Quân Vô Nhai năm nay đã mười tám tuổi, trong chốn giang hồ không ít nữ nhân ái mộ hắn. Nhưng hắn luôn luôn giữ mình trong sạch chưa từng làm bậy nên cho đến nay hắn vẫn chưa gần nữ sắc. Bỗng nhiên nhìn thấy cơ thể nữ nhân như dương chi bạch ngọc như thế này, trong lòng liền hoảng loạn.
Nhất là thân thể Thanh Hoan thon dài cân đối, làn da lại trắng như tuyết, mặc dù có những vết thương nhưng như vậy càng khiến nàng xinh đẹp hơn. Quân Vô Nhai cảm thấy nội tâm dao động, vội vàng niệm kiếm phổ, lúc này tay mới run rẩy bôi thuốc cho Thanh Hoan.
Cơ thể của nàng có thể nói là đã bị hắn nhìn qua rất nhiều lần, cho dù là nơi tư mật cũng không ngoại lệ. Từ đầu đến cuối Thanh Hoan đều tỏ ra vô cùng bình thản chỉ có Quân Vô Nhai đứng ngồi không yên. Việc này làm hắn có chút tức giận. Hắn nhìn thấy thân thể của nàng mà nàng lại không có một chút phản ứng nào là sao?
Thuốc mà hắn bôi cho Thanh Hoan chính là thánh phẩm trị thương. Miệng vết thương rất nhanh dùng mắt thường có thể nhìn thấy được kết vảy lại, Thanh Hoan kéo y phục bằng gấm lên lãnh đạm nói:
"Cảm ơn ân đức của công tử, tiểu nữ thật không biết như thế nào báo đáp nhưng vẫn làm phiền công tử đưa Thất Thất trở về Ỷ Hương viện."
Ỷ Hương viện? Chỗ đó quả là cách Lệ Kiếm sơn trang không xa lắm, còn là nơi giao dịch giữa giang hồ và triều đình. Cả người Quân Vô Nhai trở nên thâm trầm, mấy hôm trước lúc hắn kết giao bằng hữu, tình cờ nghe được đêm qua là ngày Ỷ Hương viện bán đấu giá hoa khôi mỗi năm một lần. Tú bà cố ý lộ ra hoa khôi lần này là một mỹ nhân mười hai tuổi, có một cơ thể quyến rũ, cực kỳ xinh đẹp lại uyển chuyển mê hồn. Trước đó từng có bằng hữu hẹn hắn cùng đi chung.
Chẳng lẽ... chính là nàng?
Quân Vô Nhai nhịn không được mở miệng hỏi:
"Nàng tên gì?"
Thanh Hoan cười, nói:
"Thất Thất!"
"Thất Thất?"
Là thời kỳ trong thời kỳ xinh đẹp sao? ( Từ đồng âm trong tiếng trung)
Thanh Hoan hình như hiểu được trong lòng hắn nghĩ gì, nói:
"Là Thất Thất trong thê lương"
Quân Vô Nhai bị lời nói của nàng làm cho đau nhói, nhất thời không biết phải nói gì. Thanh Hoan không chịu ở lại Lệ Kiếm sơn trang cuối cùng thì hắn chỉ đành đưa nàng trở về Ỷ Hương viện. Tú bà thấy Thanh Hoan quay trở lại rất là vui vẻ không ngừng cảm tạ hắn.
Quân Vô Nhai bỗng nhiên cảm thấy có một cỗ chua xót dâng lên trong lòng, hắn chỉ có thể đứng yên nhìn nàng đi vào bên trong. Cửa Ỷ Hương viện từ từ đóng lại trước mặt hắn, giống như đem hắn và nàng chia cắt ra mỗi người một thế giới khác vậy.
Dĩ nhiên là khác rồi, hắn là trang chủ Lệ Kiếm sơn trang xuất thân cao quý lại có được tiền đồ vô lượng mà nàng cùng lắm cũng chỉ là một kỹ nữ bên sông Trường Giang thôi. Hai người bất luận là thân phận hay là tri thức đều khác nhau một trời một vực.
Quân Vô Nhai không hiểu tại sao mình lại phải đứng ở chỗ này? Hắn muốn xoay người đi trở về nhưng không hiểu sao bàn chân không nhấc lên nổi.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn rời đi.
Thanh Hoan ở phía sau cửa sổ nhìn theo bóng lưng của hắn, hai bàn tay nàng siết chặt thành nắm đấm. Nàng không phải là nữ hồn Thất Thất nên không biết như thế nào mới có thể cùng Quân Vô Nhai trò chuyện vui vẻ. Để hắn có thể đồng ý bao nàng, không để cho nàng tiếp khách.
Nàng chỉ có thể làm theo cách của riêng mình, không phải tiểu cô nương kia đã nói rồi sao chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ nàng có thể làm theo ý mình, không từ thủ đoạn.
Nàng tin là mình đã khơi dậy du͙© vọиɠ chiếm hữu của Quân Vô Nhai. Hắn sẽ quay trở lại!
Nghĩ đến đây, nàng cắn răng trở lại trên giường. Trên người nàng có rất nhiều vết thương nếu muốn lành lại e rằng phải cần một chút thời gian.
Mới vừa cởi xuống ngoại bào của Quân Vô Nhai ra. Để xuống giường, thì nàng nghe thấy bên trong áo có âm thanh va chạm của đồ vật. Nàng đưa tay tìm kiếm, lấy ra được một bình thuốc. Đây là bình thuốc lúc nãy hắn bôi cho nàng?
Nàng nắm chặt chiếc bình, khóe môi cong lên thành một nụ cười.