Vân Thành nhất quyết muốn gọi ship, Vân Chu Chu cũng không còn cách nào khác, cuối cùng cô bé lén nhét một tờ giấy nhỏ vào trong túi, sau đó để anh shipper giao hộp trái cây đến công ty của Lục Dữ Thư.
Lúc Lục Dữ Thư nhận được điện thoại của anh shipper thì vừa mới họp xong ở phòng họp.
Bởi vì anh shipper nói trong điện thoại có một bé gái tên Vân Chu Chu muốn gửi đồ cho cô, nên Lục Dữ Thư không bảo thư ký xuống lấy mà tự mình xuống lầu một chuyến. Cuối cùng khi đồ được mang lên, là một hộp trái cây tươi đã cắt sẵn, bên trong có dưa hấu, nho, cherry, dâu tây... Ngoài ra còn có một tờ giấy nhỏ với nét chữ non nớt.
Trên tờ giấy viết rõ ràng rành mạch: Mẹ Lục, đây là trái cây ba con bảo con gửi tặng mẹ, mẹ làm việc vất vả rồi!
Phía sau chữ rồi còn vẽ thêm một khuôn mặt cười toe toét.
Lục Dữ Thư liếc mắt một cái đã nhìn ra được hộp trái cây này tuyệt đối không phải do Vân Thành bảo Vân Chu Chu gửi tới, bởi vì nếu người đàn ông thực sự muốn dỗ dành một người phụ nữ vui, chắc chắn sẽ không tìm shipper gửi trái cây, càng không thể nào chỉ gửi mỗi trái cây.
Điều này giống như là chủ ý của cô bé Vân Chu Chu hơn.
Nói đến chuyện lúc trước cô lựa chọn kết hôn với Vân Thành, chỉ đơn thuần là cần một đối tượng kết hôn giả, còn đối tượng đó cụ thể là ai, là người như thế nào, ngược lại cô không quá để tâm. Hơn nữa so với gã chồng cũ giả dối và tên Vân Cẩm đầy dã tâm kia, Vân Thành là một tên công tử bột vô công rồi nghề như vậy ngược lại càng có ích hơn đối với Lục Dữ Thư, cứ coi như là một bình hoa trưng bày trong nhà mà thôi.
Nhưng bây giờ xem ra, bình hoa này cũng không phải là hoàn toàn vô dụng, ít nhất anh ta còn tặng kèm một bó hoa tươi, hơn nữa còn là đóa hoa dịu dàng đáng yêu, biết cách an ủi người khác.
Vì hộp trái cây này, tối hôm đó Lục Dữ Thư phá lệ tan làm sớm.
Xe của Lục Dữ Thư còn chưa tiến vào cổng biệt thự, Vân Chu Chu đang ngồi trong phòng làm bài tập đã nhạy bén nhận ra động tĩnh. Cô bé ném bút xuống, chạy lại bên cửa sổ nhìn ra ngoài, xác định là xe của Lục Dữ Thư, lập tức nhảy xuống ghế, chạy lon ton lên lầu.
Vân Thành đang ở trong phòng trêu chim.
Dạo gần đây không biết anh từ đâu kiếm được hai con vẹt, một con màu vàng, một con màu trắng, đặt tên là "Kim Giác đại vương", "Ngân Giác đại vương". Buổi tối rảnh rỗi không có việc gì làm, anh liền ru rú trong phòng dạy hai con vẹt nói chuyện.
Vân Chu Chu hớt hải chạy vào, đúng lúc nghe thấy Vân Thành đang dạy hai con vẹt gọi "ba ba".
Vân Thành kéo dài giọng: "Ba ba——"
Vân Chu Chu đứng sau lưng Vân Thành: "Ba ba!"
Vân Thành nhất thời không nhận ra giọng của Vân Chu Chu, còn tưởng hai con vẹt thực sự biết nói, vỗ tay phấn khích: "Hahaha, lại nào, gọi lại lần nữa xem nào."
Vân Chu Chu ghé sát tai anh hét lớn: "Ba ba, mẹ Lục về rồi!!!"
Vân Thành: "..."
Vân Chu Chu dọa Vân Thành suýt chút nữa thì ngã ngửa ra đất, mãi mới hoàn hồn lại được, chỉ cảm thấy con gái mình thật khó hiểu: "Cô ấy về thì cứ về thôi, đây là nhà cô ấy, cô ấy muốn về lúc nào thì về, con kích động như vậy làm gì?"
Vân Chu Chu: "Ba phải xuống đón mẹ chứ!"
Vân Thành chỉ tay vào mình: "... Ba?"
Vân Chu Chu gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, ba đó. Bây giờ, lập tức, xuống lầu đón mẹ ngay."
Vân Thành bị con gái mình chọc cười: "Vậy nên sau khi làm chân chạy vặt, bây giờ ba lại phải xuống làm gác cổng cho Lục Dữ Thư sao? Trong lòng con, con coi ba là cái gì hả?"
Vân Chu Chu: "Ba không nhìn ra sao?"
Vân Thành: "Không nhìn ra."
Vân Chu Chu: "Con coi ba là đại mỹ nhân đó!"
Vân Thành: "..."
Vân Thành bị Vân Chu Chu lôi xuống lầu, lúc này mới hiểu ra. Hóa ra trong lòng Vân Chu Chu, Lục Dữ Thư chính là nữ đế vương, còn anh là nam hồ ly tinh cần phải dùng sắc đẹp để lấy lòng?
Nghĩ như vậy, Vân Thành bỗng chốc cảm thấy cả người không được tự nhiên.
--
Lục Dữ Thư vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Vân Thành đang kỳ quái đứng ở cửa biệt thự, tay áo còn bị Vân Chu Chu nắm chặt, trông giống hệt một chàng thư sinh bị lão địa chủ ác bá cường đoạt. Tuy nhiên, mặc dù từ đầu đến chân đều to toát vẻ miễn cưỡng, nhưng không thể phủ nhận khuôn mặt của Vân Thành rất ưa nhìn, cho dù dưới ánh đèn đường mờ ảo, ngũ quan vẫn rất sắc nét, tuấn tú phi phàm.
Vân Chu Chu thì cười rạng rỡ, đáng yêu như mọi khi, đến cả hai bím tóc cũng cong cong như đôi mắt đang cười.
Khoảnh khắc ấy, Lục Dữ Thư bỗng nhiên hiểu ra tại sao người chồng trước của cô lại lưu luyến bụi hoa rồi lại quay sang chê bai cô khô khan, quả nhiên người đẹp như hoa, trong đêm khuya mệt mỏi quả thực có thể khiến người ta vui mắt.