Đang trên đường về nhà Lâm Đĩnh bất chợt bị người ta kéo lại, chưa kip mở mồm chửi ầm lên thì đã được một tràng tiếp thị mà chỉ cần là đàn ông thì sẽ .....
Người kéo hắn lại là một lão già có khuôn mặt rất chi là bỉ ổi, đã vậy trên cái khuôn mặt đó còn khẽ nở một nụ cười nham nhở trông vô cùng khả ố.
Khỏi cần nói cũng biết người ta chỉ cần nhìn cái bản mặt này thì sẽ liên tưởng ngay đến ba cái thứ hàng mà mấy cô cậu dùng để hiểu biết thêm về sinh lý con người, còn mấy ông mấy bà thì cùng nhau nghiên cứu để tăng thêm kinh nghiệm phi thăng trên giường.
Ờ nói văn vẻ là công cụ giáo dục giới tính, còn nói thẳng ra là đồ khiêu da^ʍ.
-Ta có đồ tốt đang muốn bán đây, anh bạn có muốn xem một chút không hắc hắc.
Nói xong lão ta còn len lén nhìn bốn phía xung quanh tràn đầy tinh thần cảnh giác rồi cười lên hô hố.
Lâm Đĩnh nhìn mà nghĩ thầm.
-Thời buổi chó má gì thế này, con mẹ nó bán hàng cấm mà cũng dám công khai ban ngày ban mặt thế này, không lẽ nhìn bản mặt anh đây giống là người thiếu sεメ nên cần bổ sung gấp sao?
Nghĩ thì là thế nhưng ngoài miệng thì...
-E hèm ừm... ông anh có đồ tốt gì, móc ra cho thằng em đại khai nhãn giới một phen coi nào, nói trước ta đây là người biết hàng đó nhé, đừng có mà lấy ba cái loại tầm thường ra mà lừa gạt ta, nếu không hậu quả thì ông già tự chịu đi nhá hắc hắc...
-Ối giời ơi ta là ai chứ, ngươi dám nghi ngờ nhân phẩm của lão già ta đây? Đúng là thật không có thiên lý mà, lại có kẻ dám nghi ngờ ta sao, ài đúng là tuổi già xế bóng anh hùng mạt lộ à, thôi không dông dài với ngươi nữa ta quả thật có đồ tốt muốn giới thiệu cho chú mày đây, phải nói là "Tiền vô cổ, hậu vô lai", độc nhất vô nhị, kinh thế hãi tục, trên trời dưới đất chỉ có một......
Nhìn lão bán hàng thao thao bất tuyệt, nước bọt tung tóe hắn cũng thấy ngứa ngáy trọng lòng, bèn cắt ngang lão ta.
-Này ông già nó có phải cổ kim vang dội "Tố nữ bí kíp thập bát thế".
Lão ta trừng mắt chửi ầm lên "Tố nữ bí kip" chó má là cái quái gì? làm sao sánh được với môn thần công tuyệt thế của ta.
-Không phải?
-Vậy chắc là "Long thương thập bát thức" đỉnh đỉnh đại danh rồi, lần này cấm có sai à nha nhất định là như thế rồi
-Không phải, không phải chưa nghe bao giờ.
Lão bán hàng lắc đầu .
-Không phải chứ vậy mà cũng không đúng, chả lẽ lại là mấy món kia sao?
Thế là Lâm Đĩnh kể một lèo mười mấy môn thần công mà hắn biết như Kim bình mai, Nhục bồ đoàn, long căn bất bại công, thần thương vô địch....
Nhưng chỉ được cái lăc đầu như chong chóng.
Hắn nghĩ thầm chả lẽ thật sự là đồ tốt của em nào đó lộ hàng, chưa có bản thật.
-Này vậy hàng của ông anh là của tác giả nào thế, mới sản xuất à?
-Thằng em đúng là kiến văn uyên bác thật sự là hàng mới, do chính bổn nhân sáng tạo.
-Cái gì thì ra hàng tự sướиɠ, lão già này không phải đang giỡn ta đây đó chứ.
