Chương 61: Tuyệt đối không thể

CHƯƠNG 61: TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỂ

BỎ QUA CHO CÔ

Cố Tuyết Trinh vốn không muốn quá phô

trương, càng không muốn người trong công

ty biết thân phận của cô để tránh sinh

chuyện.

“Cảm ơn đã nhắc, tôi suýt thì quên

chuyện này, tôi cũng không hi vọng có người

biết chúng ta quen nhau.”

Cô nở nụ cười qua loa đáp lại, thái độ hờ

hững không quan tâm đáp lại của cô làm

Phong Diệp Chương cảm thấy không vui

nhưng đã nhanh chóng bị anh kiềm chế lại.

“Mong là em nhớ những lời hôm nay.”

Dứt lời, anh cũng không quản Cố Tuyết

Trinh nữa mà lập tức đi đến cửa lớn.

Cố Tuyết Trinh thấy thế liền đi theo.

Hai người ra khỏi nhà hàng rồi liền ngồi xe

đến công ty.

Nhấn hiệu của công ty mới thành lập tên

là Unique.

Tọa lạc ở con phố thương mại sầm uất

phồn hoa của Kinh Đô, là một trong những

kiến trúc mang tính biểu tượng ở Kinh Đô.

Ngoài bãi đỗ xe ở tầng 1, tất cả bên trên

đều là văn phòng làm việc.

Mà công ty làm việc ở tầng 15, diện tích

vô cùng lớn.

Cố Tuyết Trinh nhớ được do lúc Phong

Diệp Chương đọc địa chỉ cho tài xế.

Thấy đến nơi, cô liền bảo tài xế dừng xe

lại.

“Cảm phiền dừng ở giao lộ.”

Tài xế nghe vậy theo bản năng nhìn về

phía Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương tất nhiên hiểu được

dụng ý vì sao Cố Tuyết Trinh lại làm như vậy,

nhưng không phản ứng gì.

“Làm theo cô ấy nói.”

Tài xế nhận lệnh bèn dừng lại thả Cố

Tuyết Trinh ở giao lộ.

Cố Tuyết Trinh vừa xuống xe, đang định

nói cảm ơn với Phong Diệp Chương, lại

không ngờ chiếc xe trước mắt trực tiếp bỏ đi

trước mặt cô.

Cô nhìn chiếc xe đi xa, chỉ đành nuốt lại lời

trong miệng, đi về phía công ty mới.

Tòa nhà sừng sững dựng thẳng lên trời

xanh.

Nhìn từ trên xuống, cả tòa nhà được bao

phủ bởi kính cường lực màu xanh ngọc,

phản chiếu một lớp ánh sáng vàng dưới ánh

nắng mặt trời.

Cố Tuyết Trinh ngửa cổ lên nhìn đến đau

mới thu mắt lại.

Cô nhìn cửa lớn cách đó không xa, chỉnh

lại làn váy lộn xộn mới hít một hơi thật sâu đi

vào.

Lúc vào công ty, trước tiên cô đến phòng

nhân sự báo cáo, sau đó lấy thẻ công tác,

dưới sự hướng dẫn của nhân viên đi đến

phòng thiết kế.

Bộ phận thiết kế luôn là trung tâm của

công ty thời trang, cũng bởi thế mà nó

chiếm diện tích lớn nhất ở công ty và cũng là

bộ phận có nhiều người nhất.

Ngay cả khi công ty mới thành lập cũng

không thể thiếu bộ phận thiết kế.

Cố Tuyết Trinh sau khi vào bộ phận thiết

kế âm thầm đánh giá xung quanh.

Thậm chí trong đám người còn phát hiện

hai người quen…Hứa Tổ Nhi và Mộ Thùy

Phương.

Hai bậc thầy thiết kế mới vừa đoạt giải

thưởng lớn ở nước ngoài không ngờ lại bị

Phong Diệp Chương đào đến công ty.

Về những người khác, phần lớn là người

lạ, nghĩ chắc là người mới trong ngành.

Cô nghĩ rồi liền chuyển mắt đi, nhìn sang

nơi khác.

Lại không ngờ nhìn thấy Lục Kim Yến.

Thấy Lục Kim Yến đang đứng bên cạnh

Hứa Tổ Nhi và Mộ Thùy Phương, ba người

cười nói, dường như rất quen thuộc.

Cũng không biết có phải Lục Kim Yến

phát hiện ra không, cô ta nghiêng đầu một

cái liền thấy Cố Tuyết Trinh chậm rãi đi đến,

trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống.

Nhân viên công tác không nhận thấy sự

bất thường của cô ta, thấy cô ta thì liền dẫn

Cố Tuyết Trinh đến trước mặt cô ta rồi.

“Tuyết Trâm, đây là trợ lý Lục- trợ lý của

tổng giám đốc, có điều vì bộ phận thiết kế

không có tổng giám. Tổng giám đốc để cô

ấy tạm thời làm tổng giám đại diện, sau này

có thể coi là cấp trên của cô.”

Nhân viên giới thiệu cho Cố Tuyết Trinh

nhưng lại làm Cố Tuyết Trinh bất an nhíu

mày.

Lục Kim Yến thành cấp trên của cô, địch ý

của cô ta với mình, chỉ sợ tương lai làm việc

sẽ không bình yên.

