Tỳ nữ bên ngoài ghé tai nghe động tĩnh bên trong, rồi lại nhìn về phía người cũng đang đứng ở cửa nghe cả buổi, nhỏ giọng nói: “Cậu Ba còn chưa vào sao, bên ngoài gió lùa, cậu cẩn thận gió lạnh làm mệt người, thế thì bà cụ lại trách tội nô tỳ.”
Người nọ không biết đang nghĩ gì, chỉ khép hờ mắt đứng im một lúc rồi mới đi vào trong. Nữ tỳ ấy vội vén mành, cao giọng nói, “Cậu Ba đến rồi.”
Mấy cô bé canh cửa này giọng rất to và vang, cô bé vừa hét, cả Vinh Chiếu đường ai cũng nghe thấy.
Rèm châu ngọc trước cửa chạm vào nhau kêu leng keng, theo sau là một góc áo màu đen, rồi một bóng người cao cao hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
Bây giờ đang là buổi chiều, nhưng trời mùa đông lúc nào cũng nhiều mây, sắc trời thường âm u, vậy nên trong nhà thường thắp đèn sớm, ánh nến vàng vàng chiếu lên tấm mành đã vén lên một nửa và những dải châu ngọc đan xen tạo thành một tầng ánh sáng hư ảo. Khuôn mặt người kia vốn thanh thoát, dưới ánh sáng lung linh càng có vẻ cao cao tại thượng, dung mạo tuấn tú, trong một khoảnh khắc khiến người ta có ảo giác đây không phải là người phàm.
Người nọ trông rất mảnh khảnh, sắc mặt cũng tái nhợt hơn bình thường, màu môi cũng hơi trắng, đứng trong sự ấm áp rực rỡ của căn phòng này lại trở nên bợt bạt đến mức thảm đạm, vừa nhìn đã biết là kẻ có bệnh trong người.
Đây là Vệ Thiệu, là trượng phu trên danh nghĩa của nguyên chủ, nhưng lại không giống Vệ Thiệu, hay nói đúng hơn là không giống Vệ Thiệu trong trí nhớ của nguyên chủ.
Cả tấm lòng của nguyên chủ đều gửi gắm trên người Thái tử, có lẽ là người tình trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt nàng ta, trên người Thái tử như mang theo hào quang muôn trượng.
Với nguyên chủ mà nói, trừ Thái tử ra, tất cả những thanh niên tài tuấn trong kinh đều nhạt nhòa vô hình, cái tên ma ốm suốt ngày ru rú trong nhà này càng không đáng để nhắc tới.
Trong cái nhìn của nguyên chủ thì người này không có gì đáng nhắc tới, nhưng trên thực tế, cậu Ba nhà họ Vệ của phủ An Quốc công này cũng rất có tiếng tăm, nhưng cũng không phải tiếng tăm gì tốt, mà là bị người ta nhắc đến để cười đùa.
Vệ Thiệu năm nay đã hơn hai mươi, đã cập quan từ lâu, nhưng sự học không thành, trên người không có chức quan, bây giờ còn đang ở thư viện Ứng Thiên làm thầy dạy học.
(*) Trong tiếng Trung, 书院 thư viện nghĩa là nơi dạy học thời xưa, còn “thư viện” (nhà chứa sách) trong tiếng Việt thì tiếng Trung là 书馆 thư quán.
Nói là làm thầy dạy học, nhưng thật ra danh bất chính ngôn bất thuận, thân làm học phủ đệ nhất của cả Đại Lương, thầy giáo của thư viện Ứng Thiên không phải là nhà nho cao quý thì cũng là tiến sĩ bảng vàng được triều đình giao mệnh lệnh, còn Vệ Thiệu thì là nhờ vào mối quan hệ của mình với người thầy trước kia là ông Đậu, ở lại giúp việc vặt cho ông cụ Đậu và chăm nom phòng cất sách, nói như thời nay thì tức là không có cả hợp đồng lao động.
Thật ra cậu ta cũng không đến nỗi học hành dốt nát, ngược lại, học vấn của hắn rất tốt, các phu tử trong thư viện ai ai cũng khen cậu ta là nhân tài vô tiền khoáng hậu, là người trong trăm năm không thể có người thứ hai.
Đáng tiếc, cậu ta bệnh tật ốm yếu, mỗi kỳ khoa cử, cứ vào trường thi chưa được nửa ngày đã bị khiêng ra ngoài, thế nên đến giờ vẫn không có công danh, thậm chí chưa từng đỗ tú tài.
Nghe nói từ năm tám tuổi, Vệ Thiệu đã vào thư viện Ứng Thiên, đến nay đã mười bốn năm, ở triều đại này cứ ba năm có hai lần viện thí, cậu ta đã tham gia tổng cộng bảy lần, lần nào cũng như lần nào, được người ta khiêng ra khỏi trường thi, đây thậm chí còn trở thành tiết mục lần nào cũng có của viện thí Lương Kinh, cũng trở thành đề tài trà dư tửu hậu của không ít người.
