Chương 46

Editor: Owntown

Thiên phú lĩnh ngộ của Đát Kỷ vô cùng đáng sợ, trải qua ngắn ngủi vài ngày, diễn xuất của cô lại lên một tầm cao mới, hơn nữa lại ở trong thời điểm không có ai chỉ dạy. Không ai có thể nghĩ rằng chỉ vài ngày trước, cô vẫn chỉ là một người mới ngay cả tẩu vị là gì cũng không biết.

Cảnh quay hôm nay chính là đợt quay cuối cùng, Đát Kỷ, anh hai cùng với Tống Quân Du đối diễn.

Từ khi Lâm Triều Tịch qua đời, thân thể Lâm An Viễn ngày một suy sụp, không còn cách nào chinh chiến sa trường, vì vậy mỗi ngày đều lưu lại trong phòng đánh cờ, mà sắc mặt theo thời gian cùng dần tái nhợt đi xuống.

Ngày này cũng là ngày Lâm An Viễn chết, hắn rốt cuộc cùng trông thấy muội muội hắn tâm tâm niệm niệm.

Lâm Triều Tịch ngồi xếp bằng đối diện hắn, hai người một câu cũng không nói, Lâm An Viễn nhìn gương mặt cô, hồi lâu không lên tiếng.

Cuối cùng hắn khẽ ho một tiếng, vệt đen rơi xuống trên bàn tay, nhìn kỹ liền phát hiện ngón tay hắn run rẩy kich liệt, giống như đang kiềm nén điều gì.

"Ngày đó muội được sinh ra, ta là người đặt tên cho muội."" Giọng nói của Lâm An Viễn rất dịu dàng, khóe môi mang theo nụ cười yếu ớt, đôi mắt cong cong bên trong là ánh nước ấm áp cùng hơi thở tro tàn.

"A." Lâm An Viễn khẽ cười, nụ cười hàm chứa nhiều điều, hắn nhắm đôi mắt lại, kéo tay áo xuống che đi những ngón tay run rẩy lợi hại, ""Bây giờ ngẫm lại. . . . . . Triều Tịch, cái tên này cũng không hề tốt.""

Lâm Triều Tịch cũng không lên tiếng, chẳng qua lại vươn ngón tay sắp xếp quân cờ nghiêng lệch một cách ngay ngắn, đây là hành động trước đây nàng vẫn thường làm. Đáng tiếc là ngón tay nàng trực tiếp xuyên thẳng qua nó, thấy vậy, cả hai bọn họ sửng sốt, không khí trong nháy mắt ngưng trọng.

Đột nhiên, ánh mắt Lâm An Nhiên phủ một tầng hơi nước.....sau một lúc lâu, hắn lấy lại tinh thần mỉm cười, ""Triều Tịch Triều Tịch, bình minh buổi sớm, hoàng hôn chiều tà ... Ta làm sao có thể ... đặt cho muội một cái tên như vậy, làm sao có thể ... " Giọng nói của hắn đè nén thống hận tột cùng, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền.

Lâm Triều Tịch là muội muội hắn yêu thương, cái chết của nàng làm hắn vô cùng khổ sở lại càng không thể nào tiếp nhận được. Nhưng Lâm An Viên trước giờ vẫn luôn là một người trầm ổn, hắn ngoài việc không ngừng đép ép khổ sở làm khổ chính mình, ngoài ra cái gì cũng không thể làm được.

Hiện giờ Lâm An Viễn biết, đây là lần cuối hắn cùng muội muội tương phùng, lúc này trở về về sau. . . . . .sẽ không lần gặp lại.

Ánh mắt Lâm Triều Tịch sâu thẳm nhìn Lâm An Viễn, sau cùng nàng đứng dậy, nhưng lại không hề di chuyển.

Ngay lúc này cảm xúc rối rắm phức tạp của Lâm Triều Tịch được Đát Kỷ thể hiện cực kỳ xuất sắc. Lâm Triều Tịch nhận ra bản thân đã chết, không có cách nào để người chết và người sống thuận lợi gặp nhau, như là trước đó nàng đưa tay chạm vào quân cờ, nàng rõ ràng hiểu quân cờ cũng giống như ca ca của nàng vậy, nàng vĩnh viễn không thể ôm lấy họ. . . . .

