Chương 52

Editor: Owntown

《 Hồn Quy Dị Thế 》 bắt đầu chiếu phim tuần thứ hai, doanh thu phòng bán vé công phá 300 triệu tệ; tuần thứ ba, doanh thu phòng vé như ngồi trên súng phóng tên lửa, đột ngột một đường bắn lên cao, thậm chí còn vượt qua bộ phim anh hùng của Mỹ; tuần thứ tư, doanh thu phòng vé đã vượt mốc 700 triệu tệ, là bộ phim nằm trong top ba trong danh sách phim mới.

Thành tích này làm cho người ta âm thầm xuýt xoa, dù sao cũng không có ai nghĩ rằng một bộ phim diễn viên đều là những ngôi sao nhỏ tuổi, có chứa màu sắc viễn tưởng lại có thể có một thành tích như vậy, thậm chí thành tích còn vượt xa kỳ vọng của khán giả và tổ sản xuất.

Chẳng qua tất cả cũng là những gì bộ phim này nên nhận được, mọi người khi xem đều cảm thấy giá trị họ nhận về xứng đáng với giá vé bản thân họ bỏ ra, trong bộ phim bất kể là giá trị nhan sắc của diễn viên hay là những chi tiết được cắt may đều được làm vô cùng xuất sắc, ở bên trong cái chảo nhuộm lớn này một bộ phim nhỏ như vậy cũng thật sự là hiếm có khó tìm, thậm chí người hâm mộ phim cảm thấy rằng bọn họ đáng giá được đối xử tốt hơn thế.

Kể từ khi 《 Hồn Quy Dị Thế 》 phát sóng, Đát Kỷ liên tiếp nhận được hàng loạt các hoạt động đại ngôn và cơ hội đóng phim, chẳng qua tất cả những cái này đều bị La Xuyên từ chối.

Đối mặt với phỏng vấn của phóng viên, La Xuyên cho biết, ""Tôi không hi vọng mọi người nhìn nhận Đát Kỷ như một ngôi sao, năm nay cô ấy chưa đầy hai mươi, tôi hi vọng cô ấy đem tất cả trọng tâm đặt vào việc học của mình trước, cũng hi vọng truyền thông, các phóng viên rộng lượng với cô ấy một chút.""

Bàn tính của La Xuyên vang liên hồi, thứ nhất, ông xác thực muốn để Đát Kỷ tập trung vào học tập thật tốt, hơn thế nữa phải chuyên tâm vào tiếng Anh; thứ hai, Đát Kỷ cần phải duy trì cảm giác bí ẩn, nếu vẫn xuất hiện ở trước tầm mắt khán giả sẽ khiến họ mệt mỏi, thậm chí là phiền chán.Có một hiện tượng khá phổ biến trong giới giải trí, một ngôi sao càng nổi tiếng, thì càng có nhiều người ghét họ, đó là do họ thường xuyên xuất hiện bên trong tầm mắt của công chúng, một số chiêu trò và đánh giá nhất định sẽ khiến khán giả không hài lòng.

Sự thật đã chứng minh quyết định này của La Xuyên là đúng đắn, ông càng từ chối, mọi người càng thêm tò mò đối với cô gái có gương mặt xinh đẹp và diễn xuất ưu tú này. Mà rạp chiếu phim quyết định, kéo dài ngày thời gian quy định cho 《 Hồn Quy Dị Thế 》 . Tin tức này làm cho đạo diễn mừng rỡ như điên, ông có thể chắc chắn rằng bộ phim này sẽ đạt được thành công vô cùng rực rỡ.

Trong vài ngày kế tiếp, đoàn phim đi đến các nơi để tham gia các hoạt động thương mại, bận rộn xong toàn bộ, Tô Cẩn Châu để La Xuyên từ chối toàn bộ lịch trình phía sau, đúng hẹn đưa Đát Kỷ đi Mỹ, hơn nữa còn muốn đưa cô đến nơi nào đó ở lại mấy ngày, nghỉ ngơi cho thật tốt.

Đát Kỷ cũng rất vui vẻ, gần đây quá bận rộn, năng lượng của cô cũng nhanh chóng bị tiêu hao, nếu không nghỉ ngơi thật tốt, cái đuôi rất vất vả mới dài ra lập tức phải biến mất.

