Editor: cahnolg_Lục Thì Thu quyết định sẽ cho Vu nương tử nhìn thấy bản lĩnh của hắn.
Đang lúc đau đầu suy nghĩ, đã có tin tức bên trên đang phái nha dịch xuống dưới làm công tác thống kê dân cư.
Đương nhiên thống kê dân cư chỉ là ngoài mặt, chủ yếu là để thu thuế.
Thuế của Nguyệt Triều chia làm bốn loại: Căn cứ theo thành viên mà tiến hành thu thuế theo đầu người (thuế thân), dựa vào tài sản của mỗi hộ để định ra thuế tài sản, thuế đất thì tính theo số đồng ruộng hiện sở hữu, ngoài ra mỗi hộ cần có một vị nam tử trưởng thành (từ 15 tuổi tới 60 tuổi) đi phục lao dịch (không thì phải đóng thuế) và thực hiện nghĩa vụ quân sự.
Nhà trong thôn Hồng Thụ không có đất nên bọn họ không cần nộp thuế đất, nhưng sẽ đổi thành thuế biển.
Thuế ấy chia làm hai phần: Một là dựa vào số lượng muối mà bọn họ mua được ở diêm trường* để tính thuế, hai là căn cứ theo lượng cá đánh bắt được mà ấn nhất định tỉ lệ thuế cần thu.
*diêm trường: cơ sở lớn chuyên sản xuất muốiThông thường, nam tử trưởng thành sau khi đánh cá một năm sẽ có thu nhập vào khoảng mười lăm mười sáu lượng, nếu chỉ cần đóng những thứ thuế như triều đình đã định này, thì trong tay sẽ còn lại đâu đó tầm mười lượng.
Nhưng vị huyện lệnh tiền nhiệm của họ hèn hạ lại kém tài, thêm huyện úy và huyện thừa cực phẩm, nha dịch thì càng là tham lam vô độ, cực kì sưu cao thuế nặng. Thế nên cuối cùng bọn họ ngay cả năm lạng cũng không còn thừa để dùng.
Lục bà mụ làm vợ lý chính, bà phụ trách chiêu đãi những tên nha dịch này, trước cửa từ đường Lục thị đã bày sẵn mấy cái bàn, cho các hộ khác đến đăng kí.
Tới lúc ăn cơm, tâm tình Lục bà mụ cực kém, nổi giận đùng đùng với Trần thị, "Nấu sò mà nêm nhiều muối như vậy làm gì? Không biết muối quý lắm à?"
Trần thị liên tục nói xin lỗi.
Lục Thì Thu gắp một đũa lên nếm, không cảm thấy chút vị mặn nào.
Hắn chỉ hơi động não liền hiểu được mẹ mình hẳn là không thoải mái trong lòng, nên mới tìm người để trút giận.
Lục Thì Thu cũng không vì chuyện hai mẹ con Trần thị cãi nhau mà mất hứng, hắn vẫn ăn vô cùng ngon miệng vui vẻ.
Lục bà mụ thấy một nhà con trai cả ăn như lang thôn hổ yết, dáng vẻ không khác gì quỷ chết đói mới đầu thai, ngực lại càng đau hơn, ném đũa xuống bàn, quay người về phòng nằm.
Lục Thì Noãn an ủi Trần thị, "Nhị tẩu, nương ta không thoải mái, do sốt ruột nên gây nóng trong người, ngoài miệng đã nổi rất nhiều vết bỏng rộp lên. Ngươi cũng đừng để trong lòng, chờ nàng thông suốt là tốt rồi."
Trần thị lắc đầu, tỏ vẻ không có gì. Nàng là con dâu, bị mẹ chồng mắng hai câu, có thể cãi lại sao?
Hồng thị cũng thở dài theo, "Aizz, huyện lệnh mới thủ đoạn nhẫn tâm như vậy, lần này không biết sẽ bắt chúng ta đóng bao nhiêu tiền. Tứ đệ năm nay còn chuẩn bị thi, lại phải tiêu tiền, nếu ta là nương thì khẳng định cũng đã sớm bốc hoả đầy đầu rồi."
