Chương 25

Editor: Owntown

Anh cả tất nhiên sẽ không đồng ý.

Anh còn cảm thấy vai trò anh trai của mình bị khiêu chiến, bởi em gái hoàn toàn không đặt lời nói của anh ở trong lòng, không hỏi qua ý kiến của anh đã tham gia cuộc thi vượt cấp, hơn nữa còn. . . . thông qua .

Đây không phải là vả mặt anh hay sao?

""Nhanh ký tên đi, tôi mệt mỏi."" Đát Kỷ đưa bút và phần văn kiện kia đưa tới trước mặt anh, đơn giản nói.

Đôi mắt Tô Cẩn Chi liếc nhìn một cái, sau đó nặng nề nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Đát Kỷ, anh nhấp mím môi, giọng điệu chợt bất mãn, ""A Kỷ, em tham gia cuộc thi tại sao không hỏi qua ý kiến của anh.""

""Tôi đã hỏi rồi."" Đát Kỷ nhướng mày, ""Đã hỏi ý kiến của anh rất nhiều lần.""

Vẻ mặt Tô Cẩn Chi nháy mắt cứng đờ, lúc này mới chợt nhớ là Đát Kỷ thật sự đã hỏi qua, chẳng qua là anh không đồng ý mà thôi. Bởi vì anh cho rằng Đát Kỷ không có khả năng vượt qua, dù sao thành tích của cô như thế nào anh vẫn rất rõ ràng, đến lúc đó bị mất mặt thì không tốt.

Kết quả tuyệt đối không ngờ tới, cô vậy mà thông qua? ! Nhìn thấy tờ phiếu điểm, Tô Cẩn Chi cảm thấy mặt bị vả thật đau.

Tô Cẩn Chi vẫn thấy thật không khoa hoc, Tô Kỷ mấy cân mấy lượng anh là người rõ nhất, thành tích của cô làm cách nào mà tăng nhanh đến như vậy?

Tô Cẩn Chi có chút hoài nghi nhìn hai chữ ""hợp cách"" trên văn kiện, anh lại ngẩng đầu nhìn Đát Kỷ, cô đang lẳng lặng ngồi trên sô pha, khí chất u tĩnh, đôi mắt đạm mạc.

Đát Kỷ tất nhiên biết được Tô Cẩn Chi đang nghi ngờ, anh cả cũng không dễ đối phó như anh hai, mà Đát Kỷ trong thời gian ngắn này cũng không thể tìm ra một lý do giải thích phù hợp. Dù sao cũng không thể thành thành thật thật nói rằng cô nãi nãi nhà anh đã chết, tôi là hồ ly tinh, tôi đã chiếm lấy thân thể em gái anh?

Vì thế Đát Kỷ nắm chặt ngón tay, đôi môi khẽ run, vừa ngước lên nước mắt liền rơi xuống.

Tô Cẩn Chi hoàn toàn không ngờ Đát Kỷ sẽ bật khóc, anh sửng sốt một chút, nháy mắt cảm thấy đại não có chút thiếu dưỡng khí, ""A. . . . . .Kỷ.""

Đát Kỷ thút tha thút thít nức nở mà khóc, cô cắn môi dưới, nước mắt không ngừng theo khoé mắt mà chảy xuống. Khóc cũng cần phải chú trọng kỹ xảo, có người khóc thật xinh đẹp; có người khóc thật dữ dội; cũng có người khóc làm cho người khác phải đau lòng, Đát Kỷ tất nhiên là thuộc loại người sau cùng, chỉ cần là đàn ông, khi nhìn thấy cô bày ra vẻ yếu đuối sẽ tự nhiên mà đau lòng.

Đát Kỷ chỉ khóc, một lời cũng không nói.

Tô Cẩn Châu càng lúc càng hoảng loạn, ngay cả suy nghĩ cũng rối loạn, trước kia A Kỷ cũng khóc, chẳng qua là cao giọng khóc lớn, ồn ào náo loạn, làm cho Tô Cẩn Chi phiền, sau đó sẽ đáp ứng những gì cô muốn.

Nhưng. . . . . .hôm nay làm sao lại thành như vậy? Đôi vai của cô cứ run run kiềm nén, như không dám phát ra âm thanh, chỉ cúi đầu nức nở, nhìn thấy rất đáng thương tội nghiệp.

