- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Con Đường Đại Đạo
- Chương 13: Pháp Trận Không Gian
Con Đường Đại Đạo
Chương 13: Pháp Trận Không Gian
Lần đầu bước qua pháp trận không gian xuýt nữa hắn tưởng mình lại đi qua mặt không gian khác lần nữa, mặt mũi anh chàng tái xanh nhớ tới cảnh giở sống giở chết lần trước Lâm Đĩnh chỉ hận không thể mọc thêm hai cái chân mà rời khỏi nơi này cho nhanh, khổ nỗi chả hiểu u u mê mê thế nào mà bị hai tên khốn bên cạnh dẫn vào pháp trận lúc nào không hay, đến khi pháp trận không gian khởi động Lâm Đĩnh chỉ kịp gào lên một tiếng rồi tắt ngỏm.
Hai tên thủ vệ pháp trận bên ngoài nghe được tiếng gào của hắn mà giật cả mình, xém tý nữa vặn nhầm nút điều chỉnh tọa độ, lúc đó thì ba thằng cà chớn chỉ có nước khóc tiếng mán thôi.
Chỉ sau tiếng gào ba người Lâm Đĩnh bị pháp trận tống vào một không gian tối om, xung quanh toàn một màu đen kịt như muốn cắn nuốt hết thảy chỉ có nơi bọn hắn đang đứng hình thành một cái l*иg ánh sáng bao cả ba vào trong, cái cảm giác đi qua pháp trận truyền tống không gian cũng không dễ chịu gì, khi cảnh vật xung quanh rõ ràng trở lại cả ba lao ngay ra khỏi pháp trận chả còn để ý gì nữa mà nôn thốc nôn tháo, cả người nhũn ra như cọng bún.
Vô Danh mở lời trước.
-Khốn kiếp mỗi lần truyền tống như vậy thật đúng là hành hạ người khác, còn một lần lúc về nữa mới chết chứ.
Nghe hắn nói thế tên béo mới hữu khí vô lực trả lời.
-Thôi đừng than vãn nữa, bọn ta như vậy là may mắn lắm rồi, ngươi nhìn xem xung quanh đi bọn họ so với chúng ta còn thảm hơn, ha ha.
Vô Danh nhìn xung quanh quả nhiên thấy một đám người cũng mới bước ra khỏi pháp trận,mặt mày tái mét đang nôn thốc nôn tháo, thậm chí có người nôn tới mức hôn mê bất tỉnh, đúng là thảm hơn bọn hắn thật.
Lâm Đĩnh lúc này mới gào lên.
-Hai tên khốn kiếp này chuẩn bị đi qua lỗ đen thì phải nói cho ta biết chứ, hai người các ngươi muốn chết thì chết một mình đi lôi theo ta làm gì?
Trương Bình Phàm thấy hắn kích động thế bèn mở mồm nói.
-Huynh đệ à đi qua pháp trận không gian thôi mà, nhộn nhạo tý chứ chả mất nổi cọng lông nào đâu việc gì phải l*иg lộn lên thế.
Lâm Đĩnh thấy tên béo vẫn trơ trơ ra đó lòng hắn giận sôi lên, nói giỡn sao xuyên qua mặt không gian là thập tử nhất sinh, không là vô sinh mới đúng thế mà tên này mặt cứ nhơn nhơn làm hăn điên tiết lợn.
-Tên mập chết bầm, xuyên qua mặt không gian khác mà ngươi nói như không vậy, là thập tử vô sinh đó, có đi không có về, từ xưa ông đây còn chưa nghe được tên nào đi vào mấy cái thông đạo xuyên qua tiết điểm không gian mà còn sống trở ra đâu.
Nghe đến đó hai thằng cha bên cạnh nhìn hắn nuốt một ngụm nước bọt.
Vô Danh ngập ngừng mở lời.
-Lâm Đĩnh này ngươi có phải người rừng không vậy, kiến thức cơ bản mà cũng không biết.
Tên béo bồi thêm một câu.
-Nhất định lúc đi qua pháp trận não thằng cha này chập mạch rồi.
Hắn nghe hai tên kia nói vậy đang định nổi điên lên thì bất chợt nghĩ ra, nếu đúng là xuyên qua điểm yếu mặt không gian thì lẽ ra bọn ta phải chết sạch hết rồi mới phải?.
