Chương 7: Học hỏi việc kinh doanh

“Cô nói thư ký Phương? Bối cảnh cụ thể là gì tôi cũng không biết, là Cố tổng sắp xếp để tôi hướng dẫn cô ấy như hướng dẫn người mới.”

“Cố tổng trực tiếp sắp xếp? Ha ha, nói cho mấy người một tin bát quái động trời, tôi đã thấy cô ấy bước xuống từ xe Cố tổng hai ngày liên tục.”

Thư ký Vương há hốc miệng vì kinh ngạc: “Không thể nào, Cố tổng luôn công tư phân minh.”

“Tôi tận mắt nhìn thấy còn có thể bịa chuyện lừa cô được sao? Tuy Cố tổng đã không còn trẻ nữa, nhưng đàn ông mà, bốn mươi đang tuổi phong lưu, có tiền tài có dung mạo lại không có vợ, mấy cô gái mới lớn chẳng không ra sức nhào lên.”

“Chắc chắn thư ký Phương này có quan hệ không tầm thường với Cố tổng, vì thế mới có thể khiến Cố tổng ngoại lệ mà dẫn cô ấy vào công ty.”

Nói xong, mấy người dần dần rời đi, vừa nói vừa cười, vì cách quá xa nên Phương Lam không nghe rõ lời bọn họ nói.

Cô cảm thấy rất uể oải. Thì ra Cố Trọng Đường vẫn rất ghét bỏ cô, không muốn thừa nhận cô, nếu không sao ông không nói rõ cho mọi người cô là con dâu trưởng nhà họ Cố? Làm hại cô bị mọi người suy đoán đặt điều chửi bới.

Sau khi trở về, thư ký Vương nói Triệu tổng đang ở trong phòng, muốn cô pha hai ly cà phê bưng vào.

Khi bưng cà phê vào, nhìn thấy Triệu Minh Âm ở trong cô mới biết được Triệu tổng trong miệng thư ký Vương lại là em dâu.

Triệu Minh Âm đang báo cáo công tác với Cố Trọng Đường, thấy cô bưng cà phê tới, cô ấy cũng hơi kinh ngạc nhưng không nói gì, tiếp tục báo cáo công việc trước đó.

“Tôi, tôi có thể dự thính không?” Phương Lam rất muốn học thêm một số thứ.

Cố Trọng Đường tùy ý gật đầu, tiếp tục lật xem tài liệu trong tay, không phản ứng gì nhiều.

“Cố tổng, quý này, tổng lượng tiêu thụ của chi nhánh công ty ở thành phố A tăng 20%, tốc độ tăng rất nhanh, nói rõ việc chúng ta mở rộng nghiệp vụ tới thành phố A đã thật sự thành công, nhu cầu của bên kia cũng rất lớn…”



Phương Lam đứng trong phòng giải khát vừa rót nước vừa suy nghĩ linh tinh, không nghĩ tới đột nhiên có người áp sát lại gần.

“Mùi trên người con là mùi gì vậy? Sữa tắm?” Cố Trọng Đường xuất hiện phía sau lưng cô từ lúc nào không rõ, dõi mắt nhìn áo sơ mi trắng của cô: “Bộ đồ này được may từ vải gì vậy?”

Phương Lam cúi đầu, phát hiện nếu nhìn kỹ sẽ thấy màu sắc và đường viền của nội y, mặt lại hơi đỏ lên.