"Ngày đó muội rời đi, ta cũng không sợ hãi, nhưng hiện tại ..." Lâm An Viễn được Tô Cẩn Châu thể hiện nhắm mắt lại, theo đó quân cờ kẹp trên đầu ngón tay rơi xuống, lăn trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thuý, hắn như là khổ sở thở dài, ""Nhưng là hiện tại, ta lại bắt đầu sợ hãi. . . . . ."

Cánh tay vẫn thuỷ chung đặt trên bàn cờ, thắt lưng thẳng tắp như một vị tướng, nhưng đầu hắn cứ như vậy gục xuống mãi mãi.

Trong tiểu thuyết, cái chết của Lâm An Viễn được miêu tả như sau: 【Muội muội sinh vào đúng mùa xuân tháng ba, ta đặt tên cho nàng ấy là Triều Tịch, có nghĩa là khởi đầu. Sau khi Triều Tịch qua đời cùng năm đó chiến tranh loạn lạc, ta nghĩ chết đi cũng tốt. Nhưng nếu ta chẳng may chết trận sa trường, lại không ai lo liệu cho muội ấy; ta dưới đất đau lòng biết bao. Năm Huyền Vũ, quốc gia thuận hoà, ngày tái kiến Triều Tịch cũng là ngày ta chết, chẳng lẽ ... Triều Tịch, muội cứ như vậy tại thời điểm mà mọi người không hay biết, cô độc phiêu đãng nơi trần thế? 】

Phân cảnh này đạo diễn không cho phép Đát Kỷ khóc, bởi theo thời gian trôi qua, con người Lâm Triều Tịch sớm đã trở nên vô cùng cứng rắn! Đạo diễn Vương Khắc có chút lo lắng, dù sao thủ vai Lâm An Viễn là Tô Cẩn Châu cũng chính là anh trai của Đát Kỷ, lỡ như Đát Kỷ không cẩn thận, để cảm xúc của bản thân mang vào diễn xuất thì sẽ rất phiền toái.

Nhưng đạo diễn Vương hoàn toàn lo lắng dư thừa, gương mặt Đát Kỷ lạnh lùng, một nụ cười xinh đẹp cũng không có.

Một lúc sau diễn viên quần chúng đúng hẹn xuất hiện, bọn họ một bên hô to hoặc khóc lớn, ôn ào di chuyển Lâm An Viễn ra ngoài, nhưng không ai trong số họ nhìn thấy Lâm Triều Tịch.

Cuối cùng trong phòng không một bóng người, đột nhiên tại thời điểm đó Đát Kỷ nở nụ cười, ban đầu là cười khẽ, sau cùng là cất tiếng cười to.

Cô chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, đưa tay vuốt lên nếp uốn trên quần áo, tiếp đó ánh mắt không chút tiêu điểm, xuyên thấu qua màn hình, trong cặp mắt có tính xuyên thấu của Đát Kỷ mang theo hơi thở xơ xác tiêu điều.

""Cắt!""

Cảnh này thành công vượt qua, Đát Kỷ nhanh chóng thu hồi cảm xúc, vào lúc giải lao dặm thêm lớp trang điểm, Tô Cẩn Châu liền lấn lướt qua đây.

Anh vô cùng thân thiết vò vò mái tóc Đát Kỷ, dưới ánh mắt trách móc của chuyên viên trang điểm mới ngại ngùng đưa tay mình thu về, ""Bé ngoan, có mệt không?""

""Không mệt.""

""Vậy em có khát không?"" Tô Cẩn Châu như cũ vẫn không từ bỏ ý định.

""Không khát.""

Tô Cẩn Châu lập tức cạn lời, trên người anh còn mặc y phục chưa kịp thay, bất kể ai cũng không ngờ tới, một người ngày thường chơi bời làm trò hài hước lại có sự khác biệt đến vậy, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy thật là đáng yêu.

