Chương 2

Lục Thì Thu có chút choáng váng, hôm nay uống quá nhiều rượu, hắn ngáp một cái, đang muốn hỏi lại, một trận men say cuồn cuộn ập đến, thoáng chốc bốn phía vang lên tiếng ngáy to.

Hệ thống không còn lời nào để nói.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng choang, Lục Thì Thu bị tiếng ồn đại tẩu cố tình tạo ra đánh thức, hoảng sợ giật mình, mới nhớ tới hôm qua Lưu ca nói sẽ dẫn hắn đi lấy một món hời lớn.

Hắn vừa mặc quần áo vừa suy nghĩ, cứ có cảm giác mình đã quên đi gì đó, cau mày hồi tưởng thật lâu thế nhưng đầu lại trống rỗng, cái gì cũng không nhớ nổi.

Hắn lắc lắc đầu, nhặt áo bông bên giường lên, xỏ giày mùa đông vào, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, đạp lên vũng tuyết đọng chạy về hướng thôn của Lưu gia.

Thôn kia cách thôn Hồng Thụ hơn nghìn trượng, hắn đi nửa canh giờ* mới đến.

*1 canh giờ = 2 tiếng, nửa canh giờ = 1 tiếng

Vừa mới đến thôn, một cơn buồn tiểu xuất hiện, Lục Thì Thu vội vội vàng vàng chạy tới sau nhà Lưu ca đi tiểu.

Ầm!

Thanh âm lớn đến dọa người, Lục Thì Thu sợ tới mức nín lại, hắn kéo quần lên, đảo mắt nhìn bốn phía, rất nhanh đã tìm được nơi phát ra tiếng kia, hắn ghé vào sát tường, nghiêng tai lắng nghe, liền thấy trong nhà Lưu ca truyền ra thanh âm van nài.

Giọng Lưu ca vốn dĩ rất to, người nọ lúc nào cũng bày ra vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, hiện tại lại yếu ớt thều thào như phụ nữ, thậm chí còn xen lẫn tiếng khóc và cầu xin tha thứ.

Kinh hãi! Quá đáng sợ!

Chính bởi vì kinh sợ, Lục Thì Thu theo bản năng cảm thấy sự tình có chút không ổn.

Hắn giữ chặt quần áo trên người, chạy theo chân tường từng chút hướng về phía hàng rào. Hắn nheo một mắt ngước lên nhìn, lại nhanh chóng lùi về đến, sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.

Người! Mọi nơi đều kín mít người! Trước cửa viện Lưu Sơn chứa cũng phải ba hàng người, lúc này cơ hồ đã không còn chỗ trống nữa, thậm chí không ít người đứng ngoài hàng rào nhón chân nhìn vào trong viện.

Rất nhiều người ở đó xem kịch hay, căn bản không ai chú ý đến hằn.

Đương nhiên những người hóng hớt náo nhiệt này hắn căn bản không để vào trong mắt. Làm một tên côn đồ, Lục Thì Thu đã sớm tôi luyện da mặt thật dày, còn dày hơn cả tường thành ngoài kia.

Bằng không lúc trước cũng sẽ không nịnh bợ đi xin tiền một người không quen không biết.

Thứ khiến Lục Thì Thu sợ hãi hơn cả là trong viện có tận hơn mười bộ khoái* đứng sừng sững vận y phục đen nhánh đang cùng nhau chỉnh chỉnh, tay cầm bội đao, biểu tình ác liệt, vị huynh đệ đồng loã ngày hôm qua còn diễu võ dương oai lúc này rất giống con gà con nép mình sợ sệt.

*bộ khoái (hay còn gọi là bổ khoái): đảm đương công việc như cảnh sát, tuần tra, truy bắt tội phạm

Trong đám người đó thì Lưu Sơn thảm nhất, hắn bị một bộ khoái thân hình cao lớn xách cổ áo đánh giá, tựa hồ rất hài lòng kiệt tác của mình, người nọ vỗ vỗ mặt Lưu Sơn, "Không phải nói sẽ đánh lại sao? Chỉ có chút bản lĩnh này thôi à? Bạch Mù tao còn cưỡi ngựa chạy hơn hai canh giờ giữa gió tuyết đấy."