Nhìn về phía Vô Danh với vẻ hung thần ác sât mở miệng hỏi.
-Ngươi ! nói.... rốt cuộc là chuyện gì, chúng ta vừa đi qua cái trận gì gì đó là sao?
-Ấy ông anh à, bình tâm tĩnh khí chút đi, cái chúng ta vừa đi qua gọi là "pháp trận không gian" do đại năng giả xây dựng, dùng để di chuyển rút ngắn khoảng cách đi đường mà thôi.
Trương Bình Phàm ở bên bổ xung thêm.
-Vô Danh nói đúng rồi đấy, còn cái kiểu di chuyển xuyên mặt không gian như ngươi nói thì bọn ta chịu, đừng nói linh cảnh tu tiên giả, cho dù là "phá giới giả" nửa bước thành tiên cũng chưa chắc đi nổi nữa.
Nhìn hai tên trước mặt, mày hắn cau lại.
-Thì ra là thế, vậy chúng ta phải qua pháp trận mới đến được cái chợ giao dịch này à.
Vô Danh trả lời.
-Mẹ ơi, tên khốn, bé bé cái mồm không được à, ở trong tộc chúng ta cái gì cũng có chỉ là không có chợ giao dịch thôi, thế nên các vị bô lão và tộc trưởng mới mở ra một cái không gian truyền tống cự ly xa bí mật này, để người trong tộc có thể đến đây trao đổi vật phẩm, giao thương với bên ngoài.
Lão béo ở bên bổ xung thêm.
-Vô Danh nói đúng nhưng còn chưa đủ đâu, núi Thông Thiên nơi chúng ta sống tuy có vô số không gian, nhưng phần lớn đều là những không gian cấm, chỗ có thể cho người trong tộc cư ngụ rất ít, đừng nói đến việc tự cấp tự túc tài nguyên tu luyện nữa, thế nên bế quan tỏa cảng là không ổn vì vậy mới có cái pháp trận này để kiếm thêm tài nguyên, trao đổi, thu thập tình báo...vv
-Hiểu rồi các vị ở trên muốn đóng cửa tự kỉ nhưng đóng cửa thì không có cơm ăn nên mới để lại cái cửa sau này chứ gì.
Tuy Lâm Đĩnh nói có chút khó nghe nhưng đều là sự thật bèn phải nhăn nhó gật đầu.
Sau một lát nghỉ ngơi "họa hại tam tinh" tương lai bá vai bá cổ đi vào phía cổng chợ.
-Này, cái chợ này nằm ở đâu thế, sao ta thấy có những kẻ nói ngôn ngữ khác với chúng ta nhỉ.
Vô Danh cảm khái.
-Họ Lâm kia ta cũng bội phục ngươi thật đó thông tin này mà còn không biết.
-Hề hề thằng em có khi là người rừng thật rồi, cái chợ này nằm giữa biên giới hai nước Hán-Việt chúng ta đó.
Nhìn về phía xa xa có từng đạo lưu quang như những viên sao băng mĩ lệ xẹt qua bầu trời hướng về phía cổng chợ mới từ từ giảm tốc độ rơi xuống, để lộ ra những bóng hình mờ ảo được bao bọc trong những vầng sáng trông rất có phong phạm tiên gia.
Dưới chân họ hoặc là phi kiếm, hoặc là đám mây có khi là một cái hồ lô...vvv, muôn ngàn thứ kỳ lạ, được những người này dẫm dưới chân phi hành trên trời cao.
Lâm Đình nhìn những tu tiên giả đó với ánh mắt hâm mộ, hắn thầm ao ước.
-Đến khi nào ta mới có thể tự do bay lượn, ngao du đất trời như thế a.
Càng nhìn càng thấy ghen tức, "bằng vào cái gì mà bọn nó có thể cưỡi lên đầu ông như vậy chứ, cưỡi phi kiếm? hồ lô... mẹ kiếp toàn mấy tên sở thích quái dị, cầu sao cho bọn nó ngã gãy cổ hết đi" đây là điển hình của mấy thằng cha khí lượng có chút "nhỏ" , thu hồi ánh mắt quay sang thì thấy hai tên bên cạnh tên nào tên nấy hai mắt tỏa sáng, nước miếng ròng ròng như thể thấy được mỹ nữ khỏa thân đang đợi bọn hắn đến làm thịt vậy.
