Chương 2: Mày nói, tao cắt lưỡi!

Nhi vừa đi vừa chạy thở hồng hộc như bị ma đuổi, nó mệt tới lả cả người nhưng vẫn cố chạy cho kịp đến phòng ông bà chưa tắt đèn mà đập cửa rầm rầm.

Nó rất ghét con Liên nên nghĩ bụng chắc nếu nói cho cô Mơ biết cô sẽ đuổi thẳng cổ con nhỏ đó ra khỏi nhà. Ấy vậy mà cô Mơ không những không đuổi mà còn làm cái chuyện đáng xấu hổ ấy với con Liên. Nhìn thấy thôi cũng thấy nhục thay cho ông phó lí, ông kì này sắp được bầu lên làm lí tưởng người ta biết người ta cười vào mặt cho.

- Con Nhi, mày đập cửa gì đấy. Ông đi ngủ mày còn không cho ông ngủ hay gì!

Ông phó lí thân hình thấp bé, để ria mép dầy cộp, mặc áo lụa màu vàng cầm cái gậy gỗ hương đẩy cửa ra. Ông tức giận gõ gõ xuống đất quát mắng. Nó sợ hãi rụt cổ rồi cúi xuống nói lí nhí không dám để ai nghe thấy:

- Ông ơi, con có cái này muốn nói. Cô Mơ, cô ấy...

- Con này, mày cứ như ăn trộm vậy, nói to lên xem nào.

Ông phó lí nhăn nhó chửi tiếp. Tai ông đã điếc một bên còn phải chiều lòng con hầu này sao.

- Dạ. Cô Mơ với con Liên... - Nhi hít sâu một hơi vẫn chưa dám nói vế sau.

- Ừ, rồi sao. Ơ hay con này mày nói tiếp đi. - Ông phó lí ngẩng đầu nhìn nó bức bối mà nhắc nhở.

- Hai người ấy thông gian.

- Cái gì cơ! - Ông phó lí trợn tròn mắt không tin vào tai mình. - Mày nói lại xem nào!

- Cô Mơ với con Liên thông gian! - Hình như nói hớ quá rồi, nó vội bịt miệng lại nhìn ngó xung quanh.

Ông phó lí còn chưa nhận thức được gì, mẹ kế cô Mơ đã ra tới nơi bám tay vào thành cửa, khuôn mặt bụ bẫm có nét phú quý hỏi lại:

- Mày nói cái gì?! Mơ nó làm sao con Liên!

- Dạ bà...

Nhi định giải thích lần nữa nhưng thấy bà cầm nhiều vòng vàng thế liền dừng lại. Bà phó lí cũng ý thức được nên vội đem giấu vào túi áo.

- Mày nói đi. - Bà phó lí ợm ờ nói.

- Dạ bà, lúc nãy con đi qua phòng cô thấy có tiếng nên vào xem thử thì thấy con Liên với cô Mơ đang... đang...

- Hừ, để tôi đi, con Mơ này dạo này gan lắm rồi!

Ông phó lí càng nghe càng tức giận thở phì phò, lông tơ dựng hết lên, ông gõ mạnh cái gậy xuống đất. Có còn ra cái thể thống gì nữa không?! Lấy chồng thì không lấy lại đi thông gian với một con hầu đã thế còn là nữ nhân. Nhục không cơ chứ!

Mẹ kế cô Mơ tất nhiên không quan tâm chuyện của về đứa con riêng của lão chồng nhưng bà vì nhìn vào hoàn cảnh thực nên vội kéo áo ông phó lí nghiêm giọng nhắc nhở:

- Cái ông này, nóng vội cái gì hả? Nhà mình sắp được bầu lên làm lí trưởng, ông tính rao cho cả tổng cả họ biết hay sao.

Lí trưởng?! À phải rồi, ông phó lí chợt nhớ ra cái điều quan trọng này. Ông mà làm lớn lên có khi mất cả luôn cái ghế phó lí ấy chứ chẳng đùa. Đợi lên làm lí trưởng một thời gian ông sẽ được lên quan huyện. Dạo này triều đình làm gắt quá cứ đùng phát lên luôn quan huyện là bị truy tội liền nên cứ phải đi theo trình tự cái đã. Đút hết người kia bỏ hết người này biết bao tiền của không thể về tay không được.

- Nhưng tức chết tôi mất! Hừ! - Ông lại dùng gậy gõ xuống nền đất ánh mắt nhìn tới phía gian phòng cô mơ ở tách biệt với nhà chính suy nghĩ.

- Ông này, phải thật bình tĩnh nghe không! Này, con Nhi, cầm lấy, cấm có nói cho ai biết nghe chửa, mày mà nói cho ai là tao cắt lưỡi mày!

Bà đưa cho con hầu một cái vòng vàng trong túi áo chỉ vào mặt nó rít lên. Nhi nhận lấy rồi nhưng khi nghe thấy lời đe doạ của bà tay lại run run cầm vòng vàng sợ chết khϊếp. Người phụ nữ kia đã nói là sẽ làm, lần trước anh Đậu đấy thôi bị mụ ta đánh cho sớt hết người, suýt nữa thì chết.