Tô Cẩn Châu vò đầu đứt tai suy nghĩ chủ đề, lúc này bên tai truyền đến tiếng mọi người thấp giọng cười. Tô Cẩn Châu cảm thấy thật bất mãn, quăng một ánh mắt như đao sắc quá, phút chốc bên tai liền thanh tịnh.

Tô Cẩn Châu ý thức dược bé ngoan lúc này không được thân thiện với mình lắm, mặc dù có chút khổ sở nhưng Tô Cẩn Châu vẫn rất vui mừng và tự hào.

Bởi vì lần đối diễn trước đó, Tô Cẩn Châu có thể cảm nhận được khí thế đến từ trên người Đát Kỷ. Thời điểm đó cô như hoàn toàn đem anh trở thành Lâm An Viễn ẩn nhẫn dịu dàng, lại đem bản thân trở thành một Lâm Triều Tịch lạnh lùng vô cảm.

Lâm Triều Tịch đã khổ sở nhiều năm như vậy, nàng đã muốn tiếp nhận sự thật này. Tuy rằng không có lời thoại, nhưng nhìn hành động cùng ánh mắt của Đát Kỷ, sự tinh tế bên trong đó đã thể hiện rất rõ ràng, những biến đổi đổi phức tạp trong cảm xúc đều được biểu đạt ra bên ngoài.

Kế tiếp phân cảnh cuối cùng của Tống Quân Du và Đát Kỷ, Tống Quân tự nhiên phải chú tâm đối diễn. Trải quan lần diễn trước, anh đã thành công hiểu rõ Đát Kỷ, Tống Quân Du tốt xấu gì cũng là một diễn viên lão làng, anh cũng không muốn bị một cô gái nhỏ mới hơn mười tuổi áp chế mình! Quả thật vừa ném mặt mũi lại ném luôn thân phận.

Lần này là phân cảnh cuối cùng, thù hận của Lâm Triều Tịch đối với An Thiếu Xuyên cuối cùng đã làm cho hắn thấy được nàng, cuối cùng nàng chiếm hữu thân xác tiểu nữ nhi của hắn, mang theo thân thể của cô bé nhảy xuống giếng sâu.

Phân cảnh này vô cùng nguy hiểm, chắc chắn mọi thứ đều an toàn, sau đó đạo diễn mới hô bắt đầu.

Tống Quân Du được hoá trang trở nên thành thục, nụ cười trên mặt anh thoạt nhìn giống như là một người cha hoà ái nhân từ không ai sánh bằng.

Nhưng ngay lúc này, một đôi tay trắng toát đặt trên vai Tống Quân Du, hơi thở quen thuộc làm cho khuôn mặt vốn tươi cười chợt cứng đờ, cuối cùng run giọng kêu lên cái tên kia, ""Triều. . . . . . Tịch. . . . . ."

"Luôn miệng nói thích ta, nhưng hôm nay. . . . . . Ngươi ngay cả nhìn cũng không dám nhìn ta một cái." Thanh âm u ám lạnh lẽo, cô ghì vai Tống Quân Du, đột nhiên mỉm cười, gương mặt vốn đã xinh đẹp nháy bừng sáng nở rộ, làm cho người khác không dám nhìn thẳng. Nhưng bên trong đôi mắt kia là băng lãnh không thể tan.

"Tướng quân hiện giờ danh lợi song thu, con cái song toàn, sợ rằng đã sớm quên một Triều Tịch đã chết ." Ðát Kỷ cười nhạo một tiếng, bàn tay đặt trên bả vai Tống Quân Du càng thêm siết chặt.

Trên vai đau đớn vô cùng, xem ra Đát Kỷ ra sức tàn nhẫn, Tống Quân Du không dám thất thần, liều mạng áp chế Đát Kỷ, nếu lại bị đối phương dẫn dắt thì đúng là chê cười. Vì vậy anh liền cướp lấy quyền chủ động.

"Ha ha ha ha ——", Tống Quân Du cười sang sảng, đem toàn bộ những bất an thu về, ngay khi tiếng cười vừa dứt, anh không giận tự uy, càng trở nên bình tĩnh khoáng đạt, ""An mỗ chinh chiến sa trường, người chết gặp qua vô số, chẳng lẽ nào. . . . . . lại có thể sợ ngươi?"