""A Kỷ, em làm sao vậy. . . . . ."

""Anh cả. . . . . . chán ghét em." Đát Kỷ đưa tay lau đi nước mắt nơi khoé mắt, đôi mắt cô mơ hồ, lông mi run rẩy, ""Anh rất ghét em, đúng không?"

"Không. . . . . . Không phải, anh không có. . . . . ."

""Dù em có nói gì, anh vẫn không đồng ý."" Nước mắt cô càng dâng trào mãnh liệt.

Tô Cẩn Chi đỏ mặt, l*иg ngực nghẹn lại đến khó chịu, lúc lâu mới thốt ra một câu, ""A Kỷ, không phải anh không đồng ý, mà là em không không thể nào thích nghi với môi trường như vậy, hiểu không?""

Tô Cẩn Chi tận tình khuyên bảo, tính cách em gái anh rất tệ, môi trường đại học căn bản không đơn giản như cô nghĩ, mà anh không cảm thấy cô có thể dễ dàng tự do thích ứng.

Người này thật sự là khó thuyết phục, nếu là Tô Cẩn Châu thì câu đầu tiên đã đồng ý rồi, nhưng mà anh hai kia của cô căn bản là không ở nhà!

Trong lòng Đát Kỷ thật sốt ruột, trong khoảng thời gian ngắn cũng lười khóc, ánh mắt thoáng nhìn, đột nhiên nhìn thấy bản kế hoạch được đặt ở một bên, một tay liền cầm lấy bản kế hoạch kia lại xem.

Mặt trên rõ ràng viết ba chữ: Cửu vĩ hồ. Sau đó phía dưới hiện ra bản vẽ xấu muốn chết.

Đầu óc Đát Kỷ nhanh chóng xoay chuyển, cô nháy mắt liền hiểu được anh trai cô đang phiền não cái gì. Đát Kỷ nở một nụ cười giảo hoạt, ngồi xuống sát bên cánh tay Tô Cẩn Chi, ""Anh. . . . . ."

Thân là anh trai được gọi, Tô Cẩn Chi liền giật cả mình.

Cô là diễn viên hay sao? ! ! Không phải mới vừa rồi có người còn bật khóc! Kêu ngọt ngấy như vậy là muốn náo loạn cái gì? ! !

Tô Cẩn Chi cảm thấy trái tim mình cực kỳ vất vả, anh mặt không chút thay đổi, cảnh giác nhìn nụ cười sáng láng của cô em gái nhỏ. Anh đã có thể xác định, cô em gái này tự tử một lần sau này thật sự kích phát năng lực tiềm tàng đó chính là ——giả bộ.

""Em giúp anh hoàn thiện cửu vĩ hồ, anh ký tên giúp em, thành giao chứ?""

Không, Tô Cẩn Chi một chút cũng không muốn đồng ý.

Tô Cẩn Chi trần đầy hoài nghi nhìn Đát Kỷ, ""Đừng náo loạn.""

""Anh. . . . . ." Đát Kỷ kéo dài âm cuối, nhẹ nhàng lay cánh tay anh làm nũng.

Đát Kỷ rất biết làm nũng, cô từng làm nũng với Đế Tân mỗi ngày, Đế Tân chiều chuộng cô tận xương tuỷ, cho dù cô nói cái gì, người đàn ông kia đều đáp ứng hết thảy. Nghĩ đến Đế Tân, Đát Kỷ bất chợt lại ngẩn ngơ hoảng hốt.

""Đây không phải là thứ em am hiểu, A Kỷ.""

""Nếu vậy anh liền cho em thử một chút thì có làm sao?"" Đát Kỷ cong môi cười, ""Cho dù em có phác hoạ được hay không đối với anh cũng đâu thiệt thòi, chỉ cần ký một từ mà thôi.""

Tô Cẩn Chi có chút đau đầu, cô em gái này tính tình cố chấp thật giống anh, chẳng qua cho cô thử một chút cũng không làm sao cả, làm không được anh có thể trực tiếp từ chối thỉnh cầu ký tên; nếu làm được. . . . . . thật có lỗi, anh hoàn toàn không mong đợi Đát Kỷ có thể làm được.

Đát Kỷ cầm lấy bản kế hoạch cùng với đĩa CD trở về phòng.

