Vạn thị bắt tôm hùng ném vào sọt, quay đầu thấy Mai thị đứng ngẩng người, không khỏi nhíu mày hỏi: “Con hôm nay làm sao vậy, luôn thất thần vậy, động tác mau chút không trời liền tốt.”
Mai thị tay cầm rổ run lên.
Vạn thị không để ý, tiếp tục vừa tìm đồ vừa dạy dỗ nàng dâu nói: “ Mấy đứa trẻ còn ở nhà chờ chúng ta về nấu cơm, Bảo Lộ mới tốt chút, Quân nhi còn nhỏ không làm được việc, cũng không biết nàng ở nhà có sợ không…”
Mai thị sắc mặt càng trắng bạch, nàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía nương, lại nghĩ đến đôi vợ chồng Lê Khang mất tích trên biển, nghĩ đến chị dâu luôn đối tốt với nàng, đại ca luôn tiếp tế cho nhị phòng….
Nàng ghét bỏ Bảo Lộ vụng về ngu ngốc, ghét bỏ nàng là con gái, nhưng không có nghĩa là nàng muốn vứt bỏ đứa cháu gái này, dù sao cùng là huyết mạch duy nhất của đại phòng.
Mai thị khẽ cắn môi, bước lên “ Phịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Vạn thị.
“Ngươi làm cái gì?” Vạn thị hù dọa nhảy dựng lên, lùi hai bước trừng mắt.
Mai thị run rẩy tay nắm chặt ống quần, sắc mặt trắng bệch nói: “Mẹ, người cứu Bảo Lộ đi, phu quân hắn, hắn…”
Mai thị nôn nóng nhưng sự thật dơ bẩn kia nàng không nói nên lời.
Vạn thị sắc mặt biến đổi lớn, nỗi lo lắng bà luôn chôn dấu trong lòng đã nảy mầm trở thành sự thật, bà đẩy tay Mai thị ra, ném sọt xuống biển chạy về nhà.
Mai thị liền ngã xuống đất khóc lớn lên, nàng biết chính mình xong rồi.
Lê Hồng biết nàng bắng đứng hắn liền đánh nàng đâu, mà mẹ cũng sẽ không bênh vực cho nàng, dù sao nàng là người ngoài trong cái nhà này.
Trong lòng tuy buồn nhung không chút hối hận.
Vạn thị thở phì phò chạy về nhà, đẩy cửa ra liền hét lớn: “Bảo Lộ, Bảo Lộ!”
Trong phòng không chút âm thanh cũng không có, Vạn thị tay chân rét run, nghiêng ngả lảo đảo đẩy phòng bà cùng Bảo Lộ, thấy cánh cửa tủ quần áo mở ra, trong phòng không một bóng người.
Bảo Lộ cũng không ra cửa chơi, nhất định sẽ ngồi ở cổng lớn đợi bà về nhà, lức này nàng không ở nhà liền ở nơi nào?
Vạn thị lòng nóng như lửa đốt, xoay người định chạy ra khỏi thôn, mới tới cửa lớn liền đυ.ng phải Lê Hồng.
Nhìn con thứ, Vạn thị đôi mắt đỏ lừ, bắt lấy cánh tay hắn hỏi: “Con đem Bảo Lộ mang đi đâu?”
Lê Hổng sửng sốt, đáy mắt kinh ngạc hoảng hốt, sắc mặt không thay đổi hỏi: “Nương nói cái gì vậy, Bảo Lộ có chuyện gì sao?”
Vạn thị gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt hắn hỏi: “Con đem Bảo Lộ ra ngoài, như thế nào không đem nàng mang về, nàng đâu?”
“Bảo Lộ không phải ở nhà sao, con khi nào mang nàng đi ra ngoài?” Lê Hồng mở to đôi mắt vô tội nhìn mẫu thân,
Hiểu con không ai bằng mẹ, Vạn thị nhìn liền biết hắn nói dối, lừa hắn nói: “Trên đường có người thấy, con nói, con đem Bảo Lộ đưa tới chỗ nào? Nàng vẫn là đứa trẻ, con dám đem nàng một mình để ở bên ngoài?”
Mặt Lê Hồng tươi cười dần dần thu hồi, sắc mặt khổ sở, thấp giọng nói: “Bảo Lộ nhớ cha mẹ, con thấy nàng khóc thật thảm liền ôm nàng đi thăm mộ, nàng nhìn mộ phần quả nhiên không khóc, con thấy nàng ngoan ngoãn mà lại đau bụng, liền để nàng ở chỗ đó chờ con, nhưng lức trở về người đã không thấy đâu rồi.”
Lê Hồng bi thương nhìn nương nói: “Con trở về chính là gọi người đi tìm nàng, nương, con sợ người không chịu nổi tin tức này, nên mới không dám nói cho người ngay từ đầu.”