Lâm Đĩnh nhìn lão với ánh mắt kì quái, trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh, cứ tưởng là siêu phẩm của Maria ozama, hay phim quay lén của người mẫu diễn viên nổi tiếng nào, hắn nhủ thầm phim của lão già này tự đóng chưa xem đã thấy buồn nôn, làm quái gì mà còn hứng với chả thú, không khéo bật lên xem rồi liệt luôn tiểu đệ thì khổ.
-Không tin thì các ngươi cứ tưởng tượng một lão già răng lởm chởm, ố vàng, khuôn mặt nhăn nheo kiểu như sắp đi đời nhà ma đến nơi rồi ngồi một mình trong phòng quay cảnh tɧẩʍ ɖυ hoặc cùng lắm là có thêm một bà già lưng còng lụ khụ răng rơi rụng gần hết giúp lão ta hạ hỏa, đấy chỉ là ý cảnh sơ bộ mà thôi với một người ý chí kiên định như ta đây cũng phải lạnh gáy, các ngươi nói thử xem người bình thường có mấy ai chơi nổi loại hàng độc môn bí kíp này chứ?
Nghĩ đến là rùng mình, đang muốn dứt áo bỏ đi thì bị lão ta giữ chặt lại, có dùng lực mạnh thế nào cũng không dứt ra được.
-Ngươi không tin ta .
Lão ta nhìn hắn với anh mắt sắc lẻm, khuôn mặt bỉ ổi ánh lên thần sắc khác thường.
-Tin ngươi mới là lạ, nhìn ngươi như thế có thể sáng tạo ra được cái quái gì chứ, không nhìn cũng biết người gặp người né, ma gặp ma chê, lão già mau buông tay đi ta còn phải về nhà đó.
Lão ta nghe thế tức diên lên
-Thằng nhóc mày đúng là không biết tốt xấu, ta nhìn ngươi thuận mắt mới muốn để lại cho ngươi luyện bản công pháp này của ông, hừ có bao nhiêu thằng quỳ xuống cầu cạnh ta muốn có đươc cơ duyên này mà không được, thế mà ngươi cư nhiên còn muốn chạy.
-Công pháp??? công pháp gì chứ, không phải là thái âm bổ dương thần công sao?
Lâm Đĩnh chợt cảm thấy là lạ, hình như mình hiểu lầm cái gì đó.
Lão ta nói.
-Công pháp tu tiên chứ còn công pháp gì nữa.
-À thì ra là công pháp tu tiên....
Như nghĩ ra điều gì đó hắn chợt nhảy dựng lên.
-ĐCM nó thì ra gặp phải thằng điên, mẹ ki** đúng là xui xẻo, mau buông tay ra, cha già này mới trốn trại ra à.
Đang tính toán xem có nên cho lão già này vài cước hay không, nói đi nói đi nói lại dù sao cha nội này cũng có tuổi lỡ một cước đi luôn thì bỏ mịa, cuộc đời vẫn còn nhiều cám dỗ đang chờ đợi hắn khám phá Lâm Đĩnh còn chưa muốn ngồi sau song sắt mà nhìn muốn thèm thuồng đâu, thế nên hắn chỉ ra sức dãy dụa người ngoài nhìn vào lỡ có thấy cũng chỉ có thể cho rằng hắn biết yêu già kính trẻ không nỡ đánh ông cụ.
Nhìn hắn nhảy lên choi choi cố vùng vẫy thoát ra, lão già chợt than dài.
-Đúng là tức chết ta rồi, khi nào ông đây trở thành người tâm thần thế, hừ hừ đổi lại là lúc khác nếu có kẻ dám nói với ta như vậy đảm bảo lột da là chuyện nhỏ, luyện hồn tỏa phách cũng chả phải việc gì lạ à.
-Thôi được rồi để cho thằng nhóc ngươi nhìn chút thần thông của ta đây, đến lúc đó thằng lỏi ngươi chả phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao!