-Chẹp chẹp, là Vân Thiên hồ lô, ọc kia là Nhất khí đỉnh a, tiền a, là tiền đó, rất rất nhiều đấy.
Nhìn hai mắt lão béo dần dần đỏ lên, nước miếng ào ạt chảy xuống, có vẻ không nhịn được chuẩn bị xông lên cướp, bên kia Vô Danh không khá hơn là bao Lâm Đĩnh sợ xảy ra chuyện bèn lấy hết sức bú sữa mẹ mà vỗ ỗi tên một phát, kết quả hai bóng người một béo một gầy cùng nhau cắm đầu lao thẳng vào bụi rậm gần đó.
Nhìn cái mông núc ních thịt chổng thẳng lên trời đang rung rung muốn đứng dậy Lâm Đĩnh chột dạ lẩm bẩm.
-Không cần phải thế chứ, ta chỉ vỗ nhẹ một cái thôi mà, các ngươi là cao thủ sao lại bay xa thế được.
Vừa dứt lời bỗng một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên.
-ĐCM họ Lâm kia, ta biết nhất định là ngươi cố ý, ngươi đứng lại cho ta.
Nhìn thấy hai tên kia đã bò dậy hai mắt đỏ quạch, nhất là Vô Danh khi bay không cẩn thận bị cá núi thịt họ Trương đè lên, nếu không phải tu vi hắn có chút thành tựu thì bây giờ không khéo đã ba dài hai ngắn rồi, cả hai không hẹn mà cùng rống lên dốc hết sức lực đuổi theo con hàng phía trước.
-Tên khốn họ Lâm kia ngươi đúng lại cho ta, còn dám chạy nữa.
Hai tên phía sau càng kêu gào, Lâm Đĩnh ở phía trước càng chạy mau hơn, giỡn sao có đồ ngu mới đúng lại, nhìn hai khuôn mặt hung thần ác sát phía sau đang ngày càng đến gần lòng hắn quýnh lên gào lại.
-Này, hai tên kia không phải ta chỉ đẩy nhẹ một cái thôi sao, có gì từ từ nói, bình tĩnh, đừng thế chứ.
Vừa nói anh chàng vừa vận hết mười hai thành sức lực làm tốc độ tăng lên vài phần.
Nhìn thằng cha phía trước chạy còn nhanh hơn thỏ hai người phía sau trán nổi gân xanh dày đặc.
-Bình tĩnh cái ch** gì, muốn bọn ta bình tĩnh thì ngươi đứng lại.
Nghe lão béo nói thế Vô Danh ở bên cạnh đang tức xì khói mở miệng gào lên.
-Nói nhản với hắn làm gì, còn không lao lên lột da nó.
Vừa nghe thế anh chàng sợ đến té đái, tốc độ chạy trốn lại tăng lên vài thành nhưng dù sao tu vi hai gã phía sau cũng không phải để làm kiểng, Vô Danh thoáng vận chân khí tốc độ phút chốc bạo phát gấp mấy lần giơ tay ra chộp cổ Lâm Đĩnh xách lên như một con gà.
Lão béo phía sau thở phì phò chạy đến, dù sao thân hình quá cỡ cũng ảnh hưởng không nhỏ đến tốc độ của hắn.
Khi đã bắt được Lâm Đĩnh hai thằng cha đực rựa nhìn hắn với ánh mắt vô cùng hòa ái, làm toàn thân hắn sởn cả tóc gáy.
-Hè hè sao chú mày không chạy nữa đi? nói, muốn tiền da^ʍ hậu sát, hay là tiền sát hậu da^ʍ?
Vừa nghe lão béo nói xong, Vô Danh bên cạnh cũng nhìn hắn cười gian, hai thằng cha quét tới quét lui mấy bộ vị mẫn cảm của Lâm Đĩnh làm thằng nhỏ trong quần anh chàng xém tý nữa thì rút gân, mông đít co thắt cả lại, một tay che đũng quần, một tay che mông hắn mở mồm nói.
-Ngươi... các ngươi....
-Hề hề chúng ta làm sao, muốn gào à, cứ gào đê, gào rát cổ họng xem nào, à ta biết rồi hay là muốn liều mạng, ài ngươi càng phản kháng bọn ta đây càng có hứng thú a, phải không Vô Danh.
