Chương 8: Đồ của con sẽ không bị cướp đi

CHƯƠNG 8: Đồ CỦA CON SẼ KHÔNG BỊ CƯỚP ĐI

Cố Tuyết Trinh không hiểu sao lại bị tát

một cái, cảm thấy nửa khuôn mặt tê rần, cả

người ngây ngốc.

Quản gia cũng không ngờ bà chủ luôn

đoan trang tao nhã lại động tay, sửng sốt hồi

lâu mới lấy lại tinh thần nói: “Bà chủ, có lẽ

mợ chủ không biết rõ lắm nên mới…”

“Mới cái gì mà mới? Tôi thấy cô ta chính là

không an phận! Không hiểu được bổn phận

của người vợ nên làm là gì.”

Ánh mắt bà Phong lạnh lùng sắc bén.

Từ xưa đến nay, quan hệ giữa mẹ chồng

nàng dâu thường không tốt.

Chỉ là, làm trưởng bối, bà giữ thân phận,

không thèm chấp nhặt với Cố Tuyết Trâm.

Nhưng hôm nay, Cố Tuyết Trinh chạm đến

điểm mấu chốt của bà.

Bà Phong vẫn lạnh lùng nhìn Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh mãi lâu sau mới phản ứng

lại.

Trong tài liệu mà Cố Hải Sâm đưa cho cô

có viết, bà Phong là một người phụ nữ vô

cùng mạnh mẽ.

Bình thường Cố Tuyết Trâm phạm phải sai

lầm, bà cũng ra tay dạy dỗ không ít.

Cố Tuyết Trinh cảm thấy cần phải giải

thích cho bản thân: “Mẹ, con cũng không

biết vì sao mọi chuyện lại biến thành như

vậy, con chỉ đi vào đắp chăn cho Diệp

Chương, không làm gì khác.”

“Đắp chăn thôi cũng gây ra chuyện được,

tôi còn có thể trông chờ gì được vào cô nữa?”

Bà Phong hừ lạnh, Cố Tuyết Trinh nghe ra

được trong giọng nói của bà có vẻ nghiến

răng nghiến lợi.

Trong lòng cô cảm thấy tủi thân, cô đã

làm cái gì?

Phong Diệp Chương xảy ra chuyện là có

thể đổ hết lên đầu cô sao?

Bà Phong không cho cô cơ hội phản bác,

ghé sát khuôn mặt trắng nõn đoan trang vào

cô: “Tôi nói cho cô biết, Diệp Chương chưa

trở về thì cô muốn quậy thế nào cũng được,

tôi không quan tâm, hiện tại nó đã về, nếu

cô dám làm chuyện mất mặt nó hoặc là tổn

thương nó thì tôi sẽ không tha cho cô. Còn

nữa! Chuyện ngày hôm nay, tốt nhất cô phải

giữ bí mật, nếu để lộ một chút thì tôi chỉ hỏi

tội cô! Đến lúc đó đừng nói là cô, nhà họ Cố

cũng không sống yên đâu!”

Cố Tuyết Trinh không nói nên lời, chỉ biết

im lặng gật đầu.

Sau đó bà Phong không để ý đến cô nữa,

đi vào thăm Phong Diệp Chương.

Một lát sau, xác nhận Phong Diệp Chương

không sao, hai vợ chồng mới đi nghỉ ngơi

trước.

Trước khi đi còn dặn quản gia trông coi,

Phong Diệp Chương tỉnh lại thì báo cho họ

ngay.

Quản gia không dám chậm trễ.

Cố Tuyết Trinh cũng không dám đi.

Dù sao thì Phong Diệp Chương cũng vì cô

nên mới xảy ra chuyện, cho nên cô phải lặng

lẽ trông bên cạnh.

Chẳng mấy chốc, trời sáng dần lên.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy

tỉnh to lớn, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn

của Phong Diệp Chương, lông mi dài khẽ run

run tạo một bóng râm dưới mắt.

Phong Diệp Chương từ từ mở mắt ra,

giống như vừa mới dạo một vòng dưới địa ngục.

Cảm giác khó thở đó làm anh thấy sợ hãi,

trong lúc mơ màng bỗng có một bàn tay

nắm lấy anh, kéo anh lên.

Anh còn nhớ rõ nhiệt độ của bàn tay kia,

rất ấm, rất ấm.

Phong Diệp Chương quay đầu, liếc mắt

thấy Cố Tuyết Trinh đang nằm trông anh, cô

còn nắm tay anh.

Cái đầu nhỏ nhắn, vài sợi tóc lòa xòa

xuống bên tai cô.

Phong Diệp Chương cảm thấy ấm áp

trong lòng, anh cong môi, duỗi tay ra định

vén tóc lên giúp cô.

Không ngờ vừa đυ.ng vào thì Cố Tuyết

Trinh giật mình tỉnh dậy.