Lão già nói xong liền vung tay về phía hắn chộp một cái làm cả người Lâm Đĩnh chợt cứng lại như hóa thành một pho tượng đá, rồi từ từ lôi từ thân thể của hắn ra một đám vụ khí màu xám, Lâm Đĩnh vẫn có thể cảm nhân mọi thứ xung quanh như bình thường, chỉ có cơ thể hình như không thuộc về hắn nữa, đang hốt hoảng thì trong đầu bỗng vang lên tiếng của lão già đó.
-Mở to cặp mắt phàm tục của ngươi ra mà nhìn thế giới của người tu tiên là thế nào.
Tinh thần Lâm Đĩnh chợt phiêu hốt nhoáng một cái, hắn chợt thấy như mình đi đến một không gian khác, có khi đang ngao du thiên địa trên trời cao, có khi lại đang cùng người khác chiến đấu, một cái phất tay có thể làm núi non sập đổ, sông ngòi đứt đoạn, lại có khi xuất ra bảo vật làm đóng băng vạn dặm trong nháy mắt hoặc tạo ra biển lửa ngút trời, hắn còn nhìn thấy những con người, yêu ma, thần phật có thể hô phong hoán vũ, lật tay làm mây úp tay làm mưa, còn có những kẻ có đại thần thông di sơn hải đảo vô cùng nhẹ nhàng. Trong khoảnh khắc vĩnh hằng đó Lâm Đĩnh nhìn thấy những vật, những việc không thể giải thích theo hiểu biết của hắn được, một thế giới có những điều mà có lẽ chỉ có thần tiên trong truyền thuyết mới có thể làm nổi.
Lúc đầu Lâm Đĩnh còn hoảng hốt, không biết phải làm gì hết từ kinh ngạc này qua kinh ngạc khác, nhưng theo thời gian hắn cũng dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu nhìn sự vật ở thế giới này với tâm thái của kẻ qua đường.
Hắn cứ tùy ý ngao du trong thế giới này, không biết trải qua bao lâu, bỗng một giọng nói quen thuộc như từ viễn cổ hồng hoang vang vọng khắp thiên địa, làm hắn bừng tỉnh, lôi kéo ý thức Lâm Đĩnh trở về thế giới của mình.
Có thể là trong khoảnh khắc cũng có thể là hàng vạn năm tháng, không thể nói rõ được cảm giác huyền diệu này, hết thảy xung qunh vẫn bình thường, mặt trời đã ngả về tây, người đi đường vội vàng bon chen qua lại, chỉ có ở sâu trong tâm trí mình Lâm Đĩnh chợt nhận ra rằng thế giới này đã không còn thích hợp với mình nữa.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, Lâm Đĩnh vẫn là Lâm Đĩnh nhưng ở tận sâu trong đáy mắt có thên một cái gì đó, giường như là một ngọn lửa, đúng đó là một ngọn lửa khát khao và truy cầu mãnh liệt, trong lòng hắn gào to lên "Ta muốn tu tiên, ta muốn trường sinh bất tử, ta muốn nhiều lão bà, ta muốn....".
Lão già đã buông tay đứng một bên nhìn hắn cười híp mắt lại, nhìn cái kiểu cười đó của lão ta như thể gian kế đã thành và đang chuẩn bị làm thịt một con gà đến nơi rồi.
Đang kích động tuột cùng bỗng dưng thấy cái bản mặt đang tươi cười đấy toàn thân trên dưới anh chàng bỗng lạnh toát.
-Ta nói này ông anh người có thể đừng cười cái kiểu đó nữa được không, nhìn ngài cười mà ta thấy lòng mình lạnh quá.
-Tổ bà ngươi thằng nhãi này ông cười thì có liên quan đếch gì đến ngươi, không nói nhiều nữa rốt cuộc thì bản công pháp này ngươi có muốn không? không muốn thì ta ném cho chó gặm đây.