-Chí lí a, he he baby anh đến đây.
Nhìn hai thằng cha như đói khát lâu ngày, chuẩn bị cái gì đó gian sát, Lâm Đĩnh vẻ mặt bi phẫn như chuẩn bị liều mạng bảo vệ cái mông.
Hai ngươi còn tưởng thằng cha này có cốt khí thà chết không hàng ài ngờ vừa bước đến một bước thì anh chàng quỳ sụp ra đất ôm cái chân giò của lão béo mà nước mắt nước mũi tèm lem, va quẹt lung tung vào ống quần làm cái đống thịt lúc nhúc trên người Trương Bình Phàm run lên từng hồi vì tởm lợm, cái giò bị Lâm Đĩnh ôm gần như mất cảm giác, đã vậy còn được nghe mấy câu cầu xin quỷ khóc thần sầu của hắn.
-Hú hú anh béo ơi, tha cho em đi mà, hú hú em biết sai rồi, trên em còn mẹ già 80 dưới con nhỏ còn thơ, giữa em còn cô vợ xinh tươi nõn nà đang chờ em mang tiền về mua sữa cho con bú đấy hú hú, hu hu.....
Vừa khóc vừa quẹt nước mũi, anh chàng còn không quên lay lay cái chân to tướng cầu xin, nhìn thằng cha họ Trương vẫn bất động mặt mày tái mét đen xạm, dường như không có ý định nể tình anh em, hắn bèn rống to hơn định quay sang ôm cái chân còn lại.
-Gào..hú.. hú gào...hú.....
Vừa thấy hai cái tay đang lao đến định ôm cái giò của mình Vô Danh tái mét mặt mày, nhảy lên choi choi như tránh thứ ôn tà, độc dịch ghê tởm nhất thế gian vậy.
Đang vồ đến lại ôm hụt vào khoảng không thằng cha ti tiện này lại quay qua định ôm cái giò béo mập thân thương cầu xin tiếp ai ngờ lại một lần nữa ôm trúng không khí.
Trương Bình Phàm và Vô Danh xanh mét mặt mày, không nói hai lời cùng lao vào tay đấm chân đá, chỉ hận không thể đạp chết thằng cha ti tiện vô sỉ này, từng tiếng tru thảm thiết vang lên.
-Gào, hú hú, đừng đánh vào mặt chứ, cần câu cơm của ta hú, ai da, gào.
Nghe hắn gào vậy, hai anh chàng không hẹn mà gặp tống hết một đống quyền vào mặt họ Lâm, đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra luôn.
-Binh, binh, bốp bốp, chết đi mày....
-Rầm, binh, bốp đồ đê tiện, vô sỉ chết đi mày...
Sau một hồi tay đấm chân đá cảm thấy cũng hòm hòm rồi, hai anh chàng giáng nốt vài cước rồi phủi mông đứng dậy vỗ tay nhau cái bốp, như thể vừa hoàn thiện được một việc tốt thật lớn cho đời.
Hai thằng cha đánh cũng đã đánh rồi tự nhiên trong lòng sảng khoái, mà tâm tình thoải mái thì cũng nói nhiều hơn một chút.
-Này lão béo, có phải ngươi bây giờ cũng có cảm giác lâng lâng, tinh thần thoải mái sảng khoái hết chỗ nói không?
-Ngươi không nói ta cũng cảm thấy tâm trạng hôm nay thật tốt, không ngờ dạy dỗ mấy thằng vô sỉ trong lòng lại cảm thấy khoan khoái khó tả, xem ra sau này khi nào tâm trạng buồn bực có một cái bao cát thì đảm bảo tiêu sầu giải muộn nhỉ, chẳng qua cái đùi của ta bị thằng cha kia quẹt nước mũi nước mắt tùm lum làm tâm trạng của ông đây chưa được viên mãn.
Trương Bình Phàm nói xong nhìn cái quần ướt ướt nhầy nhầy trán lại nổi mấy cục gân xanh to đùng, không nói hai lời lao về bóng người đang lồm cồm bò dậy phía sau.
-Binh, bốp, gào, ai da tên béo sao còn đánh nữa, ai da, gào.
-Hú hú chết đi mày...binh, chết đi...
Nhìn thấy lão béo càng đánh càng hăng Vô Danh bèn chạy đến can ngăn.