(*) viện thí: không tìm được tài liệu nào về viện thí, tuy nhiên dựa theo chế độ khoa cử của Trung Hoa thời xưa, đây có lẽ là kỳ thi khảo hạch kiểm tra năng lực để đi thi Hương.
Có tài thì đã làm sao, một thân thể yếu ớt như vậy không thể nào gánh vác được trọng trách gì.
Nhưng dù vậy, có vẻ Vệ Thiệu cũng không từ bỏ sự học, lần nào tổ chức thi cũng tham gia.
Trừ viện thí, thứ khiến người khác đàm tiếu nhiều nhất là vẻ ngoài thanh lịch tuấn tú lại có chút ốm yếu, đây cũng chính là điểm khiến đời trước nữ chính si mê.
Nhưng người mà nguyên chủ yêu sâu đậm là Thái tử, nàng cực kỳ ghét gã đàn ông đã chắn ngang giữa nàng và Thái tử, thứ duy nhất đáng giá là gương mặt đẹp đẽ kia trong mắt nàng cũng xấu xí vô nghĩa.
Thẩm Vân Tây là người ngoài, nàng không bị những cảm xúc đó ảnh hưởng. Nàng tuy đã gặp qua không ít người, nhưng lúc này nhìn thấy Vệ Thiệu cũng thấy, khó mà có thể tìm được người nào đẹp trai hơn người này.
Nàng liếc nhìn thêm mấy lần, nhưng cũng chỉ mấy lần thế thôi, sau đó lại cúi đầu nhìn chằm chú vào ly nước trà, thầm nghĩ không biết lúc nào mới có thể ăn cơm, nghe nói đồ ăn trong bữa tiệc hôm nay là phòng bếp chính làm, không biết tay nghề của đầu bếp thế nào, nấu có ngon hơn cô Lý không.
Nàng lầm bầm lầu bầu trong lòng, chợt nghe Hà Châu nhẹ nhàng chạm vào vai mình.
Thẩm Vân Tây đang định quay đầu hỏi có chuyện gì, đột nhiên thấy Vệ Thiệu đến ngồi xuống cạnh mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, có lẽ trong khoảnh khắc ấy Vệ Thiệu không nhớ ra nàng là ai, cũng có lẽ đang nghĩ ngợi điều gì, nhìn nàng chăm chú một lúc lâu rồi mới hơi gật gật đầu, chào một tiếng. “Phu nhân.” Giọng chàng mát lạnh, cứ như đã thấm đượm sương tuyết bên ngoài.
Thẩm Vân Tây ngẩn người, ngơ ngác gật đầu lại, coi như chào hỏi
Hai người ngồi chung trước một cái bàn dài, ngồi rất gần nhau, ở giữa chỉ có một khoảng cách xíu xiu, nàng thậm chí còn ngửi được hương trà thoang thoảng trên người đối phương.
Thẩm Vân Tây nghiêng người ra xa theo bản năng. Tuy đã đến thế giới này được mấy tháng, nàng vẫn không quen quá gần gũi với người khác.
Cô Năm Vệ Cầm ngồi rất gần, nhìn thoáng qua đã thấy hết mọi chuyện, cô nàng vuốt vuốt mấy chiếc trâm vàng, nói mỉa với Vệ Thiệu: “Anh Ba à, anh mau ngồi xê ra một chút, người ta một hai muốn làm quả phụ, không khéo chị ta lại bỏ thêm đồ linh ta linh tinh gì vào chén của anh đấy.”
Thẩm Vân Tây coi như không nghe thấy gì, đúng là nguyên chủ một lòng quyết tâm làm quả phụ, không cãi được.
Vệ Thiệu chỉ nhìn Vệ Cầm một cái, không đáp gì.
Vệ Cầm nào sợ ông anh ốm dặt dẹo này. Ở trong phủ Vệ Thiệu là một người tàng hình không hơn không kém. Sau khi Tần Lan Nguyệt vào phủ làm kế phu nhân, địa vị của hắn lại càng khó xử.
Nếu không phải được tổ mẫu yêu thương, anh Cả và anh Hai đều là người hòa nhã, thì cái nhà này đã không còn chỗ đứng cho anh ta.
Vệ Cầm hừ khẽ một tiếng, “Anh cứ cẩn thận là vừa, sau này có chuyện gì xảy ra thì đừng trách người làm em gái này không nhắc nhở anh.”
Lúc này, bà hầu đứng ngoài vội truyền lời, “Lão phu nhân, Quốc công và phu nhân tới!”
Tiếng vừa dứt, rèm cửa đã được vén lên, An Quốc công đỡ một bà cụ tóc bạc đi vào, đằng sau là Tần Lan Nguyệt nay đã mang thai sáu tháng hơn. Chị ta vận áo gấm thêu thùa rực rỡ, được mấy đứa ở xúm xít xung quanh dìu bước.