Hoàn toàn yên tĩnh, lúc này Lưu Sơn đã là mắt mũi sưng bầm, hai cái răng cửa rơi trên mặt đất, miệng đầy máu tươi, gương mặt chìm trong sợ hãi nhìn người trước mặt. Con mẹ nó làm sao hắn biết người này thân thủ tốt như thế! Chỉ dùng hai ba chiêu đã chế phục được hắn.

Chạy cũng chạy không nổi, đánh cũng đánh không lại, Lưu Sơn nhận thức rõ tình trạng của mình, hắn liếʍ môi quỳ trên mặt đất, chắp tay hướng về phía bộ khoái nom có vẻ thân phận lớn nhất kia xin khoan hồng, "Đại nhân, đại nhân, ta xin được lấy công chuộc tội, ngày hôm qua đi theo ta cướp đoạt tiền bạc của người bị thương kia không chỉ có nhiêu đây, còn một tên họ Lục..."

Lục Thì Thu giật thót tim, quay đầu chạy trối chết. Tên này bị đả thương, mất hai cái răng cửa thôi đã réo tên hắn.

Cái gì mà huynh đệ hoạn nạn có nhau chứ! Gạt người, đều con mẹ nó gạt người cả.

May mà hắn không nói cho đám người kia nhà hắn ở đâu, bằng không chỉ sợ sẽ bị đào bới mười mấy đời gốc gác lên.

Lục Thì Thu một mạch chạy ra thật xa, thiếu chút nữa què cả chân.

Lục Thì Thu hổn hển thở không ngừng, thật vất vả mới chạy khỏi thôn, lúc chuẩn bị trở về nhà, thanh âm quen thuộc lại vang lên bên tai, 【 Kiểm tra đo lường thấy kí chủ sẽ có tai ương lao ngục, xin hỏi có muốn trói định với bổn hệ thống hay không? 】

Lục Thì Thu rốt cuộc cũng nhớ ra mình đã quên cái gì, tối qua hắn cùng với thứ đồ vật gọi là hệ thống này đối thoại, nó nói chỉ cần trói định với nó, liền sẽ có con, "Ngươi nói thật sao?"

【 Tuyệt đối chính xác! 】

Lục Thì Thu mặt đầy kinh hỉ, hắn đã biết khi mùa đông năm 15 tuổi ấy rơi xuống biển cả một đêm, đời này tuyệt không thể có con nối dõi! Hắn ngay cả nằm mơ cũng đều mộng có một đứa nhỏ ruột thịt để yêu thương.

Nhưng mà vui mừng chưa đến một giây, hắn rất nhanh đã ủ rũ!

Năm đó mấy lão đại phu kéo hắn từ Quỷ Môn Quan trở về còn không giúp được hắn, một lời nói của tên ranh con, có thể tin sao? Hắn dám tin ư?

Lục Thì Thu đá đá viên đất bên cạnh, không muốn trả lời.

【 Bổn hệ thống đến từ 2000 năm sau, không phải ranh con. Tối qua bổn hệ thống đã nhắc nhở ngươi, sẽ dính đến ngục tù. 】

Lục Thì Thu nửa tin nửa ngờ, "Vậy thì ngươi đi ra đi! Dấu đầu lộ đuôi không phải là anh hùng hảo hán."

【 Bổn hệ thống tồn tại trong đầu ngươi, ra không được. 】

Lục Thì Thu nhìn bốn phía, là thật hay giả? Thứ này lại còn có thể chui vào trong đầu hắn.

Làm một tên côn đồ lâu năm, Lục Thì Thu không bị ai lừa đảo, chỉ có hắn đi lừa tiền. Thậm chí cũng từng xuất hiện không thiếu những hiện tượng kì dị, hắn vẫn bình thản.

Đương nhiên, hắn đối với các loại truyền thuyết hư ảo quỷ thần này tuyệt không tin.

Hiện tại có người tiến vào đầu của hắn nói chuyện, lại khiến hắn hơi hoài nghi về tính chân thật.

【 Nếu như giả thì bao đổi hàng thật! 】

"Ta hỏi ngươi, hôm qua vì sao nói ta sẽ có tai ương? Ngươi tính ra như thế nào?"