-Ấy ấy lão béo đùng nóng thế chứ có gì từ từ nói ai lại bạo lực thế.
Lâm Đĩnh lúc này mặt mũi bầm dập không ra người, đột nhiên nghe được những lời này trong lòng cực kỳ cảm động, đúng là chỉ có Vô Danh tốt với ta nhất nha, còn có chút tình người a.
-Ài Vô Danh đừng cản ta hôm nay ta phải vỗ chết tên bỉ ổi này.
Nhìn gã họ Trương lại muốn lao lên Vô Danh nhanh miệng nói.
-Ấy anh Trương đừng thế chứ, vất vả lắm mới có một cái bao cát tốt thế này, người anh em nội công thâm hậu lỡ vỗ chết rồi thì hỏng bét, ngày sau tâm trạng chúng ta buồn bực biết đi đâu mà trút giận chứ phải không.
Cái đống thịt bẹp lép dưới đất nghe thế cơ thể co giật từng hồi, trong lòng run run, "độc a, thằng cha này nhìn mặt mày nhân hậu hiền từ ai ngờ lại độc ác quá, hú hú,", sau này thà đắc tội cả thiên hạ chứ không thể đắc tội thằng cha âm hiểm này được.
-Này, đứng lên đê, đừng nằm ăn vạ nữa, không phải bọn ta mỡi vỗ "nhẹ" vài cái thôi sao.
Nghe thế Lâm Đĩnh nhảy dựng lên ngoác mồm ra chửi.
-Cư** chó, vỗ "nhẹ" vài cái của hai thằng khốn bọn ngươi, người bình thường chắc xương cốt không còn, khỏi cần thở nữa luôn.
Nghe hắn nói Vô Danh cười hề hề trả lời.
-Thì đấy đó là người bình thường, còn ngươi là người "phi thường", nên phải có đãi ngộ đặc biệt chứ nhỉ.
(phi thường, ở đây có nghĩa là không bình thường chửi xéo Lâm Đĩnh chứ không phải là tài ba, hay lỗi lạc gì gì đó đâu nha)
Đang định trả lời thì một tiếng quát từ phía cổng chợ vang lên.
-Mẹ kiế** ba thằng nhãi con các ngươi náo loạn đủ chưa, ồn ào gây mất trật tự trước chợ giao dịch có tin ông ỗi đứa vài cái bạt tai không.
Nghe được tiếng đó, ba thằng cà chớn nổi giận đùng đùng quay ngoắt lại tìm thằng cha dám bố láo trước mặt mình để thịt nó, nhưng khi nhìn rõ là ai quát tháo Vô Danh cùng với Trương Bình Phàm thay đổi sắc mặt một trăm tám mươi độ, chỉ có Lâm Đĩnh dường như không nhận ra chuẩn bị lao lên "dạy dỗ" thằng cha trước mặt.
Thấy hắn lao lên Vô Danh bên cạnh định kéo lại nhưng không kịp, khi gần áp sát được hắn Lâm Đĩnh chuẩn bị ra tay thì khóe miệng người đó khẽ nhếch.
-Bốp, Bốp Bốp..
Liên tục ba tiếng động vang lên, một bóng người bay ngược trở ra, đương nhiên là Lâm Đĩnh rồi, lúc này hai bên má anh chàng hằn lên năm dấu ngón tay đỏ chói, ầm một tiếng bụi đất mù mịt, cố gắng bò dậy lại phun ra một miếng nước bọt thấm máu đầu cu cậu nóng lên chuẩn bị liều mạng thì bị một cánh tay giữ chặt phong tỏa mọi hành động.
Trong lòng Lâm Đĩnh lúc này lửa giận ngập trời, mà cũng phải thôi chưa gì đã bị ba cái bạt tai không giận mới là lạ, đang định dằng ra thì một câu nói làm anh chàng tỉnh hẳn ướt sũng cả người.
-Đó là linh cảnh sơ nhập tu tiên giả, thủ vệ khu chợ, phản kháng người ta có quyền gϊếŧ chết tại chỗ.
