Chương 2

Editor: Owntown

Thân thể này đã thật lâu chưa ăn gì, Đát Kỷ duỗi tay sờ sờ bụng, sau đó đỡ vách tường cẩn thận từ toilet đi ra, cách bài trí phòng bệnh đối với Đát Kỷ quả thực rất mới mẻ, bất quá cũng chỉ là mới mẻ mà thôi.

Cô nhìn chung quanh một vòng, tinh tế đánh giá lại một lần, sau đó lần nữa trở về nằm trên giường bệnh, cẩn thận ngẫm nghĩ lại thật tốt sự tình phát sinh kế tiếp.

Nếu cô có thể xuyên đến thế giới này, cũng không nhất định là Đế Tân cũng có thể, nhưng nếu Đế Tân đến đây? Cô còn muốn làm phi tử của hắn sao? Còn muốn làm người bên cạnh hắn sao?

Đát Kỷ có chút do dự.

Thời đại này là thời đại tự do, sẽ không tồn tại cái gọi là quân vương, càng không có thứ gọi là triều đại, bất quá Đát Kỷ rất muốn thử xem xem, thử xem có thể hay không đem đến một trận long trời lở đất ở thế giới này!

Cô híp híp mắt, khoé môi cười có chút giảo hoạt.

Cơn đói khiến Đát Kỷ có chút không chịu nổi, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại đã là 12 giờ. Theo trí nhớ ấn chuông được gắn ở một bên, dự tính qua vài phút hộ lý mới chậm trễ lững thững đi đến.

Tiểu hộ lý mặc trang phục màu hồng nhạt, diện mạo thanh tú, chẳng qua ánh mắt có chút ngạo mạn, cô ta thờ ơ liếc nhìn Đát Kỷ một cái, rồi mới mở miệng: ""Có chuyện gì sao?""

Ngữ khí xem như là khách khí nếu như bỏ qua ánh mắt khinh thường của cô ta khi nói.

""Bổn cung đói bụng."" Giọng nói Đát Kỷ mềm nhẹ, cô không có thói quen tự xưng là ta, vì thế liền dùng ""bổn cung"", tuy cách xưng hô hơi khí phách nhưng kỳ thật cô cũng không cảm thấy có gì là không ổn. Đát Kỷ vốn là người kiêu ngạo, càng sẽ không bận tâm đến ánh mắt của người khác.

Tiểu hộ lý kia đầu tiên sửng sốt vài giây, biểu tình trên mặt có chút vặn vẹo, như muốn cười nhưng lại nhịn cười. Trong mắt tiểu hộ lý, bộ dáng hiện tại của Đát Kỷ thật sự là buồn cười đến cực điểm.

Cô ngồi tư thế lười biếng thậm chí mang theo một chút quyến rũ, nếu là mỹ nữ thì tư thái đó toát ra phong thái tuyệt mĩ, nhưng lúc này xuất hiện trên người cô, lại làm người khác cảm thấy ngu ngốc đến bật cười.

Đát Kỷ tất nhiên nhìn ra ánh mắt châm chọc của cô ta, từ trước đến nay Đát Kỷ cao cao tại thượng tự nhiên không thể chấp nhận loại đãi ngộ này, cô nheo mắt, thần sắc dần lạnh xuống.

""Cô đây là giễu cợt bổn cung?"" thân thể này có giọng nói mềm nhẹ, mang theo kiều khí đặc biệt của nữ hài tử, cô hơi hơi hạ giọng, âm thạnh lạnh băng giống như rét lạnh tháng mười.

Tiểu hộ lý đầu tiên là sửng sốt, theo đó là hai con mắt trừng lớn, vẻ mặt hoàn toàn lộ vẻ khó tin, ""Tôi......""

""Bổn cung đói, lập tức mang đồ ăn đến cho bổn cung."" Đát Kỷ có chút không kiên nhẫn, nói xong liền khép hai mắt lại.