【 Bổn hệ thống trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Ngày hôm qua tên bị các ngươi cướp bóc không cam lòng, không về nhà mà quay đầu đi thị trấn cáo trạng. Bộ khoái đuổi đến một giây cũng không dừng, cuối cùng bắt quả tang bọn ngươi. 】

Lục Thì Thu bấm ngón tay. Dựa theo tốc độ của tên què kia thì khi vừa đến thị trấn, hệ thống này liền báo tin cho hắn.

Nói như vậy, hệ thống này quả thật có chút tài năng.

Lục Thì Thu tin vài phần, bất quá biết rõ đạo lý trêm trời sẽ không tự nhiên rơi bánh thịt xuống, hắn cực kì cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn ta làm gì?"

【 Mua một tặng ba, ngươi chỉ nuôi ba nữ nhi là thành công! 】

Lục Thì Thu:!!!!

Độc ác! Quá độc ác! So với vay nặng lãi còn độc ác hơn!

Trong lòng không ngừng thổ tào, Lục Thì Thu vẫn cắn răng, "Trói định!"

【 Hoan nghênh kí chủ trói định hệ thống nuôi hài tử, bổn hệ thống có biệt hiệu là 1111 】

"Một một một một? Bốn Một?" Lục Thì Thu oán thầm, cái tên này là gì thế, cũng quá tùy tiện đi. Nhưng nghĩ đến ước nguyện muốn có con của mình, hắn nhanh chóng hăng hái trở lại.

"Bốn Một, ta khi nào mới có con?"

【 Ngươi còn chưa cưới vợ! 】

Lục Thì Thu sửng sốt, đúng nha, hắn còn chưa cưới vợ, "Ta liền trở về tìm bà mối!" Hắn nhất định phải cưới người xinh đẹp nhất làm vợ, miễn cho sau này đi hâm mộ vợ người khác.

"Bốn Một, ta nói cho ngươi nghe, ta biết một vài cô nương xinh đẹp. Đào Diệp bên Diêm Trường rất xinh đẹp, Hạnh Hoa thôn nhà Trương nghe nói lớn lên cũng mê người. Liễu Nhi của thôn nhà Vương cũng cực kì mĩ lệ nha. Aizz, nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, ta nên chọn ai làm vợ bây giờ?"

Chân hắn đung đưa, cả khuôn mặt lộ ra vẻ ngọt ngào âu sầu, giống như một giây sau thật sự có thể ôm ấp tiểu cô nương về làm vợ. Cũng không nghĩ kĩ xem, hắn lưu manh vô lại như vậy, cha mẹ nhà ai can đảm đến mức gả con gái mình cho hắn chứ?

Bất quá chung quanh không có người khác, tự nhiên cũng không ai đánh gãy mộng đẹp của hắn. Thật đúng là trong cái rủi có cái may.

Chỉ là một giây sau, biểu tình hớn hở vui vẻ của hắn liền xuất hiện vết nứt.

Bởi vì ---

【 Căn cứ tình trạng thân thể ngươi, bổn hệ thống sẽ chọn lựa thê tử thích hợp cho. 】

"Cái gì? Ta không được chọn sao?" Lục Thì Thu cắn răng, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy thua thiệt.

【 Thân thể của ngươi vài năm trước đã chịu thương tổn lớn. Nhất định phải tìm nữ tử có phúc duyên mới có thể tạo ra phôi thai chất lượng tốt. 】

"Aizzz, ngươi nói cái gì thế, nghe không hiểu."

【 Chính là không phải nữ nhân nào cũng có thể mang thai con của ngươi. Chỉ có người bổn hệ thống tuyển. 】

Lục Thì Thu không bằng lòng, nhưng nhìn tình thế trước mắt cũng chỉ có thể cam lòng, thúc giục, "Đi! Vậy thì nghe theo ngươi, ngươi chọn nhanh lên, ta sắp đợi không kịp."

【 Đang trong quá trình sàng lọc! 】

Rồi sau đó, 1111 vẫn liên tục phát âm báo bận. Dọc theo đường đi, Lục Thì Thu hỏi, 1111 trả lời, "Nữ tử trưởng thành có phúc duyên của tạo hoá quá ít."

Nói tóm lại, ai bảo thân thể hắn quá kém, thế nên người có thể lấy làm vợ quả chẳng một ai. Lục Thì Thu nghẹn một bụng khí giận, rất nhanh đã trở về thôn Hồng Thụ.