Từ trước đến nay việc khoa cử đều là chuyện lớn, nếu không phải do trong nhà còn nhiều người khỏe mạnh có thể lao động, thật không biết có thể làm ra đủ cho hắn ta học hành hay không.
Ba nữ nhân mặt mày ủ rũ, còn Lục Thì Thu lại giống như không có việc gì mà nhoẻn miệng cười, "Không có tiền thì đừng thi. Đọc sách nhiều năm như vậy, ngay cả tú tài cũng không đậu nổi, ta thấy hắn cũng chỉ như thế thôi. Đã biết không có khả năng đạt danh hiệu kia, chi bằng sớm trở về đánh cá, còn có thể cưới vợ."
Nhìn dáng vẻ không đứng đắn của hắn, Hồng thị tức đến nghiến răng, "Bảo Tứ đệ đánh cá, vậy ngươi tại sao không tự đi đi?"
Lục Thì Thu trừng mắt nhìn lại, "Ta đâu có thi tú tài?"
"Chính vì không thi tú tài, mấy năm nay nếu ngươi làm việc, khẳng định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn Tứ đệ." Nhìn lại xem, ngươi còn có mặt mũi để nói à? Da mặt sao lại dày như thế chứ?
Lục Thì Thu buông cái chén không xuống, không biết từ nơi nào lấy ra một cọng cỏ xỉa xỉa răng, "Ta thích đấy, ta lấy tiền ngươi sao? Cái nhà này ngươi làm chủ à?" Hắn nghiêng người về phía Hồng thị, ác ý tràn đầy, "Hay là chờ cha ta trở về, xem hắn đứng về phía ngươi hay vẫn là bên ta?"
Hồng thị bị tên da mặt dày hơn trâu này làm cho sợ ngây người, vừa chuẩn bị nổi giận, đã thấy Lục bà mụ đi ra từ trong nhà, hùng hổ trừng hai người, "Đừng ồn."
Hồng thị cúi đầu, ngồi trên ghế không nhúc nhích. Lục Thì Thu nhìn Lục bà mụ một chút, xoay người vào phòng.
Lục bà mụ thở dài, cầm túi tiền ra ngoài nộp thuế.
Chờ Lục bà mụ đi, bọn nhỏ cũng dừng ăn lại, khóc lóc om sòm đòi đi chơi, Hồng thị không vui, bát đũa cũng không thèm rửa, chạy ra ngoài nghe người ta buôn chuyện.
Lục Thì Thu nằm trong phòng ngủ trưa, tối qua mãi nghĩ cách kiếm tiền, thẳng đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng thϊếp đi.
Một giấc này chính là một canh giờ, sau đó lại bị thanh âm cao vυ"t của Lục bà mụ đánh thức.
Mơ hồ có thể nghe được sự cao hứng lộ rõ trong giọng nói, chỉ là không biết đã phát sinh việc tốt gì.
Lục Thì Thu khoác quần áo đi ra, trông thấy mẹ hắn ngồi trên trên ghế nhỏ, ôm cổ nữ nhi trò chuyện với Trần thị, "Haha, chúng ta xem như đã có một huyện lệnh tốt. Ta vừa mới đi nộp thuế, ngươi biết họ thu bao nhiêu không?"
Mọi người cùng nhìn về phía bà.
Lục bà mụ khoa tay múa chân lung tung, biểu đạt số tiền ấy thế mà so với năm trước giảm hơn một nửa!
Trần thị hơi nhíu mày, "Có phải là chờ đến mùa thu rồi mới nộp tiếp không?"
Ngư dân bọn họ thường chia làm hai lần nộp thuế, mùa xuân là thuế cá nhân và thuế tài sản. Còn mùa thu là thuế biển và thuế lao dịch.
Lục bà mụ mừng rỡ không khép được miệng, "Không phải. Ta vừa mới hỏi qua, nha dịch nói huyện lệnh này không cho bọn họ thu nhiều thuế, chỉ cần một khi có dân chúng báo lại thì sẽ lập tức bị cách chức điều tra."