Đát Kỷ xem xét một chút cách thiết lập cửu vĩ hồ này, dùng lời nói để biểu đạt thì chính là trang phục lộ liễu, lớn lên tuỳ tiện.

Cửu vĩ hồ cũng không phải trời sinh mị hoặc, giống như Đát Kỷ lúc vừa mới tu luyện thành hình người cũng chỉ tiểu la lỵ* thanh tú, mà mỗi một cái đuôi của cửu vĩ hồ phải trải qua những đợt thiên kiếp trùng trùng điệp điệp mới tu luyện thành.

* tiểu la lỵ: phiên âm tiếng trung của Loli hay Lolita, một danh từ dùng để chỉ các cô gái tuổi teen, tuổi dậy thì có ngoại hình dễ thương ngọt ngào.

Cô quan sát xung quanh không có ai, liền chậm rãi biến thành bản thể, cái đuôi mới tăng thêm cái thứ tư, lông xù, trắng rực rỡ, sáng bóng lộng lẫy, có thể thấy được gần đây cô chăm sóc bản thân cực kỳ tốt.

Đát Kỷ nhắm đôi mắt lại, ngón tay chậm rãi miêu tả trên mặt giấy Tuyên Thành.

Cô cố gắng nhớ lại từng chút một dáng vẻ Tô Đát Kỷ tuyệt thế xinh đẹp trước đây, theo động tác ngón tay, mặt giấy Tuyên Thành trống rỗng dần dần hiện lên dáng vẻ một người, tiếp đó là mái tóc đen như mực, làn da trắng như mỡ dê cùng với đôi môi đỏ hồng như cánh hoa.

Người trên giấy Tuyên Thành như sống lại, thần thái trong đó mang theo vẻ mị hoặc, đôi môi cười làm điên đảo chúng sinh, đôi mắt hô ly của nàng quyến rũ mê hoặc lòng người. . . . . .

Theo đó là cơ thể hấp dẫn cùng với đôi tai hồ ly trắng muốt, sau đó cái đuôi tuyết trắng xoã tung bồng bềnh.

Đát Kỷ cảm thấy không sai biệt lắm, liền mở đôi mắt ra, cô nhìn giấy Tuyên Thành dáng vẻ hơi chút bất mã, người trên mặt giấy dù sao cũng đã chết.

Ngón tay cô nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má, cuối cùng sẽ có một ngày cô khôi phục dáng vẻ trước kia, nếu Đế Tân cũng giống cô, đi đến thế giới này, nhất định sẽ nhận ra cô.

Chín giờ tối, Đát Kỷ đem bản phác hoạ đã chuẩn bị tốt đưa đến phòng Tô Cẩn Chi, Tô Cẩn Chi nhìn Đát Kỷ, nởi nụ cười, ""Từ bỏ?""

Anh đã biết cô sẽ không làm được, dù sao loại chuyện này nhìn thì thấy đơn giản, nhưng thực tế bắt tay vào làm lại vô cùng khó khăn.

Kết quả chính là Đát Kỷ đem bản văn kiện kia ném trên bàn anh, sau đó lẳng lặng nhìn Tô Cẩn Chi.

Trái tim Tô Cẩn Chi nặng nề nhảy dựng, một loại cảm giác không ổn bất chợt nảy sinh, vì thế liền mở văn kiện ra, liền nhìn thấy bên trong cực kỳ sống động, thời điểm nhìn thấy cửu vĩ hồ linh động như sống lại, ánh mắt Tô Cẩn Chỉ như muốn nhảy ra ngoài.

"Đây. . . . . . Đây. . . . . ."

""Vừa lòng không, anh cả?"" Đát Kỷ nhẹ nhàng cười, giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo.

Tô Cẩn Chi chớp mắt thật mạnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Tô Cẩn Chi thật sự kích động. . . . . . Bởi vì. . . . . . Bởi vì đây chính là cửu vĩ hồ trong suy nghĩ của anh!

Cửu vĩ hồ yêu mà mị; kiều diễm mà tươi đẹp, không cần y phục lộ liễu, cũng sẽ phô ra dung nhan tuyệt sắc điên đảo chúng sinh.

""A Kỷ. . . . . .đây. . . . . .thật sự là do em tạo ra?"" Ánh mắt Tô Cẩn Chi tràn đầy hoài nghi cùng không thể tin nhìn Đát Kỷ, anh không thể ngờ rằng người đem đến hy vọng cho anh lại chính là từ em gái mình.

