Chương 23: Tiệc mừng thọ sóng gió
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, rút cuộc cũng tới buổi tiệc mừng thọ 70 tuổi của ông cụ Thiệu.
Được coi là dòng họ tôn quý mới xuất hiện ở thành phố Kì Lâm, nhà họ Thiệu tổ chức bữa tiệc mừng thọ này, hầu như toàn bộ những nhân vật nổi tiếng ở thành phố Kì Lâm, chỉ cần có thể có được chỗ nơi bàn tiệc, đều có mặt.
Nơi tổ chức bữa tiệc được an bài trong một ngôi biệt thự của nhà họ Thiệu ở vùng ngoại ô thành phố Kì Lâm, khác hẳn với phong cách cổ xưa khiêm tốn của nơi ở chính, ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô này của nhà họ Thiệu, có thể nói là một mảnh sắc vàng tráng lệ.
Quanh đài phun nước nhân tạo được lát đá cẩm thạch, những dòng nước mát từ trong bụng cá phun ra, làm nổi bật hình dáng cá heo nhỏ khắp bốn xung quanh trên đài phun nước, kèm với diễn tấu Piano tao nhã, ánh đèn chiếu xạ xuống màu sắc biến đổi không ngừng.
Trên chiếc bàn dài sang trọng được bày những món điểm tâm dụ người, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, tiếng nói tiếng cười không ngớt truyền ra, phu nhân của những nhân vật nổi tiếng đều tụ tập tại một chỗ.
Thiệu Tư Hữu toàn thân tây trang màu trắng, nụ cười đúng mực treo một bên, đóng vai nhân vật chủ nhân, thuận buồm xuôi gió xã giao với các vị khách mời.
Kim đồng hồ chỉ đúng 6h, vùng tối được chiếu sáng, tất cả mọi người đều ngưng nói chuyện, cùng với ban nhạc bắt đầu cho tiếng nhạc vang lên, Thiệu Thiên Ngạo với khí sắc hồng hào, trong trang phục sang trọng, đồng hành cùng với hai người Thiệu Mục Ân và Diệp Cẩn Niên, từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống.
Thiệu Mục Ân trên người là bộ lễ phục nhỏ màu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn ngày thường luôn căng thẳng giờ phút này đỏ bừng, đôi mắt sáng trong suốt.
Diệp Cẩn Niên trên người là chiếc váy màu xanh lam đơn vai không đối xứng, vạt váy có nếp uốn xoay tròn như bọt nước, đơn giản, thanh lịch lại tràn đầy năng động, đôi mắt như đá hắc diệu thạch lẳng lặng nhìn những vị khách mời phía dưới đang không ngừng nói lời chúc phúc.
Một đôi kim đồng ngọc nữ như vậy tự nhiên thu hút được rất nhiều sự chú ý của khách mời, cùng với những tiếng bàn luận về thân phận của bọn họ, lời chúc phúc cùng với những tiếng vỗ tay cũng đồng loạt vang lên.
"Ông Thiệu, sinh nhật vui vẻ."
Cắt bánh ngọt, nói chúc mừng… Sau một loạt tiết mục đã xong, Nam Cung Minh Húc đi tới trước mặt Thiệu Thiên Ngạo, bờ môi mỏng kéo ra một độ cong hời hợt, cung kính nói.
Thân là đối thủ cạnh tranh kiêm đối tác của nhà họ Thiệu, Nam Cung Minh Húc đương nhiên sẽ không thể vắng mặt trong trường hợp này, cảm giác có tồn tại sự mạnh mẽ, lạnh lùng của Nam Cung Minh Húc, cũng đã khiến cho Diệp Cẩn Niên vừa đi ra, đã chú ý tới đám người đứng sau hắn, nhưng lại có chút tò mò, lần này bạn gái đi cùng với hắn, cũng không phải là Sở Nhược.
"Minh Húc chớp mắt đã lớn như vậy rồi, xem ra ta thật sự không già không được nha...." Thiệu Thiên Ngạo cười sang sảng vỗ vỗ vai Nam Cung Minh Húc: "Cũng không phải là người ngoài, ở đây không phải câu nệ."
"Vâng, chỉ là cháu cần phải chạy về bệnh viện, cháu không yên tâm về Niên Niên." Nam Cung Minh Húc lễ phép nói, tiếng nói vừa dứt liền bắt gặp tia giễu cợt vừa lóe sáng đã tắt ngay trong mắt Diệp Cẩn Niên, không nhịn được chuyển ánh mắt đặt lên trên người Diệp Cẩn Niên, "Niên tiểu thư, đã lâu không gặp."
Hôm nay Niên Nhạc Nhạc rất đặc biệt, khác hẳn với cô gái nhỏ hồn nhiên, ngây thơ trong bệnh viện lần trước, bộ lễ phục màu xanh lam đơn giản mà sang trọng, tóc được cuốn sang một bên, vài lọn tóc rũ xuống rất có trật tự, đôi mắt sáng lấp lánh, trong suốt, cái cằm khẽ nâng lên, đôi môi hồng cong cong, khi giơ tay nhấc chân lộ ra một cỗ trang nhã tự nhiên.
Cô như vậy, khiến cho người ta dễ dàng liên tưởng đến nàng tiên cá dưới biển trong truyện cổ tích, trang nhã, cao quý, lại thông minh xinh đẹp.
Loại khí chất này cũng không phải chỉ trải qua mấy tháng tập luyện là có thể được, bất luận là Niên Nhạc Nhạc trước mắt, hay là Niên Nhạc Nhạc đã gặp trong bệnh viện lúc trước, cùng với những thu thập của hắn đến những miêu tả trong tư liệu, đều khác xa một trời một vực.