Bà vỗ tay, khoé môi sắp kéo đến tận mang tai, "Haha, chuyện này rất tốt, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ dễ dàng hơn."
Âm trầm u ám phảng phất như đã trở thành hư không, trước mắt tất cả mọi người tựa hồ đều chỉ còn tiền đồ tươi sáng, "Không nghĩ đến chúng ta còn có thể gặp được một thanh quan."
Bà đem số bạc còn dư lại cất kĩ trong phòng, một hồi sau lại bưng sọt ra biện giày rơm. Ngư dân đi biển bắt hải sản, tốn giày nhất. Vải bông không được, chỉ có thể làm giày rơm.
Lục Thì Thu mặc quần áo xong rồi đi ra ngoài.
Lục bà mụ nâng mắt nhìn nhi tử, "Đi đâu thế?"
Lục Thì Thu thuận miệng nói, "Ta ra ngoài dạo."
Hồng thị xông tới từ ngoài cửa, trên mặt lóe lên tia bát quái, "Nương, ta nói cho ngươi nghe một chuyện lớn, Hứa bà mụ nói là Vu nương tử đang tính toán sẽ tái giá. Aizz, ta nói rồi, nàng ta không thể cứ như thế mãi được."
Bước chân Lục Thì Thu dừng lại, vểnh tai nghe.
Lục bà mụ hơi có chút kinh ngạc, "Sao vậy? Tiền thuế đã giảm đi rất nhiều, nàng ta sao còn tái giá?"
Trần thị quay lưng lại với Lục Thì Thu, nói, "Vu bà tử đã thành ra nông nỗi này, chờ hai con trai của bà ta trở về, không biết sẽ trả thù nàng như thế nào đâu. Hơn nữa, sau này nếu thu thuế lao dịch thì nàng ta cũng không có tiền nộp."
Chỉ dựa vào hải sản đánh bắt được ngoài biển thì miễn cưỡng nuôi sống ba khuê nữ. Nhưng nhà các nàng không có nam nhân đi phục dịch, vậy thì phải nộp tận hai lượng bạc, nàng ta sao có thể lấy ra được số tiền nhiều như vậy.
Cái quan trọng nhất của nam nhân cổ đại là sức sản xuất, cho nên một thân quả phụ muốn nuôi sống mấy đứa nhỏ lại không hề dễ dàng.
Lục bà mụ cắn đứt sợi rơm trong tay, "Nàng ta thật sự ngốc nghếch. Trước kia còn giữ ba căn nhà ngói, tốt xấu gì cũng có thể lấy được tấm chồng tốt. Hiện tại phỏng chừng chỉ có thể là..."
Coi như không ở trong phòng nhà Vu bà tử, nhưng ít nhiều cũng giữ nổi thể diện. Aizz, không ngờ nàng cứ như vậy mà đi.
Hồng thị thì ngược lại, cười trên nỗi đau của người khác, "Haha, ta thấy dù có là người kém cỏi chút thì nàng ta cũng không với tới được."
Lục bà mụ thoáng kinh ngạc, Trần thị ngừng động tác trong tay mà ngước lên nhìn nàng.
Lục Thì Thu cũng nâng mi hướng về Hồng thị.
Sáu con mắt cùng đặt trên người Hồng thị, nàng ta có chút đắc ý, thần thần bí bí, "Nàng ta muốn mang theo ba nha đầu tái giá. Chỉ cần có một đứa con chồng trước đã đủ hạ giá trị, nàng còn dẫn theo cả ba. Nhà ai sẽ hào phóng lương thực như thế chứ?"
Lời nói này có chút khó nghe, nhưng chính là tình hình thực tế.
Sự thật là, một quả phụ trẻ tuổi như Vu nương tử, khi muốn tái giá sẽ có rất nhiều người nguyện ý cưới.
Nhưng nàng mang theo ba con gái, làm cho việc tìm ý trung nhân ngược lại cũng không dễ dàng.
Hồng thị nhất quyết muốn lôi kéo Trần thị đi xem náo nhiệt.
