Linh phá lên cười:
- Rồi sao ?
Thủy ấm ức trả lời:
- Còn rồi sao nữa ? thì nói cho tụi nó biết mình là bác sĩ chứ làm sao ?
Nói xong Thủy nắm tay Linh đi vào nhà, dưới ánh đèn vàng ấm cúng , hai cô ngồi ăn cơm với nhau . Không ai bảo ai nhưng thỉnh thoảng cả hai cùng nhoẽn miệng cười, hạnh phúc sao đơn giản và gần gũi quá .
Cơm nước xong, Linh ngồi vào bàn làm việc của mình, cô cảm thấy lúng túng khi Thủy hỏi:
- Vậy hè này hai đứa mình có tính đi đâu chơi không ?
Linh nhìn vào tấm lịch trên máy vi tính, cô thở dài:
- Công việc lúc này bận rộn, xin nghỉ khó quá!
Thủy nhìn Linh thông cảm:
- Thủy biết, Thủy cũng vậy, cho nên mình phải đưa lịch trình lên sớm, tối nay Linh có bận gì không , mình ngồi tính ngày nghỉ nghe .
Linh quay mặt đi chỗ khác để Thủy khỏi nhìn thấy cô nhăn nhó :
- Linh không bận gì hết, tính thì tính .
Thủy hớn hở mở tờ lịch ra, cô ngồi hý hoáy viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, công việc của cô ngày giờ rất là thất thường, cho nên cô phải tính cho kỹ xem có trùng với ai không, hai người xin nghỉ cùng một lúc rất khó vì mỗi tháng, ngày mùng mười và ngày hai mươi sáu là Linh phải có mặt ở sở để ký check lương cho nhân viên . Cuối cùng Thủy cũng tìm được ra ngày mà hai cô có thể nghỉ cùng một lúc, cô vui vẻ khoe với Linh:
- Thủy tìm được rồi, tháng bảy mình nghỉ một tuần, tháng tám mình nghỉ một tuần .
Tự nhiên Linh nói dối:
- Chắc Linh chỉ nghỉ được một tuần vào dịp hè thôi , khoảng tháng tám Linh phải đi học thêm một khóa học chuyên môn .
Thủy thất vọng nói:
- Vậy sao Linh không nói sớm ?
Linh khổ sở trả lời:
- Tại bây giờ mới nhớ ra .
Thủy ngồi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :
- Thôi vậy Thủy xin nghỉ cái tuần đó để đi học chung với Linh cho có bạn .
Linh nhăn mặt:
- Thủy điên à, đi học ai mà dắt bạn theo ?
Thủy vẫn hồn nhiên:
- Thì Linh đi học , Thủy ở hotel coi TV chờ Linh, Thủy cũng muốn nghỉ ngơi chứ cũng chẳng muốn đi đâu hết, công việc ở bịnh viện làm cho Thủy phát điên lên rồi .
Linh không biết phải trả lời làm sao, cô nói đại:
- Nếu vậy thì Linh sẽ không đi học nữa để ở nhà với Thủy .
Thủy không bằng lòng, cô lắc đầu:
- Linh cần phải đi học mà , đừng vì Thủy mà làm lỡ việc của công ty .
Linh nhíu mày, cô thật tình là không biết phải tính sao, cuối cùng cô nói:
- Sao cũng được .
Thủy mừng rỡ, cô ôm chầm lấy Linh, cô thủ thỉ:
- Vậy Linh cho em đi theo hả ?
Linh nhìn Thủy , Thủy dễ thương quá, cô thấy lòng mình chùng xuống . Làm sao cô có thể nói dối một người quá mộc mạc , chân thật như Thủy ? Nhưng mà Linh lại nhớ lại những ngày ăn Tết ở nhà Thủy, cô rùng mình, lỡ mấy người trong gia đình của Linh mà làm Thủy buồn lòng thì cô sẽ ân hận lắm . Nhưng mà cô biết chắc rằng Thủy cũng sẽ bị đối xử như một người bạn của Linh mà thôi, chẳng có ai xem cái việc chung sống với một người đồng tính như Linh và Thủy là quan trọng, chẳng ai dám đứng lên thừa nhận Thủy là người bạn đời của Linh, giữa gia đình và Thủy, dĩ nhiên là Linh chọn Thủy nhưng cô cũng không muốn làm buồn lòng các anh, các chị . Từ ngày bố mẹ Linh mất, mọi người bỗng trở nên vô cùng gắn bó và dồn hết tình thương cho đứa em nhỏ nhất là Linh . Linh không thể đành lòng dứt bỏ được những người thân thương ấy .
Đêm đã rất khuya mà Linh vẫn nằm trằn trọc không ngủ được, nằm bên cạnh cô, Thủy đã ngủ say, hơi thở của cô thật là đều đặn, Linh nằm nghiêng người sang một bên để nhìn Thủy, đôi vai trần của Thủy để hở ra dưới một lớp chăn mỏng trông thật là khêu gợi, Linh chỉ muốn hôn vào đôi vai trần ấy nhưng lại sợ làm Thủy thức giấc, cô tự hỏi sao cái tình chăn gối nó sâu đậm như thế này mà người ta có thể bỏ nhau ? Linh cầm lấy tay của Thủy, nắm thật chặc rồi chìm vào giấc ngủ .
