Con Dâu

4.88/10 trên tổng số 8 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trời đã sang đông, thời tiết đã bắt đầu lành lạnh, Linh đang ngồi soạn lại mấy cái áo ấm thì Thủy cũng vừa đi làm về . Cô hớn hở chạy sà vào lòng Linh, vòng tay cuống quít ôm chặt lấy người yêu, Linh  …
Xem Thêm

Linh đi họp về thì trời đã quá trua, ông giám đốc có nhã ý mời mọi người đi ăn trưa nhưng Linh biết rằng Thủy đang chờ cô, cho nên Linh đã cáo lỗi cùng ông chủ để trở về văn phòng thật nhanh và để được cùng ăn trưa voi Thủy.

Về đến văn phòng, Linh ngạc nhiên khi không thấy Thủy đâu trong khi thức ăn đã được bày ra trên bàn làm việc của cô, cô gọi cô thư ký ra hỏi:

- Cô à, cô có thấy Thủy đâu không?

Cô thư ký lúng túng trả lời:

- Dạ cô Thủy đã về rồi.

Linh nhìn thái độ lúng túng của cô thư ký, cô hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra? Cô dấu tôi điều gì phải không?.

Cô thư ký thở dài, dù gì cô cũng đã làm việc cho Linh một thời gian rất dài, hai người đã xem nhau như chị em:

- Dạ tôi thấy cô Thủy khóc khi bước ra khỏi văn phòng của cô.

Linh nhíu mày, cô nói:

-Cảm ơn cô, để tôi đi gọi cho Thủy.

Nói xong, Linh bước lại bàn làm việc của mình, cô vừa cầm lấy chiếc điện thoại thì cô cũng đồng thời vừa nhìn thấy thư báo của cô gửi cho gia đình trên màn ảnh của máy vi tính, Linh lắc đầu, bây giờ cô biết chuyện gì đã xảy ra, Linh quay số gọi cho Thủy nhưng có lẽ Thủy đang nói chuyện với ai hoặc là Thủy đang giận Linh nên cô không cầm máy, Linh gọi về nhà, cũng chẳng ai bắt điện thoại. Cuối cùng, cô để lại một lời nhắn cho Thủy:

- Thủy, sao không bắt điện thoại của Linh vây? Có chuyện gì thì Thủy cũng phải để Linh giải thích chứ, Linh không muốn nhìn thấy Thủy khóc như vậy đâu. Linh chỉ đặt cọc vé máy bay cho mấy bà chị vui lòng thôi chứ Linh không có tính đi đâu mà không có Thủy, nếu Thủy không gọi lại cho Linh thì khoảng nửa tiếng nữa Linh sẽ về.

Nói xong, Linh bỏ điện thoại xuống rồi bắt đầu dọn dẹp thức ăn trưa của hai người, cô bỏ tất cả vào trong một cái túi, thức ăn của Thủy dù cho nó không phải là cao lương mỹ vị nhưng cô đã cố gắng rất nhiều để làm đẹp lòng Linh, cô cố gắng rất nhiều để làm một người vợ và Thủy đã nấu những món ăn ấy với tất cả chân tình của cô, mặc dù Linh rất là đói, nhưng không có Thủy, cô cũng chẳng còn bụng dạ để ăn uống, Linh ăn cơm với Thủy mỗi ngày nhưng cứ mỗi lần được ngồi ăn chung với Thủy là Linh cảm thấy như là cả một ân huệ đối với cô, cho nên lúc nào cô cũng trân trọng những giây phút được ở bên cạnh Thủy.

Linh nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ Thủy đi làm rồi, cô không thể chờ Thủy lâu hơn được nữa, Linh muốn gặp mặt Thủy để giải thích trước khi Thủy đi làm vì Linh không muốn Thủy đi làm trong lúc giận dỗi như vậy, biết Thủy hiểu lầm, Linh rất là ray rức, cô chỉ muốn gặp và ôm Thủy thật chặc vào lòng để cho Thủy đừng buồn, đừng khóc và để cho Thủy có được một niềm tin về cô.

Linh vội vã lái xe về, cô rất là buồn khi Thủy không hiểu cô, cô bồn chồn và lo lắng vì cô đã làm cho Thủy buồn. Tình yêu đã biến cho hai người trở thành một, Linh không thể làm được việc gì nếu một nửa của cô đang đau khổ. Linh lái xe mà đầu óc cô suy nghĩ miên man, cô không cảm thấy hờn trách gì gia đình của Thủy hoặc gia đình của cô, yêu một người cùng phái vẫn còn là một điều rất là mới lạ đối với mọi người. Không phải là gia đình của Thủy không chấp nhận Linh là con dâu, mà là họ vẫn chưa quen được với cái ý tưởng Linh là vợ của Thủy. Khi quyết định không cho Thủy đi họp mặt gia đình, Linh chỉ biết có một điều, cô chỉ muốn bảo vệ Thủy. Thủy ngây thơ và mộc mạc lắm, cô sẽ cư xử và hành động như một đứa con dâu giống như Linh và gia đình của Linh cũng sẽ giống như gia đình của Thủy, họ sẽ cũng sẽ xem Thủy như một người bạn của Linh, một người bạn, không hơn và không kém. Linh nhất định không để Thủy phải biết đến một sự thật đau lòng như vậy, Thủy là hơi thở và là cả một cuộc đời của cô.