Trong nhà không có gì để làm, Lục bà mụ cũng tủy ý.
Lục Thì Thu tiến đến bên người Lục bà mụ, vừa mở miệng ra nói đã khiến bà kinh hồn, "Nương, ta cưới Vu nương tử. Ngươi giúp ta cầu hôn nàng đi."
Lục bà mụ giật mình, mở to mắt nhìn hắn, "Ngươi muốn cưới nàng?"
Lục Thì Thu bĩu môi, "Cha không cho ta cưới hoàng hoa khuê nữ, sợ ta hại người ta, vậy thì ta sẽ lấy Vu nương tử, còn có thêm ba khuê nữ, không ổn thoả sao? Về già ta cũng sẽ có người chăm sóc."
Lục bà mụ cau mày, quyết đoán phản đối, "Con gái trưởng thành rồi cũng sẽ gả cho nhà khác, làm sao có thể ở lại lo lắng cho ngươi dưỡng lão?"
Sao lúc trước bà không nghĩ đến biện pháp này nhỉ?
Lão nhân không để nhi tử gây hoạ cho thiếu nữ nhà lành, vậy chỉ thì cưới một quả phụ hẳn là được chứ?
Tuy rằng việc nuôi con thay người khác nom có vẻ không dễ nghe, nhưng cũng tốt hơn là nhìn con trai mình cô đơn một đời.
Lục bà mụ cẩn thận cân nhắc, vận dụng hết công suất não bộ nhớ lại xem mấy nhà thôn khác có quả phụ đang mang theo con nhỏ nào không.
Lục Thì Thu chạm cánh tay mẹ mình, "Nương, ba con gái lận đấy. Lúc lớn lên lại chọn người trong sạch cho các nàng, tuyệt không để các nàng chịu thiệt thòi. Chờ ta chết rồi, con cháu của ta cũng có thể thay nhau lo hương khói."
Lục bà mụ đang suy tư, bất thình lình lời nói không hề cố kị gì của hắn chọc tức.
Một đôi giày vung lên, "Nói bừa cái gì thế? Còn chưa hết tháng giêng đâu, cứ chết rồi chết. Ngươi đang rủa chính mình à."
Nói đi cũng phải nói lại, Lục Thì Thu tuy làm nhiều điều bất chính, nhưng cũng là con do bà sinh, sao có thể nghe được những lời này.
Lục Thì Thu lôi cánh tay mẹ mình, không ngừng lung lay, "Nương, ngươi nghe ta đi mà. Chả lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta cô đơn cả đời sao? Ta cũng là con ngươi, vì cái gì mà cả Đại ca và Nhị ca đều có con còn ta thì không. Ngươi không thể bất công như vậy."
Nếu nói việc Lục Thì Thu am hiểu nhất chính là nói chuyện miệng rất ngọt ngào, chắc chắn không phải phóng đại.
Ba tên kia không khác gì mấy tên đầu gỗ, duy chỉ có lão Tam "bôn ba" ở bên ngoài nhiều, gặp qua muôn hình vạn trạng loại người. Cho nên hiểu rất rõ bọn họ, dễ dàng lấy lòng mọi người. Lục bà mụ được con trai đút cho một đống đường này, cân nhắc mở miệng, "Nhưng nàng ta mang theo tận ba nữ nhi, chúng ta nào nuôi nổi được. Ta thấy còn không bằng đi tìm một quả phụ có con trai."
Lục Thì Thu trừng lớn mắt, nóng nảy, "Nương, ngươi bảo ta nuôi con trai cho người khác, là đang bắt con trai người đội nón xanh sao?"
Đứa nhỏ này! Lục bà mụ cả giận, "Thế con gái thì khác con trai lắm à?"
