Con Đường Âm Phủ


Tuấn thở dài một chặp, rồi lại hỏi tiếp:

– Tội nghiệp chú ấy, vậy sao mà chú thoát được?

Mạnh kể:

– Lúc ấy cái nắp cabin bay lên, chú linh tính không hay, nên theo phản xạ thì ngay lập tức lúc ấy mở cửa xe cứ nhảy bừa ra ngoài. Mưa gió có nhìn thấy cái gì đâu, lá cây bay tung mù mịt, may thay lúc ấy cái hướng chú nhảy nó không phải là vực sâu, chứ không thì chắc giờ này cũng không thể ngồi đây với các cháu.

Mạnh kể xong, liền dập tắt điều thuốc lá sau đó cười nói tiếp:

– Nhưng thôi hôm nay kể đến đây thôi, trời tối rồi. Chú sẽ đưa các cháu đến một nơi…

Nghe Mạnh nói vậy, lũ trẻ đều gật đầu đồng ý, Mạnh đi đâu thì chúng sẽ đi theo đó.

Mạnh nổ máy xe tô, rồi bắt đầu rẽ lái hướng vào lối đường mòn ngay trước đám bia miếu thờ những người xấu số.

Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, Mạnh đã quyết định đêm nay là đêm cuối cùng dành cho Thu Quyên, đứa con gái đầu lòng của anh. Trên chuyến đi này, những loại ác mộng liên tục xuất hiện, dằn vặt Mạnh hằng đêm khiến anh không thể tiếp tục chờ thêm được nữa. Nếu chịu đựng thêm một ngày Mạnh sẽ phải căng não đến chết.

Trời đêm bắt đầu phủ xuống con đường mòn ấy, con đường mòn vẫn giống như năm xưa với chằng chịt những bụi cây ven đường, cách nhau với một đoạn khoảng cách nhất định.

Đám cây gai bụi tua tủa chắn đứng đường chiếc xe đi khiến tấm nhìn khó nhìn hơn nhiều. Vẫn con đường ma quái ấy, và quả nhiên một lát sau vẫn có một vệt sáng li kì dần xuất hiện ở ít cuối đường.

Mạnh nhìn vào vệt sáng ấy, ánh mắt xa xăm mà mang mác buồn. Trong đầu anh còn đột nhiên bốc lên một loại cảm giác kinh tởm nào đó.

Đi thêm một đoạn nữa, chợt Mạnh thấy có một cái bóng đen thấp thoáng bên vệ đường, bóng đen đờ đẫn lướt qua lướt lại trốn tranh trong những bụi cây.

Mạnh nhìn thấy bóng đen ấy, liền lập tức đoán được ra ngay đó là thứ gì. Hẳn là nó chính là loài sinh vật dẫn người sống đến thế giới đã chết, mà trước đây Mạnh đã từng có dịp được gặp một lần, chính nó đã làm bẹp cái nóc cabin xe của anh năm xưa.

Loài sinh vật này đã bắt đầu xuất hiện, chứng tỏ là từ đây đến chỗ bà già kia còn cách không xa nữa thôi.

Tuấn đang gật gù ngái ngủ, liền đột ngột thức giấc kỳ quái như gặp phải một giấc mơ nào đó nên bị giật mình.

Dụi mắt một lát cho tỉnh ngủ, Tuấn bắt đầu hiếu kỳ quay sang hỏi Mạnh:

– Chỗ này là chỗ nào thế hả chú?

Mạnh đáp:

– Đây là một lối đường tắt!

Tuấn ngơ ngác một lúc, rồi chợt nhìn thấy cái đốm lửa ở xa xa, lập tức Tuấn liền reo lên:

– Hình như có người ở trong đường này kìa chú, hay mình tấp xe vào đó hỏi han họ một chút đi chú. Xem họ sống ở nơi này như thế nào? Cháu rất tò mò là ở chỗ này thì làm sao họ có thể có đủ nhu cầu thiết yếu mà sống được. Chắc hẳn họ phải săn thú dữ lắm…

Mạnh gật đầu, cố gắng gượng nở nụ cười trên miệng. Nhưng thật ra lúc này anh đang thực sự cảm thấy rất đau đầu, bởi vì đã đến lúc anh phải giao ra tính mạng đứa con gái của mình cho mụ già kia.

Chiếc xe lăn bánh càng nhanh, thì căn chòi kia lại càng xuất hiện lớn dần. Tiếng gió hiu hiu thổi bên ngoài, vẻ đêm lặng ngắt như tờ khiến mọi sự chú ý đều nín lặng.

Tuấn mới đầu còn có vẻ hào hứng và hứng thú, nhưng bầu không khí rờn rợn dần bao chùm khiến nụ cười trên miệng Tuấn cũng phải dần tắt ngấm.

Giống như Tuấn, lúc này Thu Quyên con gái Mạnh chợt nũng nịu đến bên bố hỏi:

– Sao chỗ này con cứ cảm thấy ghê ghê thế nào ấy bố ạ, hay mình cho xe quay lại đường khác đi bố?

Cả đầu óc của Mạnh giờ này đã ong ong hết cả lên, anh không còn nghĩ được gì nữa cả. Anh chỉ vội vàng bịa ra một cái lý do lấp liếʍ nói:

– Đây là con đường gần nhất để mình đến điểm dừng chân tiếp theo rồi con, qua đây rồi mình có chỗ nghỉ chân ăn cơm. Con đừng sợ, đoạn sau sẽ có rất nhiều cảnh đẹp…

Thu Quyên run run nép sát thân người Mạnh lay lấy cánh tay anh nói:

– Vậy bố nhanh cho xe chạy qua chỗ này đi, căn chòi này ghê quá à!