Đát Kỷ nhẹ nhàng gật đầu, ""Đúng""

Tô Cẩn Chi hít sâu một hơi, lại cúi đầu lật xem, sau một lúc anh cảm thấy có chút không đúng, nếu là cửu vĩ hồ, tại sao chỉ có một đôi tai với một cái đuôi.

Như là nhìn ra suy nghĩ của Tô Cẩn Châu, Đát Kỷ mở miệng nói, ""Anh lật sang trang tiếp theo.""

Tô Cẩn Chi mở ra trang thứ hai, trang thứ hai được bố trí giống trang đầu tiên, chẳng qua lại thêm một cái đuôi, sau đó anh thấy trên góc bên trái còn đề một hàng chữ: Lịch kiếp* lần hai; mà phía dưới còn kỹ càng tỉ mỉ kể lại những khó khăn trắc trở cùng với đấu tranh nội lực của nhân vật.

* Lịch kiếp: là việc trải qua một (hoặc nhiều) khổ nạn nào đó và giúp người lịch kiếp "ngộ" ra đạo lý, khiến người đó mạnh mẽ hơn, hiểu sâu về thiên đạo hơn.

Không thể nào. . . . . .

Tô Cẩn Chi lật tiếp đến trang thứ ba, rồi trang thứ tư, sau đó là trang cuối cùng, đó chinh là cửu vĩ hồ thật sự. . . . . .

Có chín cái đuôi, vẻ đẹp ngạo nghễ làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

Tô Cẩn Chi cảm thấy l*иg ngực như có một dòng nước nóng cuồn cuộn chảy, toàn thân anh nóng bỏng như lửa thiêu, loại tâm trạng này giống hệt như lần đầu anh làm trò chơi trực tuyến.

Tô Cẩn Chi cố gắng kiềm nén tâm trạng kích động xuống, anh thật không ngờ Đát Kỷ có thể giải quyết tất cả những chuyện mà anh không có biện pháp giải quyết này.

Nhân vật cửu vĩ hồ cũng không phải là một nhân vật ngay lập tức xinh đẹp như những phiên bản hiện nay, cái anh muốn là tạo ra một cửu vĩ hồ khác biệt, chỉ có thiết lập nhân vật cùng nội dung cốt truyện khác biệt thì mới có thể hấp dẫn nhiều người chơi.

Nhưng Tô Cẩn Chi không có cách nào tìm ra điểm đột phá, anh không biết xào nấu như thế nào để đạt được kết quả bản thân mong muốn, nhưng tất cả những điều này. . . . . .lại được cô em gái mà vốn bản thân anh luôn xem nhẹ làm được.

""Cảm ơn em. . . . . .A Kỷ."" Giọng nói Tô Cẩn Chi có chút run rẩy,""Cảm ơn em rất nhiều, nhưng mà em có thể nói cho anh biết những thứ này. . . . . .Em nghĩ như thế nào để làm ra?""

Vậy nên cô mới thấy anh là người rất là đáng ghét, bất kể làm cái gì luôn phải cần một cái lý do.

""Ý nghĩ tự nhiên nghĩ ra, cho nên anh rốt cuộc có muốn ký tên cho em không?""

Ký!

Đương nhiên phải ký!

Phải ký!

Tô Cẩn Châu kích động, vì thế tuyệt bút vung lên, ở trên văn kiện viết xuống tên của mình.

Mà lúc này Tô Cẩn Châu vừa quay trở về, ở bên ngoài vài ngày, anh cảm thấy bản thân không lúc nào là không nhớ đến em gái mình. Nhưng khi biết Tô Đát Kỷ đã vượt cấp hơn nữa còn nhờ Tô Cẩn Chi ký tên, lúc này cả người Tô Cẩn Châu liền không thoải mái!

Anh cảm thấy. . . . . .bản thân bị gạt bỏ ra ngoài.

Bé ngoan tìm anh cả ký tên, không có tìm anh, xem ra anh thật sự là người không quan trọng.

Tô Cẩn Châu hết sức tổn thương, mà loại tâm trạng đau khổ này vẫn tiếp tục kéo dài đến lần quay chương trình thứ hai.