Hắn vừa chuẩn bị cất bước quẹo vào thôn, liền nghe sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, đang muốn quay đầu lại, một trận gió thổi qua, toàn bộ bụi bẩn chui hết vào miệng hắn.

Phi phi phi!*

*tiếng nhổ vật trong miệng ra

Đồ con bò này! Ỷ có ngựa là không thèm đem lũ như bọn họ đặt trong mắt sao?

Hắn hắng giọng định mắng, nhưng không nghĩ tới mấy con ngựa kia đột nhiên ngừng lại, tựa hồ là đang hỏi đường. Hắn lại nhìn, liền thấy người nọ chỉ vào chính mình.

Lục Thì Thu dù sao cũng có tật giật mình, giương mắt nhìn lên, không ngờ lại là đám bộ khoái hung thần ác sát khi sáng, tức khắc sợ tới mức co giò chạy biến!

Chuyện này rốt cuộc là sao! Hắn không phải đã giấu địa chỉ nhà với lũ huynh đệ kia rồi à? Những bộ khoái này làm sao lại tìm đến được?

Lục Thì Thu quẹo vào thôn, đạp chân ầm ầm chạy cực nhanh.

"Đứng lại! Lục Thì Thu, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Lục Thì Thu trán đẫm hết mồ hôi! Mẹ nó, đến cùng xảy ra vấn đề ở chỗ nào, mà ngay cả tên hắn cũng biết?

Những bộ khoái này vốn cưỡi ngựa, chỉ một thoáng chốc liền đuổi kịp Lục Thì Thu.

Lục Thì Thu chân chạy nhanh đến mức chỉ kịp nhìn thấy hoạt ảnh mờ ảo, mắt thấy tiếng vó ngựa ở sau gần trong gang tấc, giống như chỉ cần một giây sẽ đuổi kịp, hắn nhanh chóng quẹo vào ngõ nhỏ bên cạnh. Đây cũng không phải là loại hẻm trong thành, mà là khe hở nhỏ giữa hai hộ, chỉ rộng đủ cho một người mà thôi.

Ngựa căn bản không vào được.

Bộ khoái liền nhanh chóng xuống ngựa đuổi theo. Nhưng ngõ nhỏ rất ngắn, chỉ thoắt cái, Lục Thì Thu liền chạy mất dạng.

"Yên! Tránh được hòa thượng nhưng trốn không được miếu, chúng ta đến nhà hắn chờ!" Một bộ khoái trong đó hơi nâng nâng tay.

【 Kí chủ, bọn họ chuẩn bị đi qua nhà ngươi. Ngươi không xem xét chút sao? 】1111 nhắc nhở.

"Làm gì, chỉ cần cha ta đưa bạc, bọn họ sẽ không bắt ta."

1111 á khẩu không trả lời được.

Kí chủ mới của nó không chỉ là một tên du côn vô lại, còn thêm bất hiếu. 1111 rất hoài nghi mình chọn lầm người, nếu cứ như vậy thật sự có thể trở thành một người cha tốt sao?

Không đợi hắn trả lời, Lục Thì Thu rốt cuộc tỉnh táo lại, "Ngươi dẫn ta đi tìm người sao? Đến cùng ai thích hợp làm vợ ta vậy?"

1111 trầm mặc, rất muốn hỏi thẳng mặt hắn một câu, đến lúc này, ngươi còn có tâm tư tìm vợ à?

Lục Thì Thu rất lo lắng, ăn Tết chính là thời điểm náo nhiệt nhất, thôn Hồng Thụ bọn họ là một làng chài, quanh năm suốt tháng cũng không gặp được quan. Ai ngờ được, vừa qua năm mới nơi đây lại tiếp đón không phải chỉ một, mà rất nhiều quan. Tất cả mọi người đều chạy đến xem náo nhiệt.

Lục Thì Thu nghiêng mình trốn tránh những người này, mắt còn không quên liếc đám nam nữ già trẻ có đủ đang đứng trước cửa thôn hóng hớt. Trong lòng hắn oán thầm, có cái gì đẹp đẽ mà xem chứ.

Không đợi hệ thống mở miệng, dưới tay hắn liền có cảm giác bị một thứ đồ vật mềm mại nào đó khẽ khàng chạm vào.