Trong khi Vô Danh lén thì thầm giải thích thì Trương Bình Phàm vác bộ mặt tươi cười lấy lòng đi đến bên cạnh thủ vệ chợ giao dịch thì thầm to nhỏ gì đó, nhưng tên đó vẫn vác bộ mặt lạnh lùng, thi thoảng trong đồng tử lóe lên sát khí về phía Lâm Đĩnh làm hắn lạnh cả mình, thấy thế Trương Bình Phàm biết sự tình không ổn, hơi do dự đắn đo một hồi, vẻ mặt khổ sáp có chút miễn cưỡng cắn răng móc ở trong người ra một khối đá gì đấy phât ra ánh sáng êm dịu trong suốt.
Tên thủ vệ lạnh lùng, sát khí dần bốc lên thì bị quang hoa của khối đá rơi vào đáy mắt, trong phút chốc đôi mắt vốn đang khép hờ của hắn mở to ra nhìn chằm chằm vào khối đá trong tay gã béo, trong đó không dấu nổi vẻ nóng bỏng và tham lam.
-Đại nhân, tiểu nhân có vật mọn này muốn dâng lên hiếu kính người, mong ngài rộng lượng hải hà bỏ qua cho anh em chúng tôi.
Trương Bình Phàm nói mà không dấu được vẻ đau lòng nhưng dường như đã hạ quyết tâm, cúi đầu xuống dứt khoát hai tay dâng lên khối đá cho tên thủ vệ.
Nhìn khối Càn Khôn thạch gần ngay trước mặt, hắn không hề do dự chộp ngay vào tay cất vô trong ngực, vỗ vỗ vài cái chắc dạ rồi mới lấy lại vẻ lạnh lùng nhưng không thể nào dấu nổi vẻ vui sướиɠ.
-Ừm nhìn ngươi biết điều vậy ta cũng cảm thấy rất tốt mặc dù lễ gập mặt đúng là có hơi ít, thôi được rồi nể mặt phần lễ vật của ngươi chỉ cần tên kia quỳ dập đầu xin lỗi thì ông đây cũng rộng lượng bỏ quá cho thế nào hả?
Nghe hắn nói thế Trương Bình Phàm biến hẳn sắc mặt, do dự đang muốn mở miệng đổi điều kiện thì bị ánh mắt sắc lẻm của gã thủ vệ chiếu tới bèn nuốt ngược những lời định nói vô lòng.
-Vậy xin theo ý của đại nhân ngài vậy.
-Ừm thế mới phải chứ, nhanh đi ta đây công việc bận rộn không có thời gian dây dưa với các ngươi đâu.
Quay lưng lại vẻ mặt Bình Phàm khó coi đến cực điểm cất bước đến trước mặt Lâm Đĩnh mở miệng nói.
-Lâm Đĩnh à cái gì giúp được ta cũng đã giúp rồi nhưng tên kia muốn ngươi phải dập đầu bồi tội nữa, ta cũng không có cách nào...
-Người anh em ngươi không cần phải nói nữa ta biết phải làm thế nào, đảm bảo không liên lụy đến các ngươi, không phải chỉ là dập đầu nhận lỗi thôi sao, cái khác không nói chứ dập đầu nhận lỗi chính là việc ta giỏi nhất.
Rồi không để Trương Bình Phàm và Vô Danh nói gì nữa dứt khoát đứng dậy đi về phía tên thủ vệ quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, còn nói rất to để mọi người có thể nghe được, trên mặt Lâm Đĩnh vẫn nở nụ cười hèn mọn lấy lòng làm cho ai cũng không thể nói gì được.
-Ấy đại nhân là tiểu nhân đây không biết trời cao đất dày mạo phạm tiên uy, mong người đừng chấp nhặt con kiến như ta.
Vừa nói hắn còn tự vả ình vài cái tát.
Nhing biểu hiện của hắn tuy rằng nhục nhã nhưng tốt xấu gì cũng giữ được mạng làm Trương Bình Phàm và Vô Danh ở sau thở phào một hơi.
-Ừm, coi như ngươi biết điều, biết sai thì sửa rất tốt, thằng lỏi lần sau gặp Hắc Ma ta đây thì cút cho xa nghe chưa, ha ha.
-Dạ dạ lần sau ta sẽ cút cho xa.
Thấy thế Hắc Ma phất tay áo tung tăng bỏ đi để lại bọn người Lâm Đĩnh phía sau.
Thấy không còn kịch hay mọi người cũng giải tán chỉ còn Bình Phàm và Vô Danh chạy tới đỡ Lâm Đĩnh đi vào phía trong chợ.