Mà sự thật cũng đúng như cô nghĩ.

Sau khi nhân viên giới thiệu đơn giản

xong, họ giao Cố Tuyết Trinh cho Lục Kim

Yến sắp xếp.

Lục Kim Yến đợi người rời đi rồi, hai mắt

vô cùng đắc ý nhìn Cố Tuyết Trinh.

“Hoan nghênh cô vào.”

Cô ta nói xong, khóe miệng khẽ cong, tiến

lên ôm Cố Tuyết Trinh.

“Cố Tuyết Trâm, vào tay tôi, tốt nhất sau

này cô thu lại cái tính của mình, ở đây không

phải nhà, đừng để tôi nắm được nhược

điểm, nếu không tôi tuyệt đối không bỏ qua

cho cô.”

Cô ta ghé vào tai Cố Tuyết Trinh, dùng

giọng nói mà chỉ hai người nghe được lạnh

lùng uy hϊếp.

Cố Tuyết Trinh nghe vậy, liếc mắt nhìn cô

ta một cái, dùng giọng nói giống vậy để đáp

trả: “Yên tâm, tôi sẽ cố gắng không có

nhược điểm cho cô nắm được.”

Nói xong cô chủ động rời khỏi cái ôm,

cười như không cười nhìn Lục Kim Yến.

Lục Kim Yến bị thái độ này của cô làm cho

tức giận không thôi.

Nhưng vì còn người khác bên cạnh, cô ta

chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế sự tức giận

trong lòng.

Mà cuộc tranh phong trong yên lặng của

họ không ai phát hiện.

Thấy Cố Tuyết Trinh mới tới, có người

hướng ngoại chủ động đến nói chuyện.

Cố Tuyết Trinh cũng không để ý Lục Kim

Yến nữa mà nói chuyện với đồng nghiệp

mới, tìm hiểu tình hình công ty.

Sau một hồi thì mọi người cũng quen dần,

Lục Kim Yến cũng không ngờ tới chuyện

này.

Cô ta nhìn Cố Tuyết Trinh đang nói cười,

hận không thể xé nát khuôn mặt kia ra.

Cũng may cô ta nhịn xuống, bất chợt vỗ

tay nói: “Mất không ít thời gian rồi, mọi

người có phải nên quay lại làm việc rồi

không?”

Khi cô ta vừa nói ra, mọi người mới nghĩ

đến công việc trên tay mình, nhất thời giải

tán, chỉ còn Cố Tuyết Trinh vẫn đứng ở chỗ

cũ.

Tổng giám đại diện, xin hỏi phòng làm

việc của tôi ở đâu?”

Cô nhìn Lục Kim Yến nhíu mày hỏi.

Lục Kim Yến nghe vậy khóe miệng cong

lên xấu xa, lập tức chỉ vào một góc nói: “Vậy

cô làm việc ở kia đi, chỗ khác đều đã có

người rồi, đợi có chỗ tôi sẽ điều chỉnh lại cho

cô.”

Cố Tuyết Trinh nghe vậy bèn nhìn theo

hướng cô ta chỉ.

Liền thấy chỗ đó nằm trong một góc nhỏ

gần tủ đựng thức ăn, không gian rất nhỏ, chỉ

có thể đặt một cái bàn và một cái ghế, người

ngồi vào đó sẽ thành chật.

Chưa kể ánh sáng ở nơi đó không được

tốt lắm, nhất là đối với dân thiết kế như họ,

nếu ánh sáng không tốt rất dễ mắc lỗi thiết

kế.

Nhìn đến đây, Cố Tuyết Trinh không khỏi

nheo mắt lại.

Cô biết đây là Lục Kim Yến cố ý gây khó

dễ, có điều không định tranh cãi với cô ta

vào ngày đầu tiên đến công ty.

Cùng lắm thì mai cô mang một chiếc đèn

đến.

Nghĩ nghĩ, cô chẳng nói gì, cầm theo túi

xách đi về hướng góc.

Lục Kim Yến nhìn bóng lưng cô rời đi,

trong mắt hiện lên kinh ngạc.

“Người phụ nữ này đổi tính từ lúc nào

vậy?”

Có thể nói, động tác của Cố Tuyết Trinh

nằm ngoài dự đoán của cô.

Cô ta nghĩ với tính khí của Cố Tuyết Trâm,

lúc này chắc hẳn sẽ lập tức phản kháng,

thậm chí cãi nhau với cô.

Lại không ngờ người phụ nữ này cứ im

lặng chấp nhận như vậy.

Vốn cô ta còn tính, nếu người phụ nữ này

ẩmï, cô sẽ lấy cớ không thuận theo quản lý

mà đuổi ra khỏi công ty.

Nhưng giờ đáng tiếc rồi.

Cô ta đột nhiên thay đổi suy nghĩ và vẻ

mặt tức giận trước đó, khóe miệng cong lên

nụ cười lạnh.

Nếu người phụ nữ này quyết tâm ở lại

công ty, mà cô ta lại là cấp trên, thì không

phải là cho cô ta cơ hội trị con tiện nhân này

ư.

Nghĩ đến đây, liếc nhìn Cố Tuyết Trinh một

cái xấu xa rồi xoay người bỏ đi.