Khi mà Linh nhận ra cô đi lố đường thì đã quá trễ, xa lộ vắng người, cô mím môi quay đầu xe để trở lại thì vừa lúc ấy chiếc xe vận tải chở hàng cũng vừa phóng tới, không kịp nữa rồi, Linh sẽ mãi mãi mang theo bóng hình và nụ cười của Thủy ...

Bác Sĩ Bùi Đình Toàn làm bác sĩ trưởng khoa của bịnh viện đã được trên hai mươi năm, ông là một vị bác sĩ rất đúng với hai từ lương y, đối bịnh nhân, ông hết lòng chăm lo, đối với các bác sĩ trẻ mới ra trường, ông hết lòng giúp đỡ. Thủy là một trong những bác sĩ trẻ mà ông rất thương mến. Ở Thủy là cả một tuổi trẻ tưng bừng và đầy nhiệt huyết. Nhưng lý do mà ông đặc biệt chú ý đến Thủy là vì Linh, không có thứ Sáu nào là Thủy không vào gặp ông để xin bệnh viện cho Linh bảo hiểm sức khỏe. Ông biết Linh qua những lần họp mặt ăn uống của bệnh viện, Linh không cần phải có bảo hiểm sức khỏe của bệnh viện qua Thủy nhưng Thủy cố gắng xin cho bằng được để bệnh viện phải thay đổi chính sách cho những gia đình đồng tính. Đó là lý do tại sao ông rất quí mến và ngưỡng mộ tuổi trẻ của Thủy. Nếu thế giới này có thay đổi, có tốt đẹp hơn là cũng nhờ những người như Thủy, biết đòi hỏi cho bằng được thay đổi những điều không công bằng.

Chiều hôm ấy bác sĩ Toàn phải vào làm thay cho Thủy. Thủy gọi, có việc nhà đột xuất không đi làm được, ông lại không tìm đươc người thay thế cho nên bác sĩ Toàn phải đến. Có phải đó là một buổi chiều định mệnh? ca cấp cứu đầu tiên của ông là Linh.

Bác sĩ Toàn lặng lẽ bước vào phòng quản trị, ông nhỏ nhẹ nói với người điều hành:

- Anh chịu khó lấy thời khóa biểu của bác sĩ Thủy xuống.

Người điều hành ngạc nhiên:

- Thưa bác sĩ, lấy thời khóa biểu xuống đến chừng nào ạ?

Bác sĩ Toàn gỡ cặp kính cận của ông xuống, có lẽ nước mắt của ông đã làm cho nó bị mờ, ông thương cho Thủy thật nhiều:

- Tôi không biết đến chừng nào, cứ lấy thời khóa biểu của cô ấy xuống, khi nào có gì thay đổi tôi sẽ cho anh biết sau.

Nói xong ông nuốt nước miếng, tiến đến, cầm lấy chiếc điện thoại ...

Máy bay đáp xuống phi trường sau một cơn mưa nhỏ, ba của Thủy bước ra khỏi sân bay, ông ngó dáo dác chung quanh để tìm Thủy thì có một người đàn ông trung niên bước lại:

- Chào bác, bác có phải là ba của Thủy không ạ ?

Ba ngạc nhiên nhìn người đàn ông xa lạ đứng trước mặt mình:

- Dạ phải, xin lỗi cậu là ai ?

- Dạ cháu là anh rể của Linh, vợ cháu phải lo cho mấy đứa nhỏ nên không về liền được, cháu tên là Phong, cháu đến đây để đón bác về .

Ba của Thủy nghẹn ngào:

- Thủy nó thế nào rồi hả cậu ?

Anh Phong trả lời, giọng thật buồn:

- Cũng vẫn không khá hơn bác à, thôi, để cháu lấy hành lý cho bác rồi mình về nhà, mọi người đang chờ .

Ngồi trong xe nhìn ra những cánh đồng bao la bát ngát, ba của Thủy nghĩ đến ngày nào Mẹ của Thủy qua đời, ông đã đau khổ biết dường nào khi mà người bạn đời của mình mất đi . Những cảm giác thiếu thốn, hụt hẫng và sợ hãi bỗng nhiên như sống lại trong tâm trí của Ba . Ông đau đớn khi nghĩ đến đứa con gái yêu quí của ông, Thủy và Linh chẳng khác gì một đôi uyên ương .

Chị Vân bước ra đỡ hành lý của cho ba của Thủy trong lúc anh Phong đi cất xe. Đôi mắt chị hôm nay đã sưng đỏ lên vì khóc nhiều, tiếng nói khàn đυ.c của chị như tan loãng vào không gian:

- Cháu tên là Vân, chị lớn nhất của Linh, Thủy nằm ngủ trên lầu, bác hãy lên với nó .

Ba bước vào phòng của Thủy, đứa con gái tràn đậy nhựa sống của ông nằm đó, gương mặt xanh xao nhưng tiếng thở đều đặn, sợi dây truyền nước biển ngoan ngoãn nằm dưới lớp chăn mỏng, nhìn thấy Thủy ngủ, ba cảm thấy yên tâm, ông ngồi xuống bên cạnh Thủy , khẻ gọi con:

- Thủy, Thủy à, ba đến thăm con đây .

Thủy vẫn nằm yên không nhúc nhích, cô đang ngủ một giấc ngủ thật say, thật yên lành , giấc ngủ mà cô rất là cần trong lúc này để mà có thể quên đi nỗi bất hạnh lớn nhất trong đời cô, giấc ngủ mà các bác sĩ phải tạo ra cho cô để bảo vệ cuộc sống bé nhỏ của cô .

Thêm Bình Luận