Mạnh gượng cười nói:

– Được rồi, được rồi, bố cho xe đi qua đây nhanh thôi!

Mạnh nói xong thì liền nhấn tăng ga để phóng xe vượt qua căn chòi. Nhưng theo phản xạ, một lần nữa trong chớp nhoáng Mạnh lại nhìn vào trong căn chòi.

Một đôi mắt lồ lộ nhìn dõi ra cửa, nhìn xuyên vào trong xe. Vẫn là mụ già ấy, vẫn là hàm răng tởm lợm với nụ cười quái đản của mụ ta. Mụ ta ngồi lui cui một góc chòi như một con mèo hen, đung đưa cây đèn bão của mình theo nhịp gió.

– Ôi trời!

Cả đám trẻ vô tình lướt qua nhìn vào trong căn chòi, đều thảng thốt giật mình sợ hãi kêu lên.

Mạnh vờ hỏi:

– Có chuyện gì thế các cháu?

Đám trẻ thi nhau thanh minh:

– Vừa rồi cháu nhìn thấy trong căn chòi có người, là một bà già!

– Đúng vậy chú, là một bà già chú ạ, bà ta trông ghê lắm!

– Tởm lợm giống như quỷ thì đúng hơn…

Lũ trẻ nhìn nhau gật đầu khẳng định nói vậy.

Mạnh cười trừ lấp liếʍ cho qua:

– Thì người dân tộc đôi khi họ hơi lôi thôi một chút, có gì mà ghê hả các cháu. Trông họ tuy vậy thôi nhưng mà họ thân thiện lắm đấy!

Đám trẻ vẫn thi nhau bàn tán không dừng lại chủ đề của chúng. Chiếc xe phóng đi được một lúc vượt qua căn chòi, Mạnh tiếp tục cho xe chạy thêm độ ba mươi phút nữa rồi đột ngột dừng xe lại, rồi quay đầu nói với đám trẻ:

– Thôi, tất cả xuống đây nghỉ ngơi một lát rồi lại đi tiếp, đứa nào có đi vệ sinh thì đi luôn đi nhé!

Thu Quyên chợt níu tay Mạnh hỏi:

– Sao không đi tiếp đi hả bố, con thấy chỗ này ghê quá à?

Mạnh bẹo má Thu Quyên một cái yêu chiều, khóe mắt anh hơi đỏ nhưng vội vã giấu đi. Anh nói:

– Thì cũng phải dừng nghỉ một chút cho các bạn đỡ mệt chứ con. Con không cần phải sợ, chỉ nghỉ một lát thôi, có bố ở đây thì lo gì?

Thu Quyên hơi dè dặt một chút, nhưng rồi cũng gật đầu. Cô cùng với đám bạn đều xuống xe, Mạnh cũng bước chân xuống xe, nhưng anh lại nhìn quanh lũ trẻ một lượt, giống như đang làm thủ tục tiễn biệt chúng vậy.

Mạnh rỉ nước mắt một lúc, rồi cuối cùng cắn răng quay đầu chạy tức tốc lên xe. Đóng xầm cửa xe lại, lại vội nổ máy xe chạy thẳng.

Đám trẻ còn đang hứng thú hít khí trời, có người thì còn đang trêu đùa nhau, liền đồng loạt sững sờ trước hành động của Mạnh.

Tuấn là người đầu tiên cảm thấy kỳ lạ liền cất tiếng hỏi:

– Chú Mạnh, chú lái xe đi đâu vậy?

Mạnh không đáp, chiếc xe cứ thế quay đầu, vòng lại con đường cũ rồi mạnh ga phóng thẳng mịt mù bỏ lại đám trẻ.

Lúc này, tiếng kêu gào mới bắt đầu dần dần vang lên, tiếng gào khóc kinh khủng vì một sự thật tàn độc không thể tin nổi diễn ra trong mắt chúng.

Mạnh đã thực hiện một tội ác, một tội ác đáng ghê tởm. Chiếc xe lăn bánh chạy vụt qua căn chòi cũ, Mạnh dừng xe đỗ lại trước cửa căn chòi. Mụ già lẳng lặng đứng dậy, nhìn Mạnh và nhe hàm răng trắng ởn của mình ra nói:

– Món nợ của mày đã trả xong, mày có thể đi…

Nói rồi mụ quay đầu bước ngược trở lại căn chòi, rồi đóng sầm cửa lại. Thứ ánh sáng le lói duy nhất trong căn chòi cũng chợt phụt tắt ngấm.

Mạnh gạt nước mắt, trong âm thầm bắt đầu phóng xe trở về nhà. Anh đã đang tâm thả con gái mình và những đứa bạn của nó chết trong tay yêu tinh.



Mười ngày sau khi trở về nhà.

Vụ mất tích bí ẩn của hơn mười người đã bắt đầu rục rịch lan truyền. Và kẻ bị quy kết liên quan nhiều nhất chính là Mạnh, những vụ điều tra của cảnh sát đã đưa Mạnh ra vành móng ngựa. Thế nhưng cho dù có dùng cách nào, thì Mạnh cũng không hé răng nửa lời. Chỉ là một vụ tạm giam tạm thời, để truy tìm những đứa trẻ.

Thêm Bình Luận