- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Con Dâu Nuôi Từ Bé
- Chương 4
Con Dâu Nuôi Từ Bé
Chương 4
Chỉ làm 1 mk nên chưa beta. Tui định đăng hết r làm nếu sai chính tả nhiều quá thì mấy cô nói tui để tui sửa chương đó trc he. Mà ko thì tuyển beta. Vì lần đầu tuyển nên nhẹ nhàng 3₫/chữ được hông, chỉ cần beta thôi. (Cả truyện)
Lời đồn đại rất đáng sợ, mấy năm nay Nhạc Doanh Khuyết đã chịu đủ những lời ra tiếng vào, giữa thanh thiên bạch nhật có người nói lời khó nghe với y, y vẫn có thể chịu đựng. Cổ Trầm nghênh ngang đi phía trước, bên cạnh có tiểu tư tên là Tiểu Thặng Nhi luôn theo sát, "Gia, mấy ngày trước đã luyện tập rồi, đợi tý nữa tới trước mặt lão gia phải dập đầu, hỉ bà hô lên thì ngài phải nghe theo đấy nhé."
Ồn ào điếc cả lỗ tai, Cố Trầm bước nhanh hơn, muốn cách xa Tiểu Thặng Nhi một chút. Tiểu Thặng Nhi hoàn toàn không nhìn ra Cố Trầm đang mất kiên nhẫn, vẫn còn lải nhải, "Sau khi vào động phòng, Thiếu nãi nãi bảo ngài làm gì thì ngài làm nấy, nhất định phải nghe theo lời Thiếu nãi nãi nói." Vài lời phía sau, Tiểu Thặng Nhi cũng không tiện nói.
Cổ Trầm mang vẻ mặt ảo não, cưới vợ rồi phải ngoan ngoãn nghe lời vợ, về sau muốn chạy ra bờ đê hay muốn leo cây bắt chim thì sẽ có người quản hẳn, không còn những ngày tung tăng bay nhảy nữa rồi, vợ hắn còn không cho hắn ăn. Cố Trầm càng nghĩ càng bực, liên tục quay đầu lại nhìn người trên xe lăn, không muốn lấy vợ đâu.
Đi vào đại môn của Cố phủ, trước mắt đều là nhân vật có máu mặt, không như dân chúng vây xem bên ngoài, đám người tôn quý kia nhìn ra Nhạc Doanh Khuyết đi đứng bất lợi thì im lặng không lên tiếng, thầm nhịn cười.
Ngồi ở trên là lão gia Cố gia - Cố Thanh Tùng và Nhị nương Uông thị. Sau khi mẫu thân Cố Trầm qua đời, Cố lão gia không quản việc nữa, giao hết trọng trách cho Cố Trầm. Sau khi Cố Trầm phát ngốc, mới lại giao gia nghiệp cho Cố Uyển.
Lúc bái thiên địa, Nhạc Doanh Khuyết lại gặp khó khăn, phải dựa vào sự trợ giúp của A Ly, Nhạc Doanh Khuyết phải dựa cả người vào A Ly thì mới có thể ngồi thẳng. Hỉ bà thấy hai người đều quỳ xuống rồi mới hô lên, "Nhất bái thiên địa."
Cố Trầm cũng coi như nghe lời, hành lễ xong thì ngẩng lên, nhìn Nhạc Doanh Khuyết đang chật vật cúi đầu.
"Nhị bái cao đường." Ngẩng lên, xoay người rồi lại cúi xuống. Cố Trầm đã ngẩng lên vẫn thấy Nhạc Doanh Khuyết đang cong lưng, lúc ngẩng lên, sống lưng thẳng tắp.
Hỉ bà còn chưa kịp hô tam bái, Cố Trầm đã đứng phắt lên, hờn giận nói, "Chậm muốn chết." Hỉ bà ngăn lại, "Ôi ôi ôi, Đại thiếu gia ơi, ngày vui không được nói gở."