Đi được một quãng khá xa Lâm Đĩnh mới nói.
-Được rồi các ngươi bỏ tay ra đi, cần gì giữ chặt vậy chứ, ta còn tự biết mình lắm.
Hai tên kia nhìn nhau gật đầu rồi bỏ tay ra người Lâm Đĩnh.
- Lâm Đĩnh à vừa rồi ngươi làm rất đúng, không có gì phải xấu hổ cả, mắt mặt còn hơn là mất mạng, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt, còn sống là còn tất cả, chết rồi thì thể diện, tự tôn gì gì đó cũng chả mang theo được, cũng may tên đó bị viên Càn Khôn thạch của anh Phàm hấp dẫn không hôm nay ngươi khó giữ nổi mạng, ngươi phải biết viên Càn Khôn thạch đó là gã họ Trương này phải tích góp bao nhiêu năm trời dùng để đột.......
Nghe Vô Danh nói đến đó Trương Bình Phàm cắt lời hắn.
-Được rồi, không phải chỉ là một viên đá thôi sao, về kiếm viên khác là được chứ gì, đâu phải trên đời chỉ có mỗi viên đấy, trong tộc có mà đầy lúc nào cũng có thể kiếm được, Lâm Đĩnh ngươi phải nhớ lấy bài học hôm nay, lần sau có thể không còn may mắn như vậy đâu, cuộc đời này tàn khốc lắm, đừng nhìn tên đó oai phong trước mặt chúng ta như vậy mà lầm, một tên sơ nhập tiên lộ như hắn thế giới này nhan nhản, trên hắn còn biết bao nhiêu tồn tại khủng bố, không khéo ngày mai ra đường không cẩn thận bị nhân vật nào đó bóp chết ấy chứ ha ha, đi thôi đi kiếm vài thứ hay ho nào.
Nghe được Vô Danh và Bình Phàm nói thế Lâm Đĩnh vô cùng cảm động, hai mắt đã hơi ươn ướt, hắn làm sao không hiểu giá trị của Càn Khôn thạch chứ, để có một viên đó chắc chắn lão béo đã phải làm tạp vụ dành dụm mười mấy năm mới được, nhưng chỉ vì cứu hắn khỏi mất mạng mà sẵn sàng giao ra thứ trọng yếu có thể giúp tiến vào tiên lộ của mình, còn Vô Danh lúc giữ chặt hắn lại Lâm Đĩnh cảm thấy chân khí của Vô Danh sôi trào như chuẩn bị nếu hắn dằng ra thì sẽ lao lên trước động thủ che chắn ình.
-Như thế là bạn bè sao? Không, như vậy được gọi là anh em, là thân nhân, hai người anh em này ta nhận chắc rồi, hừ sau này chuyện của họ chính là chuyện của ta, ai dám động đến một cọng lông của họ ta diệt cửu họ nhà nó.
Trải qua chuyện hôm nay Lâm Đĩnh đã tỉnh táo ra, vốn nghĩ thế giới này đã rất nguy hiểm, nhưng hắn hình như đã đánh giá thấp sự nguy hiểm đó, bất kì sự xung đột nhỏ nào cũng có thể gây nguy hiểm đên tính mạng, tu sĩ chỉ cần một lời không hợp hay nhìn ngươi gai mắt cũng có thể ra tay lấy mạng người khác, lần này may mắn có Trương Bình Phàm lấy ra Càn Khôn thạch hạ phẩm khơi lên lòng tham của Hắc Ma nếu không... nghĩ đến đây là hắn rùng mình, không hiểu tai sao từ khi Lâm Đĩnh đến thế giới này hắn dường như rất nhạy cảm với nguy hiểm, trước khi Bình Phàm móc ra đá Càn Khôn Lâm Đĩnh cảm giác rằng tên đó đã chắc chắn muốn gϊếŧ mình, cảm giác đó phóng đại lên hàng ngàn lần trong lòng như cảnh tỉnh hắn nguy hiểm đang đến gần, bảo hắn mau mau làm ra hành động ứng phó kịp thời.
-Hắc Ma phải không, ông mày nhớ rồi chuyện này còn chưa xong đâu.
