Chương 38: Thình an

Sau khi hai người tách ra, từng người trở về sân của mình. Vệ Thiệu nhìn chằm chằm tay mình, dưới ống tay áo, ngón tay không tự giác mà nắm lại, như đang nắm không khí.

..

Kỳ nghỉ đông lóa mắt đã kết thúc, các quan viên bắt đầu thượng triều, những người đọc sách thì bắt đầu vào học đường.

Hôm nay, Thẩm Vân Tây nửa nằm ở trên bàn, nhìn Trúc Trân vừa vào nhà, hỏi: “Là nha đầu chính viện tới à, nói cái gì?”

“Nói ngày gần đây trời chuyển ấm, năm cũ đều qua năm mới đã đến, bên chỗ Tần phu nhân muốn khôi phục quy củ bắt đầu thỉnh an, kêu chúng ta mỗi ba ngày phải đi thỉnh an một lần, đem quy củ nhặt lên.”

Thẩm Vân Tây nghe xong đã hiểu rõ, nói ngắn gọi lại là kỳ nghỉ đông kết thúc, làm chủ nhiệm lớp Vệ phủ, cô ta bắt đầu dạy lớp học buổi sáng cho các cô.

Sớm tối thưa hầu cho trưởng bối là môn học bắt buộc ở thời đại này, chỉ cần không phải cố ý nhằm vào cô, cô hoàn toàn có thể tiếp thu, Thẩm Vân Tây gật đầu, “Đã biết.”

Sáng hôm sau, chính viện ngồi đầy người. huynh đệ Vệ đại gia sau khi thỉnh an xong đều đi thượng triều, trong phòng ngoại trừ Vệ bát tiểu công tử còn nhỏ tuổi, còn lại đều là nữ quyến.

Bụng Tần Lan Nguyệt càng ngày càng lớn, đứng dậy hành động đều cần hai người nâng, nhưng khí sắc cũng còn tốt, phảng phất đả kích vào đoạn thời gian trước đã hòa hoãn lại.

Cô ta ngồi ở chủ vị xoa xoa vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay, nhìn mọi người ở phía dưới, chỉ là cố ý không nhìnThẩm Vân Tây, “Ta cũng sắp sinh, không có sức quản lý chuyện trong nhà, quyền quản gia tạm thời giao cho tức phụ lão đại quản lý, buổi chiều con đến chỗ ta lấy sổ sách cùng chìa khóa.”

Đại phu nhân Ôn Ngọc Nhàn cười đồng ý.

Cô ta lại nói: “Gần đây ta thấy trên người không dễ chịu, lão gia nói làm con dâu chiếu cố phụng dưỡng bà bà là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dặn ta có thể chọn một trong các con dâu tới chăm sóc. Tức phụ lão đại muốn quản gia, Triều Triều và ngũ tỷ nhi cũng không có kinh nghiệm mang thai, ta xem tức phụ lão nhị rất thích hợp, con sinh du͙© qua, cũng lớn tuổi hơn so với ta, nghĩ đến nhất định chăm sóc ta sẽ chu toàn hơn, từ ngày mai, con tới đây đi.”

Nhị phu nhân Nguyên Tề Phương nghe thấy lời này, tức khắc sắc mặt liền giận tái đi.

Thẩm Vân Tây còn xuất thần mà nghĩ thầm, nếu đổi lại là trước khi có vụ phong ba thoại bản, Tần Lan Nguyệt nhất định sẽ cố ý chọn cô đi hầu hạ, làm gì tới lượt nhị phu nhân ra trận.

Ngũ cô nương Vệ Cầm chậc một tiếng, quay đầu dùng khăn che lại, nhỏ giọng đối với nhị phu nhân Nguyên Tề Phương nói: “Ai bảo tẩu nói xấu bả hồi đêm giao thừa làm gì, tẩu không biết bả lòng dạ hẹp hòi lại mang thù a, không phải bây giờ tìm được cơ hội thu thập tẩu rồi à. Mồm miệng của nhị tẩu ấy à, đắc tội người nên bị người hành là xứng đáng!”

Trên gương mặt nở nang của Nguyên Tề Phương xả ra một tia cười lạnh: “Đầu óc muội vào những lúc này nhưng thật ra linh quang.”

Vệ Cầm đắc ý dào dạt: “Đó là đương nhiện.”

Nguyên Tề Phương: “…… Ngu xuẩn, tẩu không có khen muội.”

Mặt Vệ Cầm suy sụp, bực đến nỗi định vỗ bàn, nhưng lại sợ mình ngoi đầu, Tần Lan Nguyệt cũng bắt cô đi làm khổ sai, liền cắn răng ngạnh sinh sinh mà nhịn xuống.

“Như thế nào, tức phụ lão nhị muốn nói gì à? Hay là nói con không muốn.” Tần Lan Nguyệt chú ý tới động tĩnh chị dâu em chồng hai người, đôi mắt cô đảo qua, lạnh lạnh hỏi.