Không biết tại sao, đột nhiên Nam Cung Minh Húc lại nghĩ tới Diệp Cẩn Niên vẫn đang nằm trên giường bệnh.
Trong ấn tượng về Diệp Cẩn Niên, sống lưng luôn luôn thẳng tắp, dáng đi luôn khoan thai, vững vàng, ngay cả trong cái đêm rời khỏi nhà Nam Cung, cũng không hề nhìn thấy chút thảm hại nào của cô, đó là một loại khí chất cao quý cùng kiêu hãnh bẩm sinh. Cảm giác đối với Niên Nhạc Nhạc trước mắt, rất giống.
“Sao vậy, Nhạc Nhạc biết Minh Húc?” Thiệu Thiên Ngạo nghi ngờ nhìn về phía Diệp Cẩn Niên, Nhạc Nhạc rất ít tiếp xúc với người ngoài, nếu như cô đã gặp qua Nam Cung Minh Húc, vậy thì hẳn là lần đến bệnh viện Ái Anh thăm Diệp Cẩn Niên trước đó rồi.
Diệp Cẩn Niên cũng không vội vàng trở lời ngay, mà ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Nam Cung Minh Húc, đầu hơi nghẹo sang một bên, giống như đang cố gắng tự hỏi.
Đúng lúc này, chú Vu trong tay cầm một tấm thiệp đi vội từ bên ngoài vào, cúi người nói câu gì đó vào tai Thiệu Thiên Ngạo, Thiệu Thiên Ngạo nhăn nhăn lông mày, nhận tấm thiệp mở ra, sắc mặt lập tức biến đổi.
Ngay sau đó vội vàng dặn dò Thiệu Tư Hữu vài câu, trên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt, đi với chú Vu vào phòng nghỉ.
Thiệu Thiên Ngạo rời đi, khiến cho không ít người trong hội trường bữa tiệc đều ngưng luôn cuộc nói chuyện, ánh mắt đuổi theo người được chúc thọ hôm nay.
Lúc này, trong cặp mắt to đen nhánh của Diệp Cẩn Niên đột nhiên thoáng qua tia sáng, đôi tay nhỏ bé hồn nhiên vỗ vào nhau, reo lên: “Tôi nhớ ra rồi, anh là cái anh trong bức ảnh đó!”
Theo tiếng trẻ con ngây thơ reo lên, rất nhiều ánh mắt đều bị hấp dẫn về nói đó.
Nam Cung Minh Húc hơi cau mày, lần trước hắn đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của cô bé này một lần rồi, bây giờ tình huống như vậy, thật sự không thích hợp ở lại lâu, vì vậy lên tiếng cáo từ: “Nếu ông Thiệu đã đi nghỉ, tôi còn có việc không...”
“Anh là cái anh đã lên báo với chị Sở Nhược!” Không đợi Nam Cung Minh Húc nói xong, giọng nói thánh thót của Diệp Cẩn Niên lại vang lên lần nữa.
Trong đại sảnh náo động.
Ở thành phố Kì Lâm, tòa soạn báo Phong Lâm có thể được coi là tòa soạn báo số một, trước đó Nam Cung Minh Húc đã được đăng lên trang đầu, có thể nói là mọi người đều biết, chỉ là sự việc đã qua hơn một tháng, rất nhiều người đã bắt đầu lãng quên.
Lúc này, Diệp Cẩn Niên cố tình nhắc tới, đa số khách khứa ở đây đều nhớ lại bài báo giật gân cách đây một tháng, tới tấp đưa ánh mắt về phía người bạn gái đi cùng Nam Cung Minh Húc trước đó, tự hỏi cô ta với người trên ảnh chụp có phải là một.
Khinh thường, giễu cợt, rẻ rúng... Các loại ánh mắt dị dạng từ bống phía bắn tới, các vị khách xôn xao bàn luận đề tài trọng tâm, rất nhanh đã đạt tới được sự nhất trí.
Sắc mặt Nam Cung Minh Húc vô cùng khó coi, lại ngại hiện giờ đang ở bữa tiệc mừng thọ của Thiệu Thiên Ngạo nên không thể phát tác, đành phải ngấm ngầm chịu đựng.
Mà Diệp Cẩn Niên nhìn cảnh tượng một tay mình thúc đẩy thành, có chút tiếc rẻ. Thật đáng tiếc, bạn gái của Nam Cung Minh Húc hôm nay lại không phải là Sở Nhược.
Chỉ có điều, hiệu quả cũng coi như là đạt tới, nghe nói gần đây thành viên hội đồng quản trị của Diệp Thị bởi vì bài báo đưa tấm ảnh kia lên mà đã biểu tình nghiêm trọng, như thế cũng xem như là giúp cha và chị gái tranh thủ thời gian.
Có chút đắc ý nhỏ giương lên nụ cười, tâm tình Diệp Cẩn Niên thật tốt, đột nhiên phát hiện Thiệu Tư Hữu bên cạnh mình hình như rất lâu chưa có lên tiếng, không khỏi xoay đầu về phía anh.
Mà lúc này lực chú ý của Thiệu Tư Hữu cũng không đặt ở trong hội trường bữa tiệc, mà đưa ánh mắt về phía phòng nghỉ của Thiệu Thiên Ngạo.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Diệp Cẩn Niên nhớ lại biểu hiện lúc nãy của Diệp Thiên Ngạo, đích thực là có chút không bình thường.
“Tiểu thư Nhạc Nhạc, ông cụ mời cô vào trong phòng nghỉ một lát.” Một lúc sau, chú Vu có chút chần chừ bước tới, nói với Diệp Cẩn Niên.