Cô mở trừng mắt, cẩn thận quan sát

Phong Diệp Chương một hồi, thấy anh vẫn

khỏe mạnh như lúc đầu thì thở phào nói: “Tạ

ơn trời đất, rốt cuộc thì anh không sao, thật

sự là quá tốt!”

Giọng nói kích động khiến Phong Diệp

Chương không khỏi nhướng mày.

Rồi Cố Tuyết Trinh vội vàng cầm tay anh,

liên tục xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, em cũng

không biết tắt đèn gây ảnh hưởng lớn với

anh như vậy. Nếu em biết thì chắc chắn sẽ

không làm. Anh đừng giận em nhé, tối hôm

qua em cũng bị dọa sợ rồi! Em thật sự

không cố ý…”

Lời nói cuống quít lại khiến Phong Diệp

Chương thấy ấm áp trong lòng.

Phong Diệp Chương nhìn dáng vẻ lo lắng

của cô, bỗng nhớ lại hình như lần ngất xỉu

này không giống như bình thường.

Mọi lần, trước mặt anh dường như xuất

hiện một hố đen và lần nào trong hố đen ấy

cũng vươn ra nhiều xích tu, cố gắng kéo anh

vào đó.

Lần nào anh cũng cố gắng giãy giụa một

mình, sợ hãi lại tuyệt vọng.

Nhưng lần này, anh rõ ràng cảm nhận

được có người kéo anh, sức kéo tuy nhỏ

nhưng lại làm anh cảm thấy yên tâm đi

nhiều.

“Diệp Chương? Anh sao vậy? Có phải còn

chỗ nào không thoải mái không? Hay là anh

vẫn còn trách em…”

Cố Tuyết Trinh thấy anh không nói lời nào

thì thử thăm dò.

Cô nhìn Phong Diệp Chương vẻ lo lắng,

còn anh lằng lặng nhìn cô một lát rồi mới nói:

“Không có, nếu em ngoan ngoãn đi ngủ thì

tôi sẽ không trách em.”

Mắt cô đỏ ngầu, rõ ràng là cả đêm không ngủ.

Cơn tức ngày hôm qua đã sớm bay biến,

Phong Diệp Chương thấy toàn thân thư thái,

giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều.

“Hả?”

Cố Tuyết Trinh không ngờ người đàn ông

lạnh lùng này sẽ dễ nói chuyện như vậy, tuy

còn do dự nhưng dưới ánh mắt cổ vũ của

Phong Diệp Chương, cô ngoan ngoãn trở về phòng.

Vừa đến phòng, cô nằm bẹp xuống

giường, thật sự buồn ngủ chết mất.

Một giấc này cô ngủ thẳng tới sáng hôm

sau mới tỉnh dậy.

Đương nhiên là đã bỏ qua bữa sáng, Cố

Tuyết Trinh rửa mặt rồi chuẩn bị xuống lầu

tìm đồ ăn.

Cô vừa đứng trên bậc cầu thang, phía

dưới đã nghe một tràng tiếng chào: “Chào

buổi sáng mợ chủ!”

Cố Tuyết Trinh ngẩn người, rõ rang những

người này đã thay đổi thái độ với cô, không

ngờ còn cung kính chào nữa.

Cố Tuyết Trinh một bụng nghỉ hoặc, đáp

vài câu qua loa.

Ăn cơm trưa xong, Cố Hải Sâm gọi điện

thoại tới: “Ba giờ chiều nay ở quán cà phê.”

Giọng Cố Hải Sâm lạnh băng không mang

theo một chút ấm áp nào.

Cố Tuyết Trinh biết trước giờ ông ta vẫn

thái độ thế với mình nên cũng không nghĩ

nhiều.

Lúc trước Cố Hải Sâm đã dặn, cahs một

khoảng thời gian sẽ gặp mặt một lần, sợ cô

bị lộ tẩy.

Lúc ra cửa, cô mặc một chiếc váy dài màu

vàng nhạt, kín đáo, phối với trang sức ngọc

trai, tôn lên vẻ dịu dàng mà mềm lại của cô.

Tài xế dừng xe ở đối diện quán cà phê,

cách thật xa, Cố Tuyết Trinh đã thấy Cố Hải

Sâm sau cửa sổ thủy tỉnh.

Ông ta ngồi một mình gần cửa sổ, hình

như đang gọi điện thoại cho ai đó, khóe môi

còn mang theo ý cười.

Trong quán cà phê.

Cố Hải Sâm đang gọi cho Cố Tuyết Trâm.

“Ba? Thật sự có thể giấu được sao?”

Trong điện thoại, giọng cô gái đáng yêu

giống như đang làm nững.

“Đương nhiên, con không tin ba sao? Chỉ

cần một năm là con có thể tiếp tục trở về

làm mợ chủ rồi.”

Cố Hải Sâm nói như đỉnh đóng cột: “Một

năm này, con cứ ngoan ngoãn ở nước ngoài,

bảo đảm đồ của con cũng sẽ không bị cướp đi”