"Đương nhiên khác biệt rõ ràng!" Lục Thì Thu xoè năm ngón tay ra, "Nếu là nhi tử, ta phải đưa tiền cho hắn mua đất, xây phòng cho hắn, cưới vợ cho hắn. Lỡ như hắn không hiếu thuận, nửa đời ta làm lụng vất vả dồn coi như thành công cốc. Ngược lại, nuôi nữ nhi chỉ cần bỏ tiền ra cho nàng làm của hồi môn là được, cùng lắm là tốn mấy lượng bạc. Nuôi ba con gái cũng không bằng lao lực nuôi một đứa con trai. Lại nói, con trai có thể nhận tổ quy tông không? Câu trả lời là có, nếu hắn sau này thành công vang danh, những người trong nhà của hắn ta có khóc nháo đòi con hay không? Đến lúc đó mà ta còn không đưa nhi tử cho họ, ắt sẽ bị đàm tiếu qua lại."
Lục Thì Thu kiên nhẫn giải thích, làm Lục bà mụ càng nghe càng thấy có lý.
Thật đúng là như vậy, theo như tính toán của con mình, nuôi con gái sẽ có lợi hơn.
Hơn nữa Vu nương tử là một người chịu khó, coi như tương lai họ phân ra ở riêng, dù tam nhi tử không đi làm, vẫn có nàng ta ra biển đánh bắt hải sản, con của họ cũng sẽ không bị đói chết.
"Nếu nữ nhi không hiếu thuận, cùng lắm thì về sau không lui tới. Đã có công nuôi dưỡng, ai cũng không thể nói ta không tốt."
Lục bà mụ vốn đã sớm nghe lọt tai, thêm lời này của con trai, trong lòng hơi động.
Bất quá bà vẫn luôn lấy phu vì thiên*, không dám làm chủ một việc lớn như vậy, "Chuyện đó chờ ngươi cha trở về đi, ta sẽ nói với hắn."
*theo mình hiểu thì là coi chồng là trời, chồng quyết định mọi chuyện, bà không dám tự ý xử lý.Lục Thì Thu cũng không làm khó xử bà, "Nương, vậy ngươi đi tìm Vu nương tử hỏi han thăm dò một ít. Nàng ta bây giờ đang muốn tái giá, người đến cửa làm mai khẳng định rất nhiều."
Lục bà mụ gật đầu, "Chờ ta biện xong giày sẽ đi hỏi giúp ngươi."
Lục Thì Thu rốt cuộc cũng hài lòng, nhưng hắn vẫn không yên tâm nhắc nhở, "Việc này không được truyền ra ngoài, nhất là không thể nói cho đại tẩu, bằng không toàn thôn đều sẽ biết."
Lục bà mụ cắn răng đáp ứng.
Đến tối, Lục Thì Thu cõng giỏ trúc, theo mọi người cùng nhau đi biển bắt hải sản.
Mười năm không làm việc nên hắn đã sớm mệt bở hơi tai, thật vất vả mới lấp đầy nổi giỏ trúc, chậm rì rì đứng lên, eo thì mỏi lưng thì đau còn chân thì rút gân.
Mẹ nó, nếu mỗi ngày đều phải làm chuyện này, hắn còn có thể sống đến lúc con trai của hắn sinh ra sao?
"Bốn Một, ngươi cung cấp cách kiếm tiền cho ta được không?"
【 Bổn hệ thống chỉ giúp kí chủ nuôi con, việc không liên quan thì không thể. 】
Lục Thì Thu thở dài.
Lục Thì Thu về đến nhà, ném giỏ trúc vào trong viện, để đại tẩu và nhị tẩu trở về sẽ cất giúp.
Hắn ngồi xuống băng ghế nghỉ ngơi, cứ làm việc như vậy thật sự không ổn, dự đoán ban đầu của hắn vốn không phải thế này.
Hắn vỗ vỗ trán, phải làm gì mới có thể kiếm thật nhiều tiền đây?
"Lão Tam? Ngươi về đây nhanh vậy?" Lục bà mụ vừa đặt chân đến nhà, nhìn thấy giỏ trúc trong viện, bà thập phần vui vẻ. Xem ra con trai đã thật sự muốn làm việc.
"Nương? Giỏ trúc của ngươi đâu?"
