong từng tấc da thịt trào ra bảo hộ thì hắn đã hóa thành một bãi máu từ lâu rồi.
May mắn là đến cuối cùng cũng vượt qua, quá trình đó mà dài thêm tý thì hắn thà tự sát đi còn hơn, cái kiểu tu luyện này cũng quá khủng khϊếp đi.
Khi vận hành xong vòng chu thiên cuối cùng vốn Lâm Đĩnh đang ngồi xếp bằng bỗng toàn thân nhũn cả ra đổ vật xuống giường, từ hốc mũi và khóe miệng liên tục trào ra máu tươi "hộc" "hộc", chiếc áo hắn đang mặc cũng ướt sũng mồ hôi trộn máu dính sát vào da thịt rin rít rất khó chịu nhưng Lâm Đĩnh cũng chả buồn quản đến, một cảm giác mỏi mệt đến từ cả thân thể lẫn tinh thần ập đến, hắn khẽ khép đôi mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ say.