Nhìn thấy em gái vui vẻ, trên mặt Tô Cẩn Châu cười đến nở hoa, nghĩ thầm, quyết định của anh quả nhiên đúng đắn.

Nhưng tin tức này không biết bằng cách nào lại bị Đế Tân biết được, hai anh em vừa xuống máy bay liền gặp phải Sam bước đến nghênh đón bọn họ, Sam quanh năm đi theo bên cạnh Đế Tân, anh ta là một người Anh thân sĩ* và lịch thiệp, đi lên tiếp đón hai người sau đó liền chủ động nhấc hành lý ra phía sau, cùng lúc đó tiến hành tự giới thiệu.

* thân sĩ: quý ông, người hào hoa phong nhã, người quý phái, người thượng lưu.

Tô Cẩn Châu có chút không tình nguyện, cuối cùng vẫn lôi kéo Đát Kỷ theo Sam lên xe.

Trong xe, Đát Kỷ đưa mắt liền nhìn thấy ánh mắt người đàn ông đang đừng lại bên ngoải cửa xe, đợi đến thời điểm bọn họ lên xe, anh mới đưa ánh mắt về, gật gật đầu với Đát Kỷ, sau đó cười như không cười nhìn Tô Cẩn Châu, ""Đã lâu không gặp.""

""Các anh có quen biết?"" Trí nhớ Đát Kỷ cũng không phải quá kém, huống hồ diện mạo người đàn ông này vô cùng đặc biệt, cô tất nhiên là nhớ rõ anh, chẳng qua Đát Kỷ vẫn có chút ngoài ý muốn việc anh hai nhà mình có thể quen biết người đàn ông thoạt không bình thường này.

Tô Cẩn Châu thoáng có chút xấu hổ, anh không tình nguyện gật gật đầu, “Xem như… quen biết đi.”

“Chúng tôi là bạn học.” Đế Tân chủ động giới thiệu, anh che giấu cảm xúc của mình vô cùng tốt, thái độ đối với Đát Kỷ vừa ôn hoà, lại nho nhã lịch sự vô cùng thân thiện.

“Tên tôi là Otis Joan.” Đế Tân vẫn chưa nói cho Đát Kỷ biết tên gốc của mình, chỉ nói cái tên nước ngoài của thân thể này, thời điểm vừa mới bắt đầu Đế Tân hoàn toàn không có cách nào làm quen với cái tên này, chẳng qua theo thời gian lâu dài anh cũng hoàn toàn hoà nhập với thế giới này. Đương nhiên, trừ bỏ phần cơ thể bên ngoài ra. Trải qua hai năm rèn luyện này, hiện tượng xuất hồn cũng không còn thường xuyên như trước, nhưng mà cũng sẽ ngẫu nhiên phát sinh, việc này làm cho anh rất đau đầu.

“Xin chào, tôi là Tô Đát Kỷ."" Đát Kỷ cười cũng rất thân thiện, chẳng qua không rõ mấy phần thật giả, sau khi nói xong câu này liền rơi vào im lặng. Đát Kỷ và người này cũng không xem như là quen thuộc, thậm chí có xung đột nhỏ có phần không mấy hữu nghị, nhưng anh quen biết với anh hai, vậy Đát Kỷ cũng sẽ không tỏ sắc mặt với đối phương.

Đế Tân cũng không để tâm, anh hiểu rõ tính cách của Đát Kỷ, độc lập kiêu ngạo, lạnh nhạt với người khác. Chẳng qua Đế Tân vẫn có chút ăn dấm chua*, bởi vì thái độ của Đát Kỷ đối với anh rất tốt. . . . . . Nếu người ngồi ở chỗ này không phải là anh, vậy có phải cô cũng sẽ như vậy hay không?

* ăn dấm chua: ghen

Đế Tân cau mày, tậm trạng ngay lập tức đi xuống.

Tô Cẩn Châu ở một bên đang âm thầm quan sát vẻ mặt của Đế Tân, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nếu người này không có suy nghĩ không đứng đắn với em gái anh thì mới đúng là có quỷ!

Chiếc xe yên lặng chạy một mạch trên đường, đi qua khu thương mại sầm uất, sau đó cảnh vật xung quanh dần trở nên yên tĩnh, Đát Kỷ ngồi trên xe buồn ngủ, Tô Cẩn Châu nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, lại đưa tay lên xoa xoa đầu cô.

Đế Tân ngồi ở một bên thấy vậy, nhấc chân, liền hung hăng đạp lên chân Tô Cẩn Châu!