"Đại tẩu và Nhị tẩu của ngươi mang theo rồi." Lục bà mụ ngay cả quần áo cũng không thay, lôi tay Lục Thì Thu, thần bí lẩm nhẩm nói, "Lúc nãy ra biển, ta có gặp Vu nương tử nên cố ý nghe ngóng. Đối tượng làm mai với nàng ta đều không phải người trong sạch gì, so ra vẫn là thua kém ngươi."
Lục Thì Thu chưa kịp buông lỏng thì đã nghe Lục bà mụ tiếp tục nói, "Bất quá ta giả vờ đùa hỏi nàng có muốn làm con dâu ta không, thì nàng ta nói mình không xứng với ngươi."
Lục bà mụ lo lắng nhi tử mình sẽ tin là thật, nhịn không được chọc thủng lời nói dối này, "Đây chính là đang khách sáo. Nàng thật ra chướng mắt ngươi."
Cám ơn ngài nha. Ta đã từng này tuổi, còn có thể không biết lời nào tốt xấu sao.
"Nàng ta một thân một mình nuôi con nhỏ, khổ cực không kể xiết. Đến mức phải tái giá, cũng chỉ là muốn cho ba đứa trẻ có thể ấm no. Ngươi cũng biết Nhị nha đầu kia sức ăn lớn như thế nào."
Lục bà mụ lại lải nhải lẩm bẩm nói, "Cho nên, ngươi phải cho nàng nhìn thấy ngươi là một người đáng để phó thác. Nam nhân làm việc được, mới có nữ nhân muốn lấy. Vu nương tử cũng không phải tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, bị ngươi dỗ ngọt hai ba câu là xong chuyện. Nàng là một người mẹ, biết rõ để nuôi con thì cái gì là quan trọng nhất."
Nói xong, bà khe khẽ thở dài, đi thu thập hải sản Lục Thì Thu ném bên cạnh.
Lục Thì Thu suy nghĩ cả một đêm, vẫn không thể nghĩ được một biện pháp nào.
Sáng ngày thứ hai, Lục bà mụ ngược lại đã gợi ý cho hắn một con đường mới, bà bảo Lục Thì Thu đi bán hoa quả khô.
"Vu đại lang không còn, những thứ hoa quả khô này của chúng ta cũng bán không được giá. Bên ngoài mấy hàng thu hoa quả khô đều cực hung ác, trả giá không cao không nói, còn thiếu cân thiếu lượng. Ngươi vào trong thành nhìn xem có thể bán được không."
Việc này Lục Thì Thu đúng là chưa nghĩ tới, hắn không muốn bắt hải sản nữa, quá mệt. Hay là cứ ra thị trấn nhìn xem có cái gì thích hợp cho hắn làm không? Lục Thì Thu mở miệng đáp ứng.
Duy chỉ có Hồng thị là không bằng lòng, lão Tam bán hoa quả khô, cho dù có tiền lại không báo hiếu.
Đó không khác gì bạn cầm cái bánh bao thịt đánh chó vậy, có đi nhưng không có về.
Hồng thị cười ngượng ngùng nói, "Nương, hay là cứ để Tứ đệ đi thôi? Hắn đã vào thị trấn vài lần, hẳn rất am hiểu. Tam đệ..."
Không đợi Lục Thì Đông mở miệng, Lục Thì Thu như cười như không nhìn đại tẩu mình, "Đại tẩu, ta cũng rất quen thuộc."
Hồng thị nghẹn lại.
Lục bà mụ không chút nghĩ ngợi liền từ chối, "Tứ đệ ngươi còn đang đọc sách. Tháng 8 chuẩn bị tham gia huyện thử, hắn làm sao đi thị trấn."
Lục Thì Thu nhìn Hồng thị, khoé môi kéo lên, dương dương tự đắc cười cười, làm Hồng thị bực đến nắm chặt tay.
Đại nhi tử của nàng thấy mẹ mình phồng mang trợn má, ngây thơ hỏi, "Nương, tại sao ngươi lại tức giận?"
Hồng thị đỏ mặt, vội vỗ vào lưng con trai, nhóc con này gặp cái gì cũng nói, một chút tâm nhãn cũng không có!