Tuần này Thủy làm ca đêm, cả ngày ở nhà không có Linh, cô thấy buồn và nhớ Linh rất nhiều, cô cố gắng tập tành nấu cơm để mang vào văn phòng của Linh ăn trưa với người yêu . Mỗi lần cô làm ca đêm là cuộc sống của hai người lại đảo lộn, Linh ở nhà một mình vào ban đêm, cô cũng không ngủ được vì nhớ Thủy . Gia đình của hai cô nhỏ bé quá, mất đi một người là người kia tự nhiên thấy rất là trống vắng . Sáng ra , Linh nán lại chờ Thủy về , gặp cho được Thủy rồi cô mới có thể đi làm, còn Thủy, dù buồn ngủ đến đâu đi nữa, cô cũng ráng nấu cơm trưa để hai người cùng ăn với nhau . Cơm của cô nấu dù mặn dù nhạt đến đâu, Linh cũng không bao giờ chê và lúc nào cũng ăn một mạch cho đến miếng cuối cùng . Có nhiều lúc cô thấy cơm của cô nấu thật là vô vị và lạt phèo nhưng khi cô mang đến, Linh vẫn ăn ngon lành, cô hỏi thì Linh chỉ trả lời, ăn là ăn cái tình của Thủy chứ đâu có phải ăn thức ăn đâu, mà cái tình của Thủy thì lúc nào nó cũng ngon cả .
Trưa nay cũng như mọi khi, cô mang cơm trưa đến thì Linh vẫn còn đi họp chưa ra . Cô thư ký đưa Thủy vào văn phòng của Linh, cô thư ký này rất là mến Thủy, trong đời cô chưa bao giờ cô thấy có ai mà đằm thắm, thương yêu nhau như Thủy và Linh , cô đối xử với Thủy không khác gì cô đối xử với Linh, bao giờ cũng lịch sự và kính nể . Trong cái công ty to lớn này, có lẽ , Linh là một người hạnh phúc nhất, không ai có một người bạn đời biết lo lắng chiều chuộng cô như Thủy .
Thủy ngồi chờ Linh, cô hý hoái phá nhưng đồ vật lỉnh kỉnh trên bàn của Linh, cô buồn cười khi thấy tấm ảnh hồi còn học trung học của cô trên bàn làm việc của Linh, không biết tại sao Linh lại thích bức hình ấy nhất , mái tóc thật ngắn của cô kèm với đôi mắt thật là tinh anh làm cho Thủy có một dáng vẻ rất là ngỗ nghịch . Có lẽ , Linh yêu cái ngỗ nghịch ấy của Thủy .
Ngồi chờ Linh chán, Thủy bắt đầu mở email của Linh ra xem, Linh có một chục cái email thì hết tám cái là của Thủy gửi, những cái email trăm nhớ ngàn thương của Thủy lẫn lộn với những cái email của công ty, Thủy lắc đầu, Linh bận đến nỗi không xếp đặt email cho nó dễ đọc, cô ngồi xuống, xóa bỏ những cái email quảng cáo cho Linh, có đến cả trăm cái email nhảm nhí mà Linh cũng không có thì giờ vất đi . Thủy mở ra từng cái, đọc rồi vất đi cho Linh, công việc thật là nhàm chán và mất thì giờ , thảo nào mà Linh không làm . Đang lúc đó thì Thủy chợt nhìn thấy email của anh chị của Linh, Thủy đọc mà không tin vào mắt của mình, mọi người email cho nhau ngày giờ của những chuyến bay và trong số ấy có cả chuyến bay của Linh . Linh đã mua vé máy bay đi về thăm gia đình mà không nói với cô một tiếng . Thủy cảm thấy thật là tủi thân, trong lúc cô cố gắng dành giựt từng ngày nghỉ một để ở bên cạnh Linh thì Linh lại đi về thăm gia đình một mình . Cô đứng vụt dậy, vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng của Linh …..
Thủy vừa lái xe về nhà mà vừa khóc, tâm trí của cô lúc này thật là rối rắm, cô vẫn không tin được rằng Linh đã nói dối cô, cô nhớ lại buổi tối ngồi tính toán ngày nghỉ với Linh, bây giờ Thủy mới biết là tại sao Linh nói rằng Linh phải đi học xa. Thủy càng nghĩ đến, cô lại càng giận, nếu Linh không muốn Thủy đi gặp gia đình của Linh thì cô cứ việc nói thẳng với Thủy. Có thể Linh không muốn gia đình biết quan hệ của hai người, Thủy chấp nhận được hết nhung cô không thể nào chấp nhận được chuyện Linh đã dấu diếm cô, lòng tin, đôi khi, nó còn mạnh hơn cả tình yêu.
Mải suy nghĩ, Thủy đã vượt qua đèn đỏ hồi nào mà cô không hay, cũng may lúc ấy buổi trưa, đường vắng cho nên không cô đã không gây ra tai nạn và cũng không bị cảnh sát chận lại. Thủy cảm thấy sợ hãi, bản năng của một người thầy thuốc sống dậy trong cô, cô không muốn là kẻ gây ra tai nạn, Thủy quyết định ngừng xe lại bên đường, cô dùng điên thoại câm tay để gọi cho bác sĩ trưởng khoa của cô để xin phép được nghỉ làm chiều hôm ấy, vì Thủy không muốn đi làm trong một tâm trạng bất ổn như vậy. Quyết định của cô là sự sống còn của những người khác. Gọi xong, cô tắt điện thoại của mình đi và cố gắng lấy lại bình tĩnh để lái xe về nhà.