Lâm Đĩnh giật cả mình lão mà đi thì ta biết đi đâu kiếm công pháp tu tiên đây, hắn quýnh cả lên, nói giỡn sao lúc trước không biết, bây giờ biết rồi làm sao có thể để kỳ ngộ như thế thoát khỏi tay mình được chứ.
-Ấy ấy đại ca, đại gia, ông nội của ta, lão tổ tông của ta ngài đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân như ta chứ, đại gia ngài anh minh thần võ, thần công cái thế, đẹp trai lai láng, vạn người thấy vạn người mê, phong độ vô nhân địch, hoa thấy hoa rơi người thấy người yêu, làm mê đảo bao con tim của thiếu phụ....
Hắn trổ tài ăn nói, nước bọt tung tóe, nói cả những câu mà chính hắn cũng thấy buồn nôn, thiếu điều chỉ còn nước quỳ xuống, nước mắt nước mũi tèm lem mà ôm chân lão già mà cầu xin.
Ấy vậy mà lão già này càng nghe càng thích, cười toét cả mang tai, như thể những điều Lâm Đĩnh nói đích thật là sự thật hiển nhiên, là điều chí lí nhất mà lão ta từng được nghe, vừa nghe lão già vừa cười lên hô hố, dương dương tự đắc như thể ông đây là đệ nhất thiên hạ không bằng.
-Được, được lắm, nhìn ngươi rất có tiền đồ, đúng là đẹp trai quá cũng khổ, lão già ta đã cực lực che giấu thế mà cũng để ngươi thấy được, xem ra ta còn phải cố gắng thu liễm mị lực của mình lại, ài thất bại thất bại quá !.
Lâm Đĩnh nghẹn họng, trợn tròng mắt nhìn cha già tráo trở trước mắt này và nghĩ thầm.
-Trời ạ có để cho người ta sống nữa không, ta còn chưa thấy ai có da mặt dày như vậy đó, đúng là tiền bối cao nhân có khác, nhưng mà ta thích!
-Thôi được rồi nhìn ngươi cũng vừa mắt bản công pháp này tặng không cho ngươi cũng được.
Nói rồi chả biết lão ta móc đâu ra ở đâu ra một quyển sách cũ nát, liếc cũng chả thèm liếc ném cho hắn.
Nhìn nó thì người ta sẽ nghĩ ngay đến câu nói "Đồ cổ cấm sờ".
Lâm Đĩnh đang kích động tuột cùng, huyết mạch như căng phồng vì hưng phấn quá độ nhưng khi nhìn thấy cuốn sách đó người ta chỉ có thể liên tưởng đến một câu ở viện bảo tang “đồ cổ cấm sờ”, niềm hưng phấn của anh chàng cũng vì thế mà giảm đi một nửa, nhưng dù sao có được bản công pháp này đã là tốt lắm rồi, nghĩ thế hắn bèn cẩn thận cầm trên tay ngắn nghía một chút.
Đập vào mắt ngay trang bìa có ghi "Chư Thiên Tạo Hóa Công". Lâm Đĩnh muốn mở trang sách ra còn chưa dùng bao nhiêu lực thì nghe cái "Roẹt", trang sách rách thành một đường dài.
Hắn lặng cả người đi một lúc, nhìn trân trân vào trang sách thì chuyện kì lạ xảy ra, trang sách tự động liền lại như chưa từng bị rách.
-Tiền bối sao.. sao lại thế này? trong sách lại không có gì cả?
-Ngươi không nhận chủ thì làm đếch gì mà đọc được, tưởng đồ của ta là hàng vỉa hè chắc.
-Ặc nhận chủ ? Nhận chủ gì chứ ??
Giờ đến phiên lão già há hốc mồm, nhìn hắn với vẻ kinh ngạc
-Ngươi ! ngươi thật sự không biết? không phải đã đưa cho ngươi trải nghiệm cả đời ta rồi sao.
-Mịa ông không nói làm sao ta biết, mà làm quái gì thấy lão đưa lúc nào.
Hắn vô cùng buồn bực, rồi trong đầu chợt lóe lên.
-À mà khoan đã, chả lẽ là lúc đó.