Tô Cẩn Châu giật mình đau nhức, vội vàng thu tay lại, trừng mắt nhìn Đế Tân đang ra vẻ như không có chuyện gì, ""Cậu làm gì vậy? ! !""

“Không cẩn thận trượt một chút."" Đế Tân cằm hơi nhấc, vẻ mặt và giọng điệu vô cùng tự nhiên.

“Cậu lừa quỷ à? !" Trên chân Tô Cẩn Châu đau rát, trong lòng nén giận, cuối cùng cũng không nhịn được đạp lại một cái, sau đó nở nụ cời có phần xấu xa, ""Hì hì, tôi cũng trượt một chút.""

Sắc mặt Đế Tân lập tức đen lại, vì vậy lại giẫm lên, lần này mức độ dùng lực cực kỳ mạnh, hai người cậu đến tôi đi, không ai nhường ai. Vì thế thời điểm xuống xe, Đát Kỷ phát hiện bọn họ đi đường có chút kỳ quái.

Đát Kỷ nghiêng đầu, ""Các anh làm sao vậy?"

Hai người đồng thanh nói, "Bị muỗi đốt một cái.""

Đát Kỷ im lặng một lát, không đáp lại bọn họ, đi về phía nhà ở. Chỗ ở tất nhiên là Đế Tân cung cấp, Tô Cẩn Châu cũng vui vẻ hưởng thanh nhàn, nếu Đế Tân không ở nơi này càng thêm hoàn mỹ, chẳng qua Tô Cẩn Châu cũng tỏ vẻ rất vui mừng, bởi vì Đát Kỷ căn bản không để ý đến Đế Tân, giống như có anh hay không cũng như nhau.

Đế Tân ngược lại cũng không để ý, tuy rằng Đát Kỷ còn chưa biết thân phận của anh, nhưng trong lòng anh vẫn rất vui mừng rạo rực, dù sao thật vất vả mới gặp được vợ. . . . . . của anh để lỡ mất nhiều năm*.

* Nguyên văn convert sẽ là: ""chính mình…… Đánh rơi nhiều năm tức phụ"": người vợ để lỡ nhiều năm của mình, tuy nhiên nó không phù hợp với ngữ pháp nên mình đã để như trên.

“Tôi vừa mới cho người chuẩn bị một chút đồ ăn, sau khi ăn xong hai người nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu có yêu cầu gì có thể gọi điện cho Sam.""

Giọng nói của Đế Tân chậm rãi, cử chỉ trong lúc đó cũng cực kỳ thân sĩ.

Đế Tân quanh năm lăn lộn trên thương trường, hiện giờ anh đã che đậy sạch sẽ khí thế đế vương, anh có thể bảo đảm, nếu bản thân không nói, Đát Kỷ vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được thân phận của anh.

Tô Cẩn Châu vẫn có chút ngoài ý muốn đối với sự thay đổi của Đế Tân, anh cho rằng cuộc sống của Đế Tân ở đây không hề tốt, nhưng giờ nghĩ lại anh đã sai lầm rồi. Đế Tân bây giờ đã rèn luyện mình rất tốt, thậm chí hoàn toàn thoát khỏi cái bóng ""Kẻ hèn nhát"" trước kia. Tô Cẩn Châu cũng thấy vui mừng phần nào.

Nhìn thấy hai người mắt đi mày lại, Đát Kỷ có chút hoảng hốt, giống như lập tức hiểu rõ. Cô mím môi cười cười, đột nhiên chủ động nắm lấy tay Tô Cẩn Châu, hơn nữa còn ghé đến gần bên tai anh, ""Anh hai. . . . . ."

Đát Kỷ đột nhiên gọi anh trai, Tô Cẩn Châu tỏ vẻ vô cùng thụ sủng nhược kinh*.

* thụ sủng nhược kinh: được sủng ái, yêu thương mà lo sợ.

“Tuy rằng anh rất ngốc, nhưng mà. . . . cho dù anh quyết định như thế nào, em cũng nhất định sẽ ủng hộ anh!""

". . . . . ." Từ từ! Bé ngoan không phải em đã hiểu lầm cái gì đấy chứ ? ! !

------

Chúc các bạn một ngày lễ Quốc Khánh 2/9 vui vẻ, một ngày lễ Vu Lan sum vầy bên gia đình.