Cô ta không cam lòng trừng mắt nhìn cô một cái, cuối cùng chậm chạp đi ra ngoài.

Lần này cô không phải chờ quá lâu, chẳng qua đồ ăn được mang tới thật sự không thể nuốt trôi, từ trước đến nay đều ăn sơn hào hải vị đã quen, cô ngay lập tức nhổ ra, vụn cơm kia vừa phun ra, liền không may vừa vặn bắn tới đôi giày đen nhỏ nhắn sạch sẽ của tiểu hộ lý.

Lúc này, vốn đã bất mãn Đát Kỷ từ trước, tiểu hộ lý lập tức liền bạo phát, cô ta trừng lớn cặp mắt tròn trịa kia, hai con mắt bên trong hừng hực lửa giận cơ hồ muốn đem cô thiêu rụi:

""Cô có ý gì?!""

""Hửm?"" thanh âm bén nhọn kia truyền tới vô cùng chói tai, Đát Kỷ đổi một cái tư thế, lười biếng đáp.

""Đồ không có gia giáo!"" Lời này liền thốt ra không chút suy nghĩ, bộ dạng cô ta nghiến răng nghiến lợi, giống như Đát Kỷ gây ra chuyện gì thương thiên hại lí.

Đát Kỷ cũng không thực sự tức giận, cô thậm chí còn có chút hoài niệm. Ngước mắt nhìn người đối diện bởi vì phẫn nộ mà gương mặt thanh tú trở nên vặn vẹo, liền bật cười thành tiếng.

Dáng vẻ này cô đã thấy quá nhiều trên gương mặt của Khương hậu*, bất quá nàng ta là thật sự hận, mà của cô gái nhỏ trước mắt này chỉ đơn thuần là xem cô không vừa mắt mà thôi.

*Khương hậu - Khương Văn Sắc: chính thất của Trụ Vương.

Nụ cười trên mặt dần dần thu liễm, cuối cùng cầm lấy hơn phân nửa chén cơm còn lại, tiếp đó chậm rãi đổ xuống người tiểu hộ lý. Sau cùng bồi thêm một chén canh nóng, cô giơ tay lên, không chút nào lưu tình giội xuống hết người cô ta, tiếp đó bên tai truyền đến tiếng thét chói tai.

""A -----""

Cô ta phù phù một tiếng rồi ngã lăn trên mặt đất, quả thật rất chật vật, màu vàng của nước canh thẩm thấu làm cho quần áo toàn bộ bị ướt nhẹp, cẳng chân cũng dính đầy rau xanh, một tay bám trên mặt đất, trên người truyền đến cảm giác nóng rực, nháy mắt làm cô ta đỏ cả hốc mắt.

""Cô phải hiểu được, cô là đang cùng ai nói chuyện."" Đát Kỷ trên cao nhìn xuống dáng vẻ đáng thương của tiểu hộ lý.

Tuy hiện giờ diện mạo cô không xuất chúng thậm chí còn có thể nói là xấu xí, nhưng hồ ly trời sinh vốn mê hoặc vạn vật, huống chi Đát Kỷ cô lăn lộn trong hậu cung nhiều năm, một thân khí thế của cô cũng đủ để làm cho người khác phải cúi đầu thần phục.

""Đi đi, lại mang đến một phần đồ ăn khác.""

Tiểu hộ lý đã sớm bị Đát Kỷ doạ choáng váng, cô ta nơm nớp lo sợ từ trên mặt đất đứng lên, không cam lòng trừng mắt liếc cô một cái. Lại phát hiện ánh mắt đối phương thực đáng sợ, nước mắt thiếu chút nữa liền lăn ra nhưng vẫn phải kiềm chế, đôi tay run rẩy đem khay cơm kia bưng lên, liền ngay lập tức xoay người rời khỏi.

Nhưng ngay vào lúc này, cửa kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, trông thấy một chàng trai đi vào, cô ta nghẹn ngào một tiếng, nước mắt lập tức tuôn trào, ""Nhị thiếu......""