""Lúc này. . . . . . Sửa lời thoại ?" Người bên ngoài nhìn thấy lại kinh ngạc, vốn ban đầu An Thiếu Xuyên phải bưng cái chén lên, vậy mà lại đảo ngược hình tượng. Tuy nhiên,Tống Quân Du diễn xuất như vậy cũng thể hiện được sự kiêu ngạo tự phụ của An Thiếu Xuyên. Vậy kế tiếp chính là phải xem Đát Kỷ ứng đối như thế nào.

Đát Kỷ cũng không sợ hãi.cô khẽ tiến sát đến gần bên tai hắn nói, ""Cho dù ngươi có chinh chiến sa trường, công trạng đạt được vô số, nhưng ta xem ra. . . . . . Ngươi cũng chỉ là tội nhân gϊếŧ hại lương gia*, làm cho ta chết thảm!""

* lương gia: gia đình lương thiện.

Ngay lúc hắn ngây người, nàng đứng dậy, chậm rãi tiếp cận tiểu nữ hài trước mặt.

"Không. . . . . ." An Thiếu Xuyên như đã ý thức được điều gì, hắn đưa tay muốn ngăn cản, thế nhưng đứng cũng không đứng dậy được.

""Triều Tịch. . . . .Đừng động vào con bé. . . . . .Đừng động vào con bé. . . . ."

Bước chân Đát Kỷ ngừng lại, cô quay đầu nhìn Tống Quân Du thủ vai An Thiếu Xuyên cười xinh đẹp động lòng người, ánh sáng hoàng hôn chiếu vào gương mặt, làm cho gương mặt cô càng trở nên trong suốt tuyệt đẹp.

Đát Kỳ khẽ đè nén âm điệu, mị hoặc nhưng khát máu, ""Hiện tại ngươi muốn chết, ta liền cố tình để ngươi sống! Ta muốn ngươi từng thời từng khắc đều phải nhớ kỹ ngày hôm nay!"" Nàng khản giọng cười, quỷ dị vô cùng.

Nụ cười xinh đẹp khát máu kia như hoa hồng độc,nhưng đó cũng chính là Lâm Triều Tịch trong tâm niệm của đạo diễn Vương Khắc.

Triều Tịch chính là một cô gái có thể thanh thuần như bách hợp; cũng có thể tàn nhẫn giống như mạn đà la (bỉ ngạn).

""Cắt! Cảnh này hoàn thành!"" Sau khi kết thúc, Vương Khắc lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra những cảnh sau này đều không có vấn đề gì.

Đát Kỷ ở trong đoàn phim cũng rất ít khi cùng người khác trò chuyện, người khác gọi, cô cũng lạnh nhạt đáp lại, chẳng qua họ cũng không để ý điều này, ngược lại cảm thấy đúng là đáng yêu không ngờ!

Cuối cùng một tháng sau, 《 Hồn Quy Dị Thế 》 chính thức đóng máy, đồng thời quyết định tại thời điểm tháng 9 năm sau chính thức công chiếu toàn quốc.

Tin tức《 Hồn Quy Dị Thế 》đóng máy lập tức chiếm lĩnh tiêu đề các trang báo, một bộ phận khán giả vô cùng chờ mong, nhưng một số cũng tỏ ra không an lòng, dù sao bọn bọ thật sự lo lắng không rõ diễn viên có thể khống chế tốt vai diễn của mình hay không.

Cuối cùng tác giả kiêm biên kịch liền phát một thông báo lên Weibo, đại ý chính là người hâm mộ cứ yên tâm, thời điểm quay phim cô ấy vẫn luôn đi theo quan sát, nhận thức đối với kỹ thuật diễn của nhóm diễn viên là cực kỳ vừa lòng, đặc biệt là Lâm Triều Tịch của diễn viên Tô Đát Kỷ!

Nếu tác giả đã nói như vậy, bọn họ coi như an tâm không ít.

Tiếp đó đến tháng 9, Đát Kỷ nghênh đón sinh nhật của thân thể này cùng với khai giảng trường đại học, Đát Kỷ tỏ vẻ vô cùng sốt ruột! ! !