Coi như Cố Trầm đồng ngôn vô kỵ*, phía dưới không có ai chê cười. Cố lão gia ở trên vẫn bình tĩnh, đối với hôn sự của thẳng ngốc Cố Trầm này, không biết tương lai Cố gia tính toán thế nào.
Cũng may Cố Trầm không ương bướng nữa, sau khi trấn an hẳn, hỉ bà mới hô tiếng thứ ba, "Phu thê giao bái." Cái dập đầu này kết thúc buổi lễ, Nhạc Doanh Khuyết và Cố Trầm nên vợ nên chồng, từ nay về sau quan hệ mật thiết như da liền xương.
Nhạc Doanh Khuyết được đưa vào trong phòng, người hầu hạ đi hết rồi, Nhạc Doanh Khuyết mới xoa bóp đầu gối, cũng may không bị làm sao, không chật vật lắm.
Tuy Cố Trầm phát ngốc rồi nhưng vẫn bị giữ lại ở tiền thính uống vài chén. Người kính rượu rất nhiều, Cố Uyển ngăn đón không ít nhưng dù sao cũng không thể để khách khứa mất thể diện. Cố Trầm vung tay gạt ly rượu trong tay Cố Uyển ra, rượu sóng sánh trong ly, rơi ra ngoài không ít, "Khó ngửi."
Cố Uyển chịu tội, đang ở trước mặt bao nhiêu người, còn phải đi dỗ Cố Trầm, "Đại ca, nếm thử một chút thôi, uống hết thì gọi Tiểu Thặng Nhi đưa huynh về phòng."
Cố Trầm mím miệng không đáp, ánh mắt bình thản nhìn không ra cảm xúc gì, trong giây lát, Cố Uyển cảm thấy đại ca hắn không hề ngốc.
"Uống hết sẽ cho ta đi?" Giọng nói non nớt vang lên, Cố Uyển hồi thần, "Ừ, Tiểu Thặng Nhi, rót rượu cho Đại thiếu gia." Cố Trầm bị dỗ uống vài chén, lại bắt đầu ăn vạ.
"Choang." Ly rượu bị Cố Trầm đánh vỡ tan tành trên đất, "Toàn lừa gạt ta."
Khách khứa đều nhìn sang bên này, Cố Uyển cười gượng, "Không dám không dám.", quay đầu ra sai Tiểu Thặng Nhi, "Mang Đại thiếu gia về phòng."
Tiểu Thặng Nhi đua đến cửa liền thôi, nói, "Gia, ngài tự đi vào đi, Thiếu nãi nãi đang chờ ngài ở trong, nhớ kỹ phải nghe lời Thiếu nãi nãi đấy."
Nhạc Doanh Khuyết nghe thấy tiếng động bên ngoài, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, Cố Trầm loạng quạng đi vào phòng. Trên giường là vợ hắn, vợ hắn có đồ ăn, Cố Trầm vẫn còn nhớ.
Khăn voan bị lấy xuống một cách thô bạo, Cố Trầm bị rượu làm cho quay cuồng, ngồi xuống dưới chân Nhạc Doanh Khuyết, ôm cái chân phế lắc lắc, đầu tựa lên đùi Nhạc Doanh Khuyết, miệng rì rầm, "Ngươi có đồ ăn không?"
Một cảm xúc lạ lùng tràn ra khắp l*иg ngực Nhạc Doanh Khuyết, chính mình sẽ ở bên Cố Trầm cả đời như vậy, như ngàn vạn lưỡi dao cắt vào tim, vừa chua xót vừa đẳng chát, rất đau, không biết là đang tiếc nuối cho chính mình hay là thương xót Cố Trầm.
Bàn cách khá xa, cho dù có ở gần thì Nhạc Doanh Khuyết cũng không đi được. Chân bị Cố Trầm ôm chẳng có cảm giác gì, nhưng cái đầu đang dựa trên đùi y thì cứ lắc qua lắc lại, ngứa.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Con Dâu Nuôi Từ Bé
- Chương 4