Nhìn Lâm Đĩnh đang trầm tư thỉnh thoảng trong ánh mắt lại lóe lên vẻ tàn nhẫn làm Vô Danh và lão béo khẽ rùng mình.
-Này đừng nghĩ nữa bây giờ tu vi chúng ta quá thấp, không làm gì được hắn đâu, trở về nâng cao thực lưc rồi báo thù rửa hận cũng chưa muộn, chỉ cần thực lực ngươi mạnh hơn hắn thì muốn méo muốn tròn gì chả được.
Vô Danh tiếp lời.
-Trương béo nói đúng rồi đấy, chung quy thực lực quyết định hết thảy, không nghe có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn à, hà huống chi người tu tiên làm gì có thằng nào quân tử chắc không cần đến mười năm cũng đủ vặt lông nó rồi.
-Ta biết rồi, các ngươi cứ làm như ông đây dễ suy sụp lắm không bằng, không phải ngày xưa còn có thằng cha Hàn Tín còn thảm hơn ta đây sao, chả lẽ da mặt người tu hành chúng ta còn mỏng hơn một người phàm sao hô hô.
Nghe hắn nói thế lão béo và Vô Danh triệt để yên tâm.
-Chúng ta đi đến "Phong hoa tuyết nguyệt" các chơi tý chứ nhỉ.
-Ta nói này Vô Danh cái chỗ đó là để ấy thằng mặt trắng giả bộ chính nhân quân tử chui vô, nghe mấy con đĩ làm cao uốn éo, gảy đàn nói cái gì mà bán tài không bán sắc, cha nó đã làm đĩ thì thằng nào trả giá cao thằng đó đè xuống thôi bày đặt vờ vịt ông đây rất không thích, thế còn chả bằng "hợp hoan lâu" vừa tiêu hồn vừa không chậm trễ tu hành.
Vô Danh bình thường rất ít tranh luận bất ngờ nhảy dựng lên phản đối.
-Ngươi, mẹ ki** cái đồ thực dụng này, đúng là cái dạng lỗ mãng trâu bò, dung tục đếch chịu được, lại đi so "Phong hoa tuyết nguyệt các" với cái bọn buôn phấn bán son ma tông, ta hỏi ngươi công đạo ở đâu, thiên lý ở đâu.
Nghe hắn nói thế lão béo cũng gân cổ đáp trả.
-Ngươi mẹ n** không phải bị liệt dương đó chứ, "Phong hoa tuyết nguyệt các" hừ hừ cần ngực éo có ngực, cần mông éo có mông, em nào em nấy gầy trơ khung xương cao lêu nghêu, đã thế còn vờ vịt bày đặt che mặt làm dáng, nhất là con đĩ Ngưng Hương bày đặt đỏm dáng làm bộ thanh cao, không phải cũng sà vào lòng đàn ông đó sao.
-Tên béo chết bầm, có phải ngứa da rồi không dám sỉ nhục nữ thần trong lòng ta, ông liều mạng với ngươi.
Thế là hai tên lao vào tay đấm chân đá một hồi, phải phí hết sức trâu bò mới tách hai con hàng này ra được nhưng tên nào tên nấy mặt mũi bầm dập, tím đen.
-Mẹ kiế** thằng béo hôm nay ngươi không xin lỗi nữ thần của ta là không xong đâu.
-Móa ngươi làm ông đây sợ quá, xin lỗi? ngươi đùa ai đây, ta chỉ nói sự thật thôi có ngon đến đây, ai sợ ai chứ.
Nhìn hai tên khốn này đang có dấu hiệu bùng nổ đại chiến Lâm Đĩnh quát lên.
-Im hết đi, các ngươi lớn từng này tuổi đầu rồi lại đi đánh nhau vì một đứa con gái, chưa đủ mất mặt hay sao hả, bà nó ngu vừa thôi lại để đàn bà dắt mũi. Vô Danh cái các của ngươi có phải phí vào cửa cực kì mắc không, vô rồi muốn nghe người ta đánh đàn, bưng trà rót nước cũng phải trả phí hòm hòm nhỉ, à mà cái cô Ngưng Hương chắc là hoa khôi hả, người muốn gặp nàng chắc phải bỏ ra kha khá.
Nghe hắn nói cái đầu anh chàng gật như gà mổ thóc
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Con Đường Đại Đạo
